WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 435: Phong Ba Nổi Lên (2)

Chương 435: Phong Ba Nổi Lên (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

- Đại nhân hồi phục nhanh thật.

Tam Xích nhỏ giọng làu bàu:

- Chẳng lẽ mỳ trứng còn có tác dụng chữa thương tâm linh?

- Ngươi sai rồi.

Thiết Trụ hạ giọng xuống:

- Đại nhân chỉ cho mình mềm yếu trong thời gian ăn một bát mỳ thôi.

Dù sao hắn cũng hiểu Thẩm Mặc hơn Tam Xích, cho rằng đại nhân có chí hướng lớn, há có thể vấp ngã trong cái thành Tô Châu nho nhỏ.

Không sai, Thẩm Mặc đã đem mọi yếu đuối, bàng hoàng, bất lực đó ăn sạch theo bát mỳ kia rồi. Y nói vói bản thân, nếu đã chọn con đường đầy chông gai, thì phải kiên trì đi tới! Có thể vấp ngã thất bại, nhưng tuyệt đối không thể cúi đầu trước khó khăn.

Vì thất bại có thể đứng dậy, nhưng nếu chỉ cần một lần cúi đầu, một lần nhượng bộ, sẽ cần có lần cúi đầu thứ hai, rút lui thứ hai, cuối cùng thành thói quen, thành kẻ vô tích sự.

Kiệu đi tới bến tàu Phong Thịnh, Thẩm Mặc nhìn thấy những hàng người dài trước cửa hiệu lương thực, cửa hiệu treo tấm biển "tăng giá năm thành" như đâm vào tim người dân, làm mọi người mất đi sự ôn hòa thường ngày.

Thẩm Mặc không xuống kiệu, ngồi nghe tiếng hò hét phẫn nộ của người dân:

- Con mẹ nó chứ, các ngươi quá tham lam rồi đấy, tăng giá một lần tới năm thành, còn để cho người ta sống nữa không?

- Lũ chó sói các ngươi sinh con ra sẽ không có lỗ đít.

Nhưng các chưởng quầy càng ấm ức, bọn họ đâu muốn bán đắt như thế, nhưng không bán thì lỗ vốn.

Đám đông quát tháo ầm ĩ, kích động sục sôi, chửi mắng thì nhiều, mua thì ít, hiển nhiên cực kỳ phẫn nộ với giá cả, muốn xông lên quét sạch đám gian thương.

Cuối cùng các cửa hiệu lương thực không chống đỡ được, khẩn cấp hợp kế, do hội trưởng thương hội Lương Du, một ông già năm sáu chục tuổi ra mặt, chắp tay với đám đông nói:

- Các vị gia gia, các vị tổ tiên, mọi người tới Thường Thục, Thái Thương nghe ngóng xem giá gạo đã tăng tới mức độ nào rồi. Nếu như không phải sợ làm hỏng biển hiệu, chúng tôi đã đóng cửa giải nghệ, hiện giờ bán với giá hai lượng sáu đã là không tính giá vận chuyển, bán càng nhiều lỗ càng lớn rồi.

- Nói láo, buôn bán lỗ vốn thì ai làm chứ?

Đám đông không tin.

- Vì sao lỗ vốn vẫn phải làm?

Ông già thấy mọi người không tin, ra sức giảng giải:

- Chúng ta đều là người cùng quê hương, thì phải cùng nhau vượt qua khó khăn, có lương thực thì chúng tôi phải bán, lỗ vốn cũng phải bán, sập tiệm cũng bán, tuyệt đối không để các vị hương thân nguyền rủa sau lưng.

Ông ta diễn giảng mặc dù có thành phần diễn kịch, nhưng hiệu quả tức thì. Nhưng người dân ân oán phân minh, thấy hội trưởng thương hội tỏ thái độ như thế, đám đông phẫn nộ dần bình tĩnh trở lại, dù sao người ta không tích trữ lương thực dùng riêng, tăng giá chỉ là bất đắc dĩ thôi.

- Vậy còn tăng giá tới khi nào?

