Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 448: Ai Nói Nữ Tử Không Bằng Nam(1)

Chương 448: Ai Nói Nữ Tử Không Bằng Nam(1)




Dịch:lanhdiendiemla.

Trên xe ngựa, Nhược Hạm nói tỉ mỉ kế hoạch cho Thẩm Mặc, Thẩm Mặc cười nói:

- Ý của nàng là đợi chút nữa sẽ để ta chủ trì sao?

- Đương nhiên rồi.

Nhược Hạm che miệng cười nói:

- Nam chủ ngoại, nữ chủ nội, người ta trốn ở sau lưng đưa chủ ý là được rồi, cũng không có năng lực xông pha chiến đấu.

Thẩm Mặc biết nàng không phải là không thể, chỉ là không muốn đoạt danh tiếng của mình, y cười nói:

- Cứ cùng ra trận đi.

Nhược Hạm cười ngọt ngào:

- Tuân mệnh.

~~

Khi xuống xe, Nhược Hạm đã đổi trang phục thành giống như của Thẩm Mặc, đều đầu đội phương cân, mặc áo dài(trực chuyết), chân đi giày màu hồng. Chẳng qua áo dài của Thẩm Mặc là màu xanh ngọc, của nàng là màu xanh nhạt, hai người sóng vai đi cùng nhau, thật giống như một đôi bạn học tốt vậy.

Nhược Hạm giả vờ hướng Thẩm Mặc chắp tay nói:

- Thẩm huynh mời.

- Hiền đệ mời.

Thẩm Mặc cũng giả bộ gật đầu, mời nàng một cái rồi hai người cùng nhau đi về hướng đường khẩu của Tùng Giang Tào bang.

Đi trên đường, Thẩm Mặc không khỏi thầm so sánh. Vừa so thì phát hiện phu nhân của mình khi mặc vào nam trang thì quả thật là đẹp, xứng với câu mặt như quan ngọc, mắt như sao sáng, nhưng không có vóc người cao gầy như "Lục Tích" kia, cho nên về thần thái khí độ vẫn còn kém một bậc.

Đang miên man suy nghĩ, chợt nghe Nhược Hạm nhỏ nhẹ nói:

- Khi đến đó thì nhất thiết phải kiềm chế một chút, Tào bang quy củ rất nhiều, không biết câu nào thì chọc tới bọn họ đâu.

- Hết thảy nhờ hiền đệ làm chủ rồi.

Thẩm Mặc cười khà khà nói:

- Ngu huynh ta chỉ theo góp vui thôi.

Nhược Hạm tặng y một cái lườm ngây ngất, nhỏ giọng nói:

- Cuối cùng vẫn phải để đương gia làm chủ.

Đang cười nói thì đã đến đại môn Tào bang, tường trắng cửa đen, gạch xanh lát đất, không thấy một chút đường hoàng nào, chỉ cảm thấy có vẻ trang nghiêm. Trước cửa đứng hai tráng hán mặc áo khoác ngắn, thấy hai người dáng vẻ bất phàm, không dám chậm trễ, hai tay ôm quyền nói:

- Bằng hữu, có việc gì hả?

Nhược Hạm chắp tay cất cao giọng nói:

- Làm phiền hai vị, huynh đệ ta đi đến hẹn với Mã ngũ gia.

- Mã ngũ gia nào? - Một tráng hán hỏi.

- Ba con mắt, bay trên nước, Hoa Đình Thanh Phổ che nửa trời! - Nhược Hạm nói.

- Xin hỏi ngài là? - Tráng hán động dung hỏi.

- Thừa kế gia nghiệp, xây dưng cơ ngơi. - Nhược Hạm nói.

Hai tráng hán liếc nhau, một người xoay người đi vào bẩm báo, một người khác thì mời hai người đi vào phòng khách dùng trà.

Thẩm Mặc biết các ngành các nghề đều có "xuân điểm", cũng chính là tiếng lóng mà Dương Tử Vinh và Tọa Sơn Điêu đã nói, có ý để che tai mắt của người ngoài, cũng có ý cố lộng huyền hư, phân biệt các loại mục đích đồng loại, tuy nhiên đối với y cũng đều như ngoại ngữ, nghe không hiểu đành phải giả bộ câm điếc.

