Nhu tình như nước, tình đẹp như mơ, thẹn thò nhìn trăng buông lời thủ thỉ.
Đông sương phòng hậu viện Thẩm phủ là nơi Thẩm Mặc sinh ra, vì nhi tử kết hôn, Thẩm Hạ sai hạ nhân thông dãy nhà ba gian đó thành một phòng lớn, gồm thư phòng, phòng ngủ và phòng ở, đồng thời không tiếc tiền trang hoàng, lúc này trông mới hoàn toàn, lộng lẫy huy hoàng.
Trên mặt đất rải thảm đỏ dầy, tường dám chữ song hỉ lớn, tới ngay cả rèm cũng đổi thành màu hồng của ngày vui. Dùng phương thức nhiệt liệt nhất, tuyên bố đây là động phòng của Thẩm Mặc và Nhược Hạm.
Đây là đêm hoa chúc của hai người, sáu cây nến long phượng to cháy tí tách, nổ ra bông hoa đăng vui mắt. Trong hai cái lư đồng chất đầy than bạc một tấc, bốc ánh lửa đỏ rực, phối hợp cùng với mấy chiếc đèn lồng đỏ treo trên xà nhà, làm động phòng thành một màu đỏ ấm áp.
Lò hương bằng sứ men xanh đầu giường đàn hương vấn vít, ánh nến cùng khói thơm quên vào nhau làm gian phòng mông lung, tân nương tử mặc áo hỉ màu đỏ ngồi yên tĩnh trên giường càng thêm mê người.
Lúc này trăng đã lên đầu cành, nha hoàn bà nương trong phòng đều đã tản đi hết chỉ còn lại tân lang tân nương.
- Cuối cùng cũng được yên thân.
Thẩm Mặc thở một hơi dài:
- Cái chuyện kết hôn này cả đời làm một lần là quá đủ rồi.
Nhược Hạm vốn ngồi trên giường hợp hoan làm bộ nhã nhặn yên tĩnh, nghe thế thiếu chút nữa ngã ra giường, ấm ức thầm nghĩ:" Chẳng lẽ ban đầu chàng có định kết hôn mấy lần hay sao?"
Có điều nàng còn che khắn chùm đầu, Thẩm Mặc không nhìn rõ nét mặt, liền đi tới trước mặt nàng, vẫn nói một mình:
- Hôm nay ta mệt muốn xỉu, kính rượu một nghìn bàn, tay không nhấc lên nổi nữa.
Cách khăn che mặt dầy, Nhược Hạm chỉ nhìn thấy hai cái chân lớn của Thẩm Mặc, nghe y cằn nhằm mà không thấy có động tác gì, không khỏi thầm bực bội:" Sao còn chưa vén khăn chùm đầu chứ?"
Đang nghĩ lung tung thì Nhược Hạm nghe thấy hơi thở nặng nề càng ngày cách mình càng gần:" Hình như chàng khom lưng xuống rồi, chàng muốn làm gì đây?"
Đột nhiên Nhược Hạm cảm thấy khăn chùm đầu hơi vén lên, tức thì khẩn trương, nhắm tịt mắt lại, nắm chặt lấy khăn uyên ương trong tay, ngay cả hô hấp cũng quên mất.
Dùng miệng ngậm lấy khăm chùm đầu của Nhược Hạm lên, Thẩm Mặc tức thì ngây dại, mặc dù đã quen thuộc với dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn của thê tử, nhưng Nhược Hạm hôm nay khác biệt lớn. Mặc dù vẫn cánh môi anh đào đỏ mọng đó, vẫn hàng mi liễu thanh thoát đó, nhưng có lẽ là do mái tóc từ để tự nhiên chuyển sang hướng tinh xảo, cũng có lẽ là do mũ phượng làm tôn lên sự long trọng ngày vui, làm toàn bộ nét đẹp kín đảo của Nhược Hạm nở bùng toàn bộ trong ngày này.
Sách cổ nói, hạm là hoa sen chưa nở rộ, nếu như nói trước ngày hôm nay Nhược Hạm là một nụ hoa sen sắp nở, mặc dù đẹp thuần khiết nhưng mang chút ngây thơ, là một vẻ đẹp tuyệt mỹ khiến nam nhân mơ mộng; thì hôm nay tân nương tử Nhược Hạm đã giải phóng tất cả hương hoa, đẹp tới làm người ta chấn động, làm cho nam nhân không kiềm chế được dục vọng.
Thấy Thẩm Mặc mãi không phát ra tiếng nào, Nhược Hạm không kìm được he hé mắt, liền nhìn thấy phu quân mặc áo lành màu đỏ, mồm ngậm khăn phủ đầu, đang si dại nhìn mình... Nếu chẳng phải hai người không phải là lần đầu gặp mặt, thì chắc chắn Nhược Hạm sẽ cho rằng, mình bất hạnh lấy phải anh chồng đần.
Cho dù hai người âm yếu môi kề má chạm, Nhược Hạm cũng chưa bao giờ thấy phu quân khả ái như lúc này, trong đôi mắt sáng như sao của y, không mang vẻ trấn tĩnh bình đạm nhìn thấu lòng người nữa, mà lúc này đôi mắt đó lộ ra ngàn vạn niềm vui, ngàn vạn nhu tình, ngàn vạn si mê làm nàng đắc ý.
Qua một lúc Thẩm Mặc mới lấy lại được tinh thần, muốn lên tiếng nhưng lại quên mất mồm còn ngậm khăn chùm đầu, vừa há miệng ra cái khăn liền rơi xuống, trông y luống cuống cực kỳ tức cười, Nhược Hạm cười khúc khích:
- Sau không dùng gậy bạc, đặt ở trên bàn kia kìa?
Nhìn thấy chiếc gậy bạc nằm im trên bàn, nói:
- Chẳng lẽ còn chưa đủ xứng tâm mãn ý sao?
Thẩm Mặc cười hì hì ngốc nghếch:
- Nhược Hạm hôm nay nàng quá đẹp.
Nhược Hạm đỏ mặt, vờ giận dỗi:
- Nói bậy, người ta hôm nào chả như thế.
Nói rồi nàng uyển chuyển đứng dậy, đi tới cởi hỉ phục dầy trên người phu quân.
Nhìn Nhược Hạm tới tới cởi y phục cho mình, Thẩm Mặc tức thì kích động, nuốt nước bọt nói:
- Cuối cùng cũng được ngủ cùng nàng rồi chứ?
Cái đầu nhỏ của Nhược Hạm cúi gằm xuống, nói lí nhí:
- Sao chỉ nghĩ tới chuyện đó?
- Nếu như nàng nhìn suốt một năm mà không được ăn thì nàng cũng sốt ruột.
Thẩm Mặc không biết xấu hổ cười hì hì:
- Nương tử, để vi phu cởi y phục cho nàng nhé.
Nói rồi muốn động chân động tay trên người Nhược Hạm.
Nhược Hạm vội đẩy y ra nói:
- Vẫn chưa được... Đợi chút nữa đã.
- Hả? Vẫn còn chưa được.
Thẩm Mặc mặt dài ra:
- Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc mà, chẳng lẽ còn phải kề gối tâm sự cho tới ngày mai à?
- Còn chưa uống rượu hợp cẩn cơ mà.
Mặt Nhược Hạm nóng tới nấu được cơm rồi, một năm qua nàng làm y nhịn tới phát điên rồi.
Thẩm Mặc đành đau khổ đồng ý, tạm thời án binh bất động.
Nhược Hạm muốn mặc cho y chiếc trường bào nhẹ, nhưng Thẩm Mặc từ chối:
- Sắp cởi ra bây giờ rồi, cần gì làm chuyện thừa thãi.
Nhược Hạm tức lắm, nhưng hôm nay là nàng là tân nương, nếu là ngày thường nàng cho y một cái nhéo nhớ đời rồi.
Thẩm Mặc chỉ mặc mỗi ai trong, giày cũng chẳng đi, tới bên bàn cầm một quả hồ lô hỏi:
- Đây là cái gì thế?
Nhược Hạm cũng đã cởi áo hỉ xuống, vốn nàng muốn thay váy lụa, nhưng trong đầu lại lẩn quẩn lời nói điên khùng của kẻ xấu xa kia, nên cũng đỏ mặt đặt váy lụa xuống, chỉ mặc áo trong đi tới.
Thẩm Mặc cầm hồ lô trong tay khẽ bẻ ra làm hai, chiếc bầu trông vốn liền một thể liền chia thành hai cái bầu, ở giữa còn nối với nhau bằng một sợi tơ hồng.
Thẩm Mặc trong lòng đang bốc lửa ngùn ngụt, tay chân rất nhanh nhẹn, rót đầy rượu vào hai cái bầu, thầm nghĩ:" Rượu quả nhiên là cầu nối của sắc..." Đương nhiên lời này y không dám nói ra.
Nhược Hạm không tới tới cầm bầu rượu, mà là như cành liẽu tha thướt khẽ dựa vào trong lòng y, Thẩm Mặc đáp lại bằng cái ôm nhiệt tình, hôm nay được ôm danh chính ngôn thuận rồi, được ôm thật thỏa thích rồi, vì bọn họ là phu thê, là một thể, giống như hai cái bầu kia có thể gắn lại không có khe hở nào.
Khi hơi thở y dần gấp gáp, đầu cúi xuống muốn tìm cánh môi đỏ, Nhược Hạm lại khẽ ngẩng đầu lên, đưa tay sửa sang mái tóc phu quân, khẽ giọng ngâm:
- Thiếp đã xén tóc mây, chàng cũng chia mái tóc, cùng tìm nơi hợp cẩn, đôi ta kết đồng tâm.
Thẩm Mặc sực nhớ ra, ngượng ngập cầm lấy kéo trên bàn, cắt một lọn tóc mai bên phải của Nhược Hạm, sau đó đưa kéo cho nàng.
Nhược Hạm cắt lấy một lọn tóc bên mai bên trái của Thẩm Mặc, sau đó nàng khéo léo bện thành hình đồng tâm, khẽ đặt trước ngực, khuôn mặt tuyệt mỹ tỏa sáng rạng ngời, dùng ngữ khí vô cùng trịnh trọng nói:
- Kết tóc cùng với chàng, sống bên nhau bạc đầu, cả đời không chìa lìa, dù nghèo khó sinh tử.
Nghe lời thề kết hôn kiên định của Nhược Hạm, Thẩm Mặc biết nàng nhất định làm được, đây không phải là vấn đề tin tưởng hay không, mà quá khứ đã chứng minh cho lời thề của nàng rồi.
Thẩm Mặc thấy mình cũng nên nói gì đó, nhận lấy nơ đồng tâm đặt lên ngực của mình:
- Nhược Hạm, thê tử của ta, hôm nay chúng ta kết hợp tới vĩnh viễn, bất kể là khó khăn hay thuận lợi, giàu có hay nghèo khổ, mạnh khỏe hay bệnh tật, vui sướng hay đau buồn, ta sẽ mãi mãi yêu nàng, trân trọng nàng, chân thành với nàng, không bao giờ thay đổi.
Y cảm thấy lời thề phương đông ngắn gọn không thể biểu đạt được tấm lòng của mình, phải dùng phương thức của người Tây Dương mới được.