Có người lên tiếng hỏi, nói ra lời như thế, thường thường có nghĩa là đã nhẫn nhịn rồi.

Viên hội trưởng kia thở dài:

- Thành Tô Châu chúng ta không trồng lương thực, toàn dựa vào Thường Thục, Thái Thương cung cấp. Người ta nói muốn tăng giá, chúng ta phải căng răng mà chịu, khi nào người ta tăng đủ rồi, chúng ta mới hết phải chịu tội.

- Nói thế tức là sẽ còn tăng giá?

Đám đông lại bắt đầu náo loạn, nhưng lần này lửa giận không đốt cửa hiệu lương thực, mà là thương nhân lương thực có khả năng tăng giá.

Hội trưởng vừa định gật đầu, nhưng thấy từ xa một người trẻ tuổi được đám đông hộ vệ xung quanh lắc đầu với mình, ma xui quỷ khiến thế nào ông ta cũng lắc đầu theo:

- Cái này thì khó nói lắm, lương thực là thứ khi cần thì nó quý hơn vàng, khi thì nó lại rẻ hơn cả bùn đất, qua mấy tháng nữa lương thực mới tới, khẳng định chẳng đáng giá nữa.

Nói xong chắp tay vái đám đông:

- Mọi người cứ an tâm, thương hội Lương Du chúng tôi giờ sẽ tới phủ nha cầu xin cho mọi người, xin phủ tôn đại nhân nghiêm cấm Thái Thương Thường Thục, tích trữ lương thực.

- Được.

Người dân hò hét:

- Chúng tôi theo ngài tới cùng, để tăng thanh thế, để phủ tôn đại nhân biết đó là ý của mọi người.

- Ý tốt của mọi người lão hủ xin nhận, nhưng ngàn vạn lần không thể làm thế.

Hội trưởng xua tay liên tục nói:

- Nhiều người như vậy cùng đi, trong mắt người ngoài sẽ thành thị uy, sẽ làm phủ tôn đại nhân khó chịu. Xin mọi người giải tán đi, chúng tôi còn đi tìm phủ tôn đại nhân thỉnh cầu.

Người dân rỉ tai bàn tán với nhau một hồi, mấy người có uy vọng nói:

- Tạm thời tin ông lần này, chúng tôi không mua gạo nữa, không thể các vị bị lỗ.

- Đa tạ, đa tạ.

Vị hội trưởng cảm kích nói.

- Nhưng các vị cũng đừng có giở trò.

Có người uy hiếp:

- Nếu không chắc chắn sẽ đập tan cửa hiệu của các vị ra đấy.

- Đương nhiên,, đương nhiên.

Hội trưởng vội phụ họa.

Vị hồi trưởng đó dỗ ngon dỗ ngọt một hồi, đám đông cuối cùng cũng tản đi.

Hội trưởng thờ một hơi dài, hai chân như kiệt sức nhũn ra, nếu như không có người bên cạnh đỡ thì đã khuỵu xuống đất rồi. Mấy ông chủ hiệu lương thực cảm kích nói:

- Cổ gia, người khổ cực rồi, chúng ta vào bên trong nghỉ ngơi đi.

Cổ hội trưởng lắc đầu, lấy sức đứng dậy:

- Theo ta đi gặp vị kia.

Mọi người không hiểu ra sao, nhưng uy vọng của ông ta rất cao, nhất là trải qua chuyện vừa rồi, quả thực đã thành chỗ dựa của bọn họ, đành ngoan ngoãn đi theo.

Thẩm Mặc không đi mà đứng ở bên kiệu, Cổ hội trưởng tới trước mặt y, ôm quyền nói:

- Mời ngài vào trong nói chuyện.

Thẩm Mặc gật đầu, không nói một lời đi ông ta vào cửa hiệu lương thực lớn nhất tên "Bách Phong". Sau khi vào hậu đường, Cổ hội trưởng nói với người bên cạnh:

- Các ngươi ra hết cả đi, không được nghe lén, cũng không được cho bất kỳ ai tới gần.

Trước mặt người ngoài, bọn họ càng phải nể mặt hội trưởng, thế là cứ ù ù cạc cạc lui ra.

Đợi trong phòng chỉ còn lại hai người, Cổ hội trưởng quỳ hai chân xuống, dùng đại lễ khấu bái:

- Cổ Nhuận Đông hội trưởng thương hội Du Lương Tô Châu, bái kiến phủ tôn đại nhân.

Thẩm Mặc không hỏi ông ta làm sao nhận ra được y, giống như y xác định Lục Tích chính là tên hắc y ám sát y đêm hôm đó, chính là do trực giác phán đoán, không cần có bất kỳ lý do nào, đều do kinh nghiệm cuộc sống ban tặng.

Thấy Thẩm Mặc không phủ nhận, Cổ hội trưởng yên tâm, hỏi:

- Đại nhân hẳn là biết đã xảy ra chuyện gì rồi chứ ạ?

- Đúng thế.

Thẩm Mặc gật đầu:

- Cho nên ta mới tới đây.

- Quá tốt rồi.

Cổ Nhuận Đông reo lên:

- Đại nhân phát hiện sớm được tình hình này là còn có hi vọng.

- Ngươi nói phải làm sao bây giờ?

Thẩm Mặc hỏi.

- Mở kho phát lương.

Cổ Nhuận Đông chém đinh chặt sắt nói:

- Bất chấp mọi giá, giữ lấy lòng tin của người dân, chỉ cần bọn họ không khủng hoảng, chuyện nhất định có thời cơ xoay chuyển.

Thẩm Mặc gật đầu:

- Nói thật với ngươi nhé, nếu như không có trận động đất lớn kia, bản quan căn bản không sợ.

Y nói đúng, ban đầu trong kho lương của Tô Châu ít nhất đủ lương thực cho người dân toàn thành ăn một năm, không chỉ có thể cứu tế tai nạn, còn có thể trấn áp đám đầu cơ.

Nhưng trận động đất lớn lan mấy tỉnh phía bắc vào tháng chạp năm Gia Tĩnh thứ ba mươi tư kia làm triều đình Đại Minh trọng thương, chưa nói đường xá sụt lở, tường thành nhà cửa hư hỏng bao nhiêu. Các nơi còn có dư chấn, suốt năm Gia Tĩnh thứ ba mươi lăm, đều sống trong dư chấn, vô số châu phủ không thu được một hạt thóc, nạn dân gần như tới cả hàng triệu, tràn tới kinh sư, Sơn Đông, Nam Trực Đãi, Chiết Giang, Hồ Quảng, các châu phủ đành mở kho phát lương, mặc dù chỉ toàn là cháo loãng như nước lã, nhưng kiến nhiều cắn chết voi.

Một năm qua nạn dân đã ăn sạch thóc gạo dự trữ của địa phương rồi, tới cả chuột cũng phải chuyển nhà khỏi kho thóc.

Về sau để đuổi nạn dân về nhà, tuần phủ Tô Tùng Tào Bang Phụ, lệnh các phủ đem lương thực mới nhập kho phát cho nạn dân làm lộ phí trở về, đuổi đi hơn trăm vạn nạn dân. Cho nên kết quả là theo thống kê của Thẩm Mặc, chín kho lương trong thành Tô Châu còn không tới tám mươi bảy gánh lương thực...

- Chưa tới một vạn cân lương thực?

Cổ Nhuận Đông thất vọng vô hạn:

- Chừng đó chưa đủ nhét kẽ răng.

- Ngươi không cần lo, ta đã hạ lệnh thuộc hạ tới các huyện đem lương thực dưa thừa tập họp lại, đồng thời cấp báo cho nha môn tổng đốc, xin điều quân lương tới chi viện.

Thẩm Mặc nói chắc nịch:

- Cửa ải này chúng ta nhất định sẽ vượt qua được.

Giống như lời Cổ Nhuận Đông an ủi người dân, Thẩm Mặc cũng giảm áp lực cho vị hội trưởng này.

Đáng buồn là chẳng ai có thể giảm áp lực cho y, tất cả vấn đề y phải tự gánh vác.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.