Nhược Hạm sợ y bực mình, nhỏ giọng nói:

- Mỗi nghề đều có tiếng lóng, nếu như không nói đối phương sẽ không coi mình là người một nhà, sẽ rất phiền phức.

Thẩm Mặc gật đầu cười nói:

- Việc này ta biết.

Nói rồi có chút lo lắng nói:

- Lát nữa nếu như toàn là tiếng chuyên môn, chẳng phải ta sẽ lúng túng sao?

- Không đâu.

Nhược Hạm cho y một ánh mắt an tâm:

- Cứ nói với họ chàng là "ngoài ngành", họ sẽ nói bình thường thôi.

Lúc này Thẩm Mặc mới yên lòng, bắt đầu quan sát phòng khách rộng rãi của Tào bang, cũng đơn giản như đại môn, ngoại trừ hương án ở giữa, có hai hàng ghế dưới đường, cũng chỉ có bức họa trên tường, cùng một bộ câu đối.

Trên bức họa là một hòa thượng hung hãn, để ngực trần, râu với lông ngực đều rậm rạp, tay cầm cây xẻng hình lưỡi liềm, Thẩm Mặc thầm nghĩ đây là Lỗ Trí Thâm sao? Đương nhiên y không phải là trẻ con, sẽ không tùy tiện nói bậy.

Nhược Hạm thấy y đang nhìn bức họa, nhỏ giọng giải thích cho y:

- Đây là Đạt Ma Tổ Sư, là tổ sư gia huynh đệ Tào bang cung phụng.

Thẩm Mặc thầm chặc lưỡi, gật đầu biểu thị đã biết, nhìn câu đối hai bên tranh cuộn màu trắng, trên đó viết hai hàng chữ "phàm sự bách thiện hiếu vi tiên; khảng khái hảo nghĩa kỳ bản thiện." khắc hoạ vô cùng rõ nét một bang phái giang hồ lấy "trung hiếu tiết nghĩa" là lực lượng chính.

~~

Đang xem câu đối, từ hậu đường truyền đến tiếng cười sang sảng, hai người Thẩm Mặc vội vàng đứng dậy, liền thấy một người trung niên nhân ước chừng 40 tuổi, mặc trường bào màu xanh, vóc người hơi lùn đi ra, người có kinh nghiệm vừa nhìn thì biết ngay đó là một người không đơn giản.

- Mã Ngũ tới chậm.

Hán tử kia cười đi qua, liền ôm quyền nói:

- Ân tiểu ca phải chờ lâu rồi.

- Ác khách tới cửa.

Nhược Hạm ôm quyền hoàn lễ:

- Đã quấy rầy đương gia.

- Ở nhà dựa vào cha mẹ, ra đường dựa vào bằng hữu.

Mã Ngũ Gia cười ha ha nói:

- Ai mà không có lúc gặp khó khăn?

Nói rồi nhìn Thẩm Mặc nói:

- Vị bằng hữu này mới gặp gỡ, còn chưa có thỉnh giáo?

- Đây là huynh đệ thượng bài cầm. - Nhược Hạm cười nói.

*thượng bài cầm: thuật ngữ giang hồ chỉ ca ca. Đệ đệ là "hạ bài cầm".

- Dẫn kiến không lớn nhỏ, thỉnh giáo phân cao thấp.

Mã Ngũ gia vẫn nhìn Thẩm Mặc chằm chằm.

Thẩm Mặc thầm nghĩ mình trả lời thế nào đây, đành phải cười nói:

- Ngũ gia chào ngài, tại hạ là người ngoài nghề, không dám mạo muội ở trong bang...

Lời này của y xem như là tự giới thiệu, Nhược Hạm liền nói tiếp:

- Đại ca của ta cũng chỉ là ngoài ngành, nhưng nếu có việc thì vẫn do huynh ấy làm chủ.

Chính là nói người quyết định vẫn là Thẩm Mặc, giữa hai người đã phân ra chủ thứ.

- Thì ra là một vị bằng hữu giỏi giang.

Mã Ngũ gia chậm rãi gật đầu nói:

- Ngồi đi!

Liền ngạo nghễ ngồi xuống ghế thủ vị, đợi hai người ngồi vào chỗ của mình rồi, hắn mới quan sát kỹ càng Thẩm Mặc:

- Bằng hữu đang học hay là làm quan?

