WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 458: Coi Tiền Như Rác(1)

Chương 458: Coi Tiền Như Rác(1)




Dịch:lanhdiendiemla.

- Đất? - Thẩm Mặc nhẹ giọng hỏi.

- Ha ha, là thế này.

Từ lão phu nhân cười nói:

- Lão thân này cũng là suy nghĩ cho ngươi và phủ Tô Châu các ngươi a.

Nói rồi như vô ý liếc mắt nhìn tôn tử của mình.

Từ Khoa liền cười nói:

- Đúng vậy, Thẩm đại nhân, tổ mẫu biết phủ Tô Châu các người vì bình ổn giá lương, đã mắc nợ chồng chất, thực sự không đành lòng để các người xuất tiền nữa.

- Không sao cả...

Thẩm Mặc cười nói, lại nghe Từ Khoa nói tiếp:

- Cho nên chúng tôi cũng không cần tiền của các người, cứ dùng đất hoang vô chủ để thay thế là được rồi.

"Đất hoang vô chủ?" Thẩm Mặc thầm cười lạnh nghĩ: "Giang Nam vốn là nơi đất ít người nhiều, Đại Minh triều lại lập quốc trăm năm, mỗi một tấc đất khai khẩn được thì đều đã có chủ, đâu còn có chỗ nào gọi là đất hoang vô chủ?"

Lại nghe Từ Khoa vô cùng thuần thục nói:

- Giá thị trường năm rồi, 20 thạch lúa một mẫu đất, nhưng năm nay giá gạo đã tăng lên sáu lần, vậy là ba thạch ba đấu một mẫu.

Rồi lại chậm rãi nói:

- Tuy nhiên Từ gia chúng tôi có tiếng là nhân nghĩa, se không chỉ chiếm tiện nghi không chịu thiệt thòi -- như vậy đi, cho ta năm vạn mẫu đất, 20 vạn thạch lương thực sẽ cho đại nhân hết, thế nào?

Hắn coi Thẩm Mặc như là thằng ngốc "tứ lục không biết" -- không biết trong lòng Thẩm Mặc rất rõ ràng, giá đất bình quân của Tô Châu đúng là 20 thạch, giá lương hiện tại cũng quả thực đã tăng gấp sáu bảy lần, lấy bốn thạch lương thực mua một mẫu ruộng, nhìn như rất có hợp lý.

/Tứ lục không biết: Nguyên văn "tứ lục bất đổng". Cổ đại tín ngưỡng "thiên địa quân thân sư". Là một người đọc sách thì nhất định phải ghi khắc mấy thứ này, nếu như không biết chính là không rõ lý lẽ! Mà trong mấy cái này lấy "Thiên, địa, phụ, mẫu" là chí thân. Trong đó thiên là cha, chữ thiên và phụ đều 4 nét. Địa là mẫu, địa và mẫu đều 6 nét. Tứ lục bất đổng chính là trên không biết thiên, hạ không biết địa, làm người không biết phụ mẫu.

Nhưng trên thực tế, không đến cùng đường, dân chúng sẽ không đáp ứng -- bởi vì giá lương là ảo, ruộng đất mới là thật. Lúa nước Giang Nam một năm thu hoạch hai lần, bình quân một mẫu đất có thể thu hoạch hai thạch, một năm là bốn thạch. Hiện tại đã là tháng tư, cũng chỉ cách mùa thu hoạch còn chưa tới nửa năm mà thôi, nói cách khác, đứa cháu này chính là muốn vụ thu hoạch của tháng sáu, đổi lấy hoa mầu cả đời của dân chúng, nhưng còn muốn khoác lên cái tấm màn hợp tình hợp lý -- tham lam còn ra vẻ đạo mạo chính là thế này!

- Già này cũng không phải là không thể đồng ý.

Thẩm Mặc cười nói:

- Nếu như trong tay ta có đất, nhất định sẽ bán cho ngươi.

Rồi than nhẹ một tiếng nói:

- Nhưng có câu là "Thiên niên điền, bát bách chủ". Mua ruộng xưa nay đều có giá chung, quan phủ không xen vào, cũng không có cách nào can thiệp... Chung quy không thể cưỡng ép người ta mua bán mà?

/Thiên niên điền, bát bách chủ. Ruộng đất ngàn năm thay đổi chủ có hơn tám trăm người.

Từ Khoa không ngờ y sẽ nói như vậy, có chút không hài lòng nói:

- Đại nhân hình như không có thành ý thì phải?

- Tam công tử nói vậy thì oan uổng tại hạ rồi.

Thẩm Mặc vẫn thong thả nói:

- Hạ quan đã nói rất rõ rồi, ngài muốn mua ta tuyệt không can thiệp -- nhưng mấu chốt là, trong tay ta hoàn toàn không có ruộng, ngài có nói với ta cũng vô dụng.

Bất kể như thế nào Thẩm Mặc cũng sẽ không đáp ứng, mặc dù biết dưới áp lực bắt ép sinh tồn, dân chúng rất có thể sẽ tiếp thu giá này, bán tháo ruộng đất của mình.

Nếu như vậy, năm nay trôi qua, sang năm thì sẽ làm thế nào? Lão bách tính không có ruộng đất thì ăn cái gì? Đến lúc đó sẽ xảy ra đại loạn! Điều này sẽ là một đả kích trí mạng đối với y, cho nên y tuyệt đối không thể đồng ý.

- Thẩm đại nhân cũng nên rõ là chúng tôi đang muốn giúp đại nhân.

Từ Khoa trầm giọng nói:

- Theo ta được biết, lương thực của thành Tô Châu tối đa còn có thể duy trì được ba ngày, ba ngày qua đi, lương thực hết, mọi người không có cơm ăn, rồi sẽ nổi loạn, đến lúc đó cũng không phải đơn giản chỉ là hái xuống cái ô sa.

Rồi sát khí nghiêm nghị nói:

- Là phải rơi đầu!

Đứa cháu này căn bản không biết Thẩm Mặc là con người thế nào, còn tưởng rằng đe dọa vài câu là có thể có được hiệu quả.

- Ha ha, nếu thật sự là như vậy sự tình thật đúng là nghiêm trọng rồi.

Thẩm Mặc thản nhiên cười nói:

- Tuy nhiên tin tức của Tam công tử có chút không chuẩn.

Rồi vươn một ngón tay nói:

- Trên bến tàu Tào bang, 20 vạn thạch lương thực đang chờ để vận chuyển.

Lại duỗi ra một ngón tay nói:

- Trên bến tàu Ngô Giang đang đậu mười chiếc thuyền vận lương, mười vạn thạch, cũng đang đợi để vận chuyển.

Lại vươn một ngón tay nói:

- Sư trưