Đó là biện pháp Thẩm Mặc thấy được trên một bản tạp chí từ kiếp trước, cũng may trên tạp chí có ghi xuất xứ, y cũng không bị mất mặt, chắp hai tay nói:
- Hình như là [Di Kiên Chí].
- Đó có phải là sách do Hồng Mại thời Nam Tống viết? - Chư Đại Thụ nhíu mày hỏi.
Thẩm Mặc gật đầu nói:
- Không sai.
Trong đám người lại ồ lên như sóng, phải biết rằng [Di Kiên Chí] cũng không phải sách bỏ đi gì, mà là một quyển sách bát quái nhân dân quần chúng rất thích, chính là sách mà người đọc sách thích nhất.
Các sĩ tử ở đây chí ít cũng có phân nữa đã xem qua sách này, nhưng không ai biết phương pháp mạ bình gì hết. Có sĩ tử không bằng lòng, hét lên:
- Thẩm học đệ chơi không đẹp rồi.
- Hà tất phải bo bo giữ làm của riêng chứ?
- Đúng vậy, rốt cuộc là xem ở quyển sách nào.
Đương nhiên tiếng huyên náo trên cơ bản là của sĩ tử Sơn Âm, mà sĩ tử Hội Kê đều cảm thấy Thẩm Mặ là có ý định không nói cho người Sơn Âm, vậy nên họ đều an tĩnh.
Thấy Thẩm Mặc bị mọi người gây khó dễ, Chư Đại Thụ cảm thấy rất áy náy, giơ tay cất cao giọng nói:
- Chư vị nghe ta một lời.
Hắn nghiễm nhiên là người đứng đầu của sĩ tử Sơn Âm, rất có uy tín, tức thì trấn yên được chúng sĩ tử. Chỉ nghe hắn cất cao giọng nói:
- Người như Thẩm học đệ nhất định sẽ không nói dối.
- Vậy vì sao chúng tôi không thấy được biện pháp đó trên [Di Kiên Chí]?
Chúng sĩ tử khó hiểu:
- Chẳng lẽ không cùng một bản?
- Vốn không có phiên bản thứ hai.
Chư Đại Thụ ngẫm nghĩ rồi nói:
- Có người nói [Di Kiên Chí] toàn thư vốn chia làm sơ chí, chi chí, tam chí, tứ chí, mỗi chí lại sắp xếp theo trình tự giáp, ất, bính, đinh. Soạn thành từ giáp đến quý có 200 quyển, chi giáp tới chi quý, tam giáp tới tam quý mỗi cái 100 quyển; tứ giáp, tứ ất mỗi cái 10 quyển. Tổng cộng 410 quyển.
- Thì ra có nhiều như vậy?
Các sĩ tử khó có thể tin nói:
- Chúng ta nhiều nhất cũng chỉ đọc chưa tới 100 quyển.
- Việc này cũng không khó hiểu.
Chư Đại Thụ nắm nắm cổ tay rồi thở dài nói:
- Mông Nguyên vi họa Trung Nguyên gần trăm năm, rất nhiều điển tịch của Hoa Hạ ta đã bị chôn vùi, lúc trước vào thời [Vĩnh Lạc đại điển], tổng tài* Tạ học sĩ đã nói: "Cái họa của nó còn vượt xa đốt sách chôn nho của bạo Tần." Bản [Di Kiên Chí] này bị thất lạc hết bảy phần cũng không phải việc kỳ quái gì.
Nói rồi hướng về Thẩm Mặc chắp tay nói:
- Chắc hẳn Thẩm huynh phúc lớn, có nhiều quyển hơn chúng tôi rồi.
(*)tổng tài: chức quan đứng đầu cơ quan soạn sách.
Thẩm Mặc cũng bừng tỉnh:
- Đúng là có chuyện như vậy!
Kiếp trước y không phải là người thích cổ văn, cũng mù tịt về sách cổ, nhưng vừa nghe đến đề mục này, lập tức nhớ tới vị thợ thiếc thời Tống đó, vậy mà một nơi bốn phía đều là thư hương như thành Thiệu Hưng, lại không một người biết, điều này làm cho y rất buồn bực. Trải qua lời nói của Chư Đại Thụ mới giải được nỗi băn khoăn trong lòng - thì ra bộ phận đó bị thiếu vào lúc này, có lẽ về sau mới lại chạy ra từ xó xỉnh nào đó.
Và đây cũng là kiến giải chính xác, bộ sách này hơn 400 năm sau, rất nhiều học giả đồng thời động thủ, từ [Vĩnh Lạc đại điển], cùng với rất nhiều thư tịch đã tìm tòi ra được một số tác phẩm bị thất lạc, lúc này mới đầy đủ, và phương pháp đó của Thẩm Mặc về sau mới được sưu tầm vào.
~~
Chư Đại Thụ cũng không hỏi thăm phương pháp cụ thể, tỏ ý với Thẩm Mặc là ngày khác sẽ đăng môn xin lỗi, rồi lui xuống.
Nhưng mọi người vây xem cũng không tản đi, họ không quan tâm xuất xứ của biện pháp này, chỉ muốn biết tới cùng mọi chuyện là sao, mọi người quả thực hiếu kỳ đến phát rồ rồi.
Đám thợ thủ công muốn xin Thẩm Mặc lén lút biễu diễn, nhưng khán giả tới ba tầng dài hơn dặm há có thể đáp ứng, nhất thời tiếng phản đối như nước thủy triều, rất có tư thế không cho chúng tôi nhìn, sẽ không cho các người đi.
Vừa nhìn tràng diện đã khống chế không được, nhị vị huyện thừa vội vàng đi ra duy trì trật tự, Trương huyện thừa đằng hắng cổ họng rồi nói:
- Mọi người nghe bản quan một lời. Có câu là "người trong nghề thấy được cách thức, người ngoài nghề xem náo nhiệt". Không bằng Thẩm công tử tại đây biễu diễn một lần, những thợ thủ công các ngươi dựa vào ngộ tính cá nhân, có thể học được bao nhiêu thì học. Những người thường chúng ta cũng muốn nhìn xem kỳ tích sinh ra thế nào, về phần học được tay nghề này, quay lại chuyển nghề đoạt bát cơm của các ngươi thì là điều không thể.
Thì ra Trương huyện thừa có tâm tình tốt cũng có thể nói ra những lời như vậy, Thẩm Mặc vốn tưởng rằng ông ta là kẻ hũ nút chứ.
Khán giả đồng thanh xưng phải, đám thợ cũng thấy có lý, mặc dù có mấy đại đương không cam lòng, nhưng thấy xu thế này cũng chỉ phải đáp ứng.
Khi hỏi lại Thẩm Mặc thì y vui vẻ cười nói:
- Mời các vị sư phụ chuẩn bị một cái bình giống vậy, một miếng vàng nhỏ, một ít thủy ngân.
~~
Chẳng mấy chốc, những thứ y muốn đã được đưa tới, chỉnh tề đặt trên bàn. Thẩm Mặc mỉm cười nói:
- Học sinh nói bằng miệng là được, rồi vừa động thủ sẽ lộ tẩy mất, mời một vị sư phụ làm hộ vậy.
Nói rồi hướng về đám người chắp tay nói:
- Mời thất ca lên.
Mọi người nhìn theo ánh mắt của y, thấy một hán tử trung niên bộ dạng rụt rè, vẻ hoảng hốt xua tay nói:
- Ta không được đâu, ta không được đâu.
Lời còn chưa dứt hắn đã bị một thanh niên có hơi quen mặt ở bên đẩy ra ngoài.
Hán tử đó là lão công của Thất cô nương, hắn chân nam đá chân chiêu lên đài, cũng không phân biệt phương hướng liền quỳ xuống dập đầu:
- Đại nhân, đại nhân, thảo dân, thảo dân...
Dẫn tới mọi người cười ầm lên ha hả.
Đám thợ cũng mang vẻ mặt chế giễu, thầm nghĩ: "Nhìn bộ dạng khiếp nhược này, không thể có kỹ năng tốt được."
Thẩm Mặc đi tới trước mặt hắn, khẽ nói:
- Không cần khẩn trương, mau đứng lên đi.
Thất ca như thể bị phát sốt, cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Tiểu tướng công nên thay người khác đi, ta khẩn trương quá.
Thẩm Mặc hạ giọng nói:
- Ngươi muốn cả đời không ngẩng đầu lên nổi thì cứ quỳ, muốn thất tỷ xem trọng ngươi thì đứng lên!
Thất ca toàn thân run lên, qua một hồi lâu rốt cuộc hai tay chống đất, từ từ đứng lên. Cả người hắn vẫn còn run lắm, đôi môi run rẩy nói:
- Ta, ta không muốn để nàng coi thường.
Thẩm Mặc cười kéo lấy cánh tay hắn, đặt hắn ngồi xuống trước bàn:
- Cứ coi như đây là cái bàn của ngươi, vừa làm vừa nói lại trình tự làm việc ngày đó là được.
Nói rồi muốn lui xuống.
Nhưng lại bị thất ca kéo lại, vẻ mặt cầu xin nói:
- Ta khẩn trương quá, ta không biết nói, ta quên hết những gì ngày đó làm rồi.
Thẩm Mặc cười khổ một tiếng:
- Được rồi, ta tới giải thích.
Lúc này Thất ca mới buông tay, đầu đầy mồ hôi cầm lấy cái búa nhỏ, nhìn dáng vẻ của hắn, giống như thể đang giơ lên Kim qua phích lịch chùy nặng cả 180 cân vậy.
Thẩm Mặc đằng hắng cổ họng, mọi người liền ngừng thở, nghe y chậm rãi giải thích:
- Trước tiên gõ miếng vàng thành lá vàng mỏng dính.
Thất ca liền cố định miếng vàng lên một cái thớt sắt nhẵn bóng, dùng cái búa gõ lên "cộc cộc cộc cộc", vài cái lúc đầu còn hơi hoảng loạn, dần dần theo miếng vàng càng lúc càng mỏng, yêu cầu nắm chặc trong tay cũng càng ngày càng cao, hắn liền tập trung toàn bộ tinh khí thần lên miếng vàng, không hề có một tia tạp niệm.
Chỉ thấy tiểu lão đầu thường ngày sợ hãi rụt rè, toàn thân tản mát ra sự tự tin mạnh mẽ, mặc dù hết sức chăm chú, nhưng động tác trên tay càng lúc càng nhanh, khi nhanh đến trình độ nhất định đã chỉ nhìn thấy một luồng sáng màu xám, cũng phân không rõ đâu là tay đâu là búa.
Mọi người ngưng thần nín thở, thưởng thức tay nghề vô cùng kì diệu này, ngay cả đám thợ thủ công nãy còn xem thường, giờ cũng đồng thời mở to hai mắt...Gõ lá vàng ai trong số họ cũng từng làm qua, nhưng không thể làm đến trình độ giơ cao đánh khẽ, nhanh như tia chớp như vậy được.
Chưa tới một khắc thời gian, miếng vàng to như tiền đồng đã bị Thất ca gõ thành miếng vàng lá hình vuông rộng chừng một xích, mỏng như cánh ve.
Nhẹ nhàng đặt cây búa xuống, Thất ca thở phào một hơi, vừa lau mồ hôi vừa nói:
- Tiểu tướng công, ta làm xong rồi.
Tiếng hoan hô như sấm vang lên, đối với tài nghệ cao siêu, mọi người không hề tiếc từ ngữ ca ngợi, khiến Thất cô nương vừa nghe tin chạy tới suýt nữa kích động đến độ đứt hơi, mụ kéo lấy người bên cạnh nói:
- Đó là lão công của ta đấy, đó là lão công của ta đấy.
Thường ngày mụ rất coi thường từ "của ta" này.
Thẩm Mặc gật đầu cười nói:
- Việc còn lại không cần ta nhắc nhở nữa chứ?
- Ta biết rồi.
Thất ca gật đầu cười ngây ngô một tiếng, rồi đem giấy vàng buộc chặt bên ngoài bình. Đám thợ thầm nghĩ: "Xem ra là muốn dùng phương pháp dán vàng rồi."
Sau đó hắn lại nhẹ nhàng lột xuống tấm giấy vàng, kẹp ở trên một đôi đũa bạc, cẩn thận lèn vào trong bình, lại đổ vào một chút thủy ngân, dùng miếng gỗ mềm bịt lại miệng bình, tiếp theo thong dong cầm bình lắc đều qua lại.
"Sao lại dùng lưu kim pháp?" Đám thợ trong lòng khó hiểu, có đại đương nhịn không được hỏi:
- Như vậy có thể được hả?
Thẩm Mặc cười ha ha nói:
- Trên cơ bản là có thể, đúng không, Thất ca?
Thất ca vội vàng đáp lời:
- Phải chờ nửa canh giờ nữa.
Trong tay không có việc gì làm, hắn lại bắt đầu luống cuống.
- Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.
Thẩm Mặc cười ha ha nói:
- Ta có hai nén vàng, Thất ca không ngại giúp ta làm thành một bộ đồ trang sức.
Nói rồi đưa cho hắn hai viên nguyên bảo mới vừa thắng được, nhẹ giọng nói:
- Đồ trang sức nào đáng giá thì ngươi làm.
- Ừ, tiểu tướng công yên tâm đi.
Thất ca vốn là một thợ kim hoàn rất lợi hại, gặp thiên tai ở Hoàng Hà mới chạy nạn tới Thiệu Hưng, nhưng dân bản xứ phần lớn cho rằng người phương bắc tay chân vụng về, sao có thể giao cho hắn những việc tinh tế thế này. Không mở tiệm được thì không có cơm ăn, hắn đành phải ở rể Thẩm gia, và thành lão công của Thất cô nương, nhưng vẫn không ai đồng ý cho hắn cơ hội, vẫn uất ức đến bây giờ, nỗi căm phẫn trong lòng không cần phải nói cũng biết.
Hiện tại tiểu tướng công cho hắn cơ hội dương danh lập vạn, đương nhiên hắn phải biểu hiện một phen cho ra hồn rồi!