Người giang hồ có ánh mắt rất tinh, thân phận chân thực không thể gạt được họ.

- Làm quan. - Thẩm Mặc thản nhiên cười nói.

- Chức quan gì?

- Đồng tri Tô Châu. - Thẩm Mặc mỉm cười, giọng điệu không có nửa phần biến hóa.

- A...

Mã Ngũ gia không khỏi động dung nói:

- Bằng hữu có phải họ Thẩm?

- Thẩm Chuyết Ngôn.

Thẩm Mặc gật đầu nói:

- Người Tô Châu.

Mã Ngũ gia nhìn sang Nhược Hạm ở bên cạnh, đã bừng tỉnh hiểu ra:

- Ta thực sự là hồ đồ rồi, sớm nghe nói Ân gia đại tiểu thư gả cho Trạng Nguyên, còn cần phải đoán mò sao?

Hắn đương nhiên biết họ của Nhược Hạm, sở dĩ ngoài miệng gọi "Ân tiểu ca", chẳng qua là không nói toạc ra, chiếu cố mặt mũi của hai bên mà thôi.

Nhược Hạm hơi mặt đỏ nói:

- Chính là phu quân của ta.

- Thất kính thất kính.

Mã Ngũ gia đứng dậy chào lần nữa:

- Thẩm đại nhân cải trang vi hành, qua Giang tới Tùng, chẳng biết là vì việc gì?

- Một thân công phục thì quá phô trương, không tiện gặp gỡ với giang hồ bằng hữu.

Thẩm Mặc mỉm cười nói:

- Nhưng ta không đích thân đến, thì không cho thấy được thành ý của tại hạ, cho nên tùy tiện tới cửa, xin đương gia bỏ qua.

Có câu là cường long không đè địa đầu xà, người giang hồ cũng rất không muốn lui tới với người trong công môn. Thẩm Mặc biết chỉ có không đưa ra kiểu cách nhà quan, mới có thể khiến đối phương thiếu cảnh giác.

Nhưng lại nghe Mã Ngũ gia nói:

- Tất có chỉ bảo, trên giang hồ rất sảng khoái, đại nhân nói thẳng là được rồi.

- Được, đương gia đã thẳng thắn như vậy, ta cũng không thể giấu diếm.

Thẩm Mặc gật đầu nói:

- Ta tới cầu viện, cũng tới để cứu viên.

- Là nói thế nào? - Mã Ngũ gia tỉnh bơ nói.

- Ngài hẳn là biết tình cảnh hiện tại của ta. - Thẩm Mặc nói.

- Có nghe nói. - Mã Ngũ gia gật đầu nói.

- Ta cũng biết tình cảnh hiện tại của Tào bang các vị. - Thẩm Mặc lại nói.

Mã Ngũ gia cười nói:

- Tình cảnh của Tào bang chúng tôi vẫn rất bình thường, không thể so sánh với Thẩm đại nhân đây được.

Đây là nói mát, nhưng Thẩm Mặc cũng không thèm để ý, y thản nhiên cười nói:

- Kỳ thực là chó chê mèo lắm lông, không có gì khác nhau.

Mã Ngũ gia cười ha ha nói:

- Đại nhân nói rất phải.

Hiển nhiên hắn đã hiểu rõ ý đồ đến đây của đối phương, không cần phải quanh co nữa.

Lúc này Nhược Hạm nói:

- Ngũ gia, ta biết ngài là người đứng đầu Tào bang của Tô Tùng, mọi chuyện trước tiên đều phải suy nghĩ cho trên vạn huynh đệ, cho nên không muốn chọc vào đám người kia.

Trước tiên phá hỏng viện cớ của đối phương, rồi nói tiếp:

- Nhưng nếu như ngài nghĩ sâu xa hơn một chút là có thể phát hiện, nếu như thực sự là suy nghĩ cho các huynh đệ, vậy thì phải nói chuyện với chúng tôi rồi.

- A, thật chứ?

Mã Ngũ gia cười nói:

- Phu nhân nói ta nghĩ như thế nào?

Trong lòng còn giữ ý nghĩ cự tuyệt, ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch