WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 418: Xử Án (1).

Chương 418: Xử Án (1).




Dịch: lanhdiendiemla.

Hôm sau thăng đường xử án.

" Tùng! Tùng! Tùng!" Cùng với ba hồi trống thăng đường vang lên, mười hai nha dịch vóc dáng khôi ngô, mặt mày oai nghiêm, đầu đội mũ đen đỏ, toàn thân công phục màu đỏ, chân đi giày đế cao màu đen, tay cầm thủy hỏa trường côn, chia ra làm hai hàng đừng đối diện với nhau.

Thẩm Mặc quan phục chính ngũ phẩm, ngồi sau bàn sử án, trên đầu là biển "gương sáng treo cao", đằng sau là tấm bình phong mặt trời mọc lên sau sông lớn, làm phủ tôn đại nhân trẻ tuổi thành uy nghiêm vô cùng.

Thẩm Mặc hít sâu một hơi, cầm đường mộc gõ rầm một tiếng, nói:

- Thăng!... Đường!..

- Uy vũ...

Ba ban nha dịch cầm ngược thủy hỏa côn gõ đều xuống mặt đất.

- Dẫn phạm nhân Hoàng Thất.

Thẩm Mặc cất cao giọng hô.

Một hồi xích sắt kêu loẻng xoẻng vang lên, một người mù tóc tai rối bù, bị hai nha dịch kẹp hai bên trái phải, mang lên đại đường, đá vào sau gối một cái, liền quỳ sụp xuống đất.

Đám đông tức thì sôi trào, nếu thẩm án ở nhị đường, người không liên quan không được nhìn thấy, nhưng hôm nay là vụ án luân lý "giết cha", là sự kiện lớn kinh thiên động địa, cho nên theo quy củ, mỗi một phố một phường đều phải cử đại biểu đến nghe, quay trở về còn kể với làng xóm, lấy đó làm cảnh cáo.

Thẩm Mặc cau mày đập mạnh đường mộc:

- Tất cả giữ yên lặng.

Đám nha dịch nhất tề gõ thủy hỏa côn xuống đất, phát ra tiếng "cạnh cạnh" trấn nhiều lòng người, làm người ngoài nghe thấy sống lưng ớn lạnh, cứ như sắp bị đánh đít, tức thì im lặng như tờ.

"Mẹ nó, chả trách ai cũng muốn làm quan, cảm giác này phê thật." Thẩm Mặc nghĩ lung tung một lúc, nghiêm mặt nói:

- Người đâu dẫn khổ chủ..

Một nam tử dung mạo giống người mù nhưng tuổi tác ít hơn được đưa vào đại đường, quỳ ở bên phải Hoàng thất, miệng hô:

- Thanh Thiên đại lão gia xin làm chủ.

- Khổ chủ là người phương nào?

Thẩm Mặc lên tiếng hỏi, mặc dù là điều dư thừa, nhưng trình tự không thể bỏ.

- Tiểu dân tên Hoàng Thập, hộ số ba đường Thạch Kiều phường Thông An, huyện Ngô.

Khổ chủ đáp.

- Ngươi tố cáo chuyện gì?

- Tiểu dân tố ca ca Hoàng Thất không bằng cầm thú giết cha.

Hoàng Thất mang giọng nghẹn ngào nói:

- Ngày hôm kìa, chính hắn giết mất cha già…

Đám đông tức thì xôn xao, mặc dù chuyện này đã lan truyền ầm ĩ, nhưng nghe khổ chủ đích thân nói ra, vẫn làm người ta chấn động.

Đường mộc phát ra tiếng vang lớn, đám đông yên tĩnh trở lại.

Thẩm Mặc lại hỏi người mù:

- Kẻ bị xích kia là ai?

Câu này chủ yếu là để xác minh thân phận.

Người mù đáp:

- Tội dân Hoàng Thất.

Người vây quanh cùng "í" một tiếng, vốn phải đáp là " thảo dân Hoàng Thất" hoặc "thảo dân không biết phạm tội gì" v..v..v.. Mới đúng, vậy mà Hoàng Thất lại xưng "tội dân". Đại lão gia còn chưa phán án, sao lại tự nhận tội rồi?

Thẩm Mặc trầm mặt xuống:

- Ngươi đã phạm tội gì? Mau khai thật ra.

Hoàng Thất cúi gục đầu nói:

- Tội dân có tội giết cha, tự biết tội nghiệt nặng nề, không dám có chút che giấu nào. Thanh Thiên đại lão gia, tội dân phạm tội là hoàn toàn đúng sự thực, đáng phải thiên đao vạn quả.

Lần này không chỉ riêng người nghe, tới cả nha dịch ba ban cũng nhìn nhau, với kinh nghiệm nhiều năm của bọn họ, chỉ cần lên xét xử, gần như tất cả bị cáo đều kiếm đủ mọi cách chối cãi, thà chết không nhận tội.

Hôm nay bị cáo lại thành nguyên cáo, ra sức nhận tội. Sợ lỡ mất giờ đầu thai hay sao? Làm cho mọi người hồ đồ hết cả, Thẩm Mặc vẫn bình tĩnh nói:

- Tội dân Hoàng Thất, dựa theo Đại Minh hình luật, phàm kẻ mưu sát phụ mẫu, đều lăng trì xử tử, ngươi đã chuẩn bị để nhận ba nghìn sáu trăm dao này chưa?

Mặc dù ngữ khí bình đạm, nhưng ý nghĩa từng câu chữ đó khiến người ta không rét mà run.

Hoàng Thất quả nhiên bị dọa cho sợ tới run rẩy, mồ hôi tuôn từng hột, nhưng vẫn không thay đổi lời khai:

- Tội dân biết, tội dân khai thật, xin đại lão gia xử phạt.

Đúng là kỳ quái, mọi người thầm nghĩ:" Chưa bao giờ thấy phạm nhân nào vừa mới lên đã nhận hết tội." Ai nấy đều cảm thấy thất vọng, vụ án này khẳng định không cần xử nữa, mất cả hứng.

Quả nhiên phủ tôn đại nhân hình như cũng tin là thật rồi, nói với Hoàng Thất:

- Ngươi đúng là tội ác cực lớn, đáng băm vằm tùng xẻo, bản quan quyết định, thật mau chóng đưa ngươi lăng trì.

Hoàng Thất xụi lơ trên mặt đất, người run lên từng chập.

Nghe thấy Thẩm Mặc lại nói:

- Ngươi có muốn gặp ai nữa không? Bản quan khai ân ngoài luật, gọi vào cho ngươi vĩnh biệt.

Hoàng Thất nước mắt nước mũi chảy ra:

- Không có, tội dân không lưu luyến gì nữa.

- Ngay cả nhi tử của mình cũng không nhớ sao?

Thẩm Mặc hỏi:

- Nó ở bên ngoài đó.

Nói xong không quan tâm Hoàng Thất có đồng ý hay không, liền sai người đưa con trai hắn vào.

Không lâu sau, con trai Hoàng Thất được truyền vào, rụt rè đứng bên cạnh người cha mù, Thẩm Mặc trầm giọng nói:

- Cha con các ngươi có lời gì thì mau nói đi, hôm nay là cơ hội cuối cùng rồi.

Nghe thấy câu này, đứa bé nắm lấy tay Hoàng Thất cúi đầu khóc thút thít, trong đôi mắt vô thần của Hoàng Thất, hai hàng lệ đục ngầu chảy ra, xoa đầu xoa mặt con nói:

- Con à, sau này phải sống cho tốt, chỉ cần con sống yên phận, cha có đi cũng không lo lắng gì nữa.

Nói tới đó giọng nghẹn ngào:

- Đừng nhớ cha, cha mù mắt không có gì đáng nhớ.

Khả năng là nghĩ tới cảnh cắt xẻo đáng sợ, gân xanh trên mu bàn tay hắn nổi hết lên, tóm chặt lấy cánh tay con trai, như muốn phát triết điều gì, con trai hắn sắc mặt vẫn thê lương mà hoảng loạn, không nói một lời, cúi đầu mặc kệ cho cha bóp.

Thẩm Mặc lập tức quát lệnh con trai hắn lui xuống, Hoàng Thất không chịu buông tay, hai nha dịch liền đi tới kéo đứa con hắn ra, đưa bé từ đầu tới cuối không nói một lời, để mặc cho nha dịch kéo đi.

Hoàng Thất cho rằng tiếp theo là tuyên án rồi, run run quỳ xuống mặt đất chờ đợi, Hoàng Thập và người vây quanh cũng nín thở chờ đợi. Song không ngờ phủ tôn đại nhân lại chẳng gấp chút nào, đang cẩm một quyển sách xem say sưa, dường như quên mất mình đang ở trên đại đường rồi.

Kiễn nhẫn đợi một lúc, đám đông bắt đầu rỉ tai thì thầm:" Bày trò gì vậy? Sao lại ngồi đọc sách?" Quy Hữu Quang ngồi ghi chép bên cạnh cũng không nhìn tiếp được nữa, nhỏ giọng nhắc nhở:

- Phủ tôn, phải chăng chúng ta nên tuyên án rồi?

"Ồ.." Thẩm Mặc bỏ sách xuống, thong thả nói:

- Dẫn phạm nhân vào hậu đường.

Hoàng Thập tức thì cuống lên:

- Đại nhân, sao người không tuyên án.

- Bản quan xử án, há cho thảo dân xen mồm?

Thẩm Mặc liếc hắn một cái, quát:

- Vả miệng.

Liền có hai tên nha dịch đi lên, không cho ý kiến giữ chặt lấy hắn, dùng tấm gỗ dài một xích dầy hai tấc, vả mạnh lên miệng Hoàng Thập.

Vài phát thôi đã đánh cho mô hắn dập nát, hắn đau tới khóc rống lên:

- Đừng đánh, đừng đánh, thảo dân ngậm miệng, ngậm miệng rồi..

Nha dịch lại đánh thêm vài cái nữa rồi mới thả hắn ra, Hoàng Thất đau đớn ôm đầu nằm trên mặt đất không nhúc nhích cái nào.

Qua một lúc sau, Thẩm Mặc mới sai người gọi con Hoàng Thất vào, đợi nó vừa tới, liền lệnh cho tả hữu bắt lấy, ấn xuống đất, tụt quần ra, muốn đánh đít.

Đứa bé sợ hãi hét toáng lên:

- Vì sao lại đánh thảo dân?

- Vì sao à?

Thẩm Mặc vỗ mạnh đường mộng, mặt xám xịt, rống lên:

- Vừa rồi phụ thân ngươi đã khai hết rồi, là do ngươi đánh chết tổ phụ, lại còn muốn phụ thân ngươi nhận tội hộ, còn không mau khai ra, tránh khỏi đau đớn da thịt.

Lời này vừa phát ra, đại đường lặng ngắt, tới ngay cả Hoàng Thập ngậm hai cái bánh bao to tướng trên môi cũng trợn trừng mắt, nhìn cháu mình không sao tin được.

Đám nha dịch đúng lúc gõ thủy hỏa côn rầm rầm xuống đất, quát:

- Khai.

Con trai Hoàng Thất sợ hãi quỳ sụp xuống đất, run rẩy nói:

- Đúng là tiểu dân đánh chết tổ phụ, nhưng phụ thân đi đầu thú nhận tội là chủ ý của người, không liên quan tới thảo dân, xin đại nhân tha mạng.

Nói rồi dập đầu liên tục.

Đại đường lặng ngắt thành xôn xao, mọi người đều không sao tin được vào biến bất ngờ này, liền bàn luận tưng bừng, huyên náo như ở chợ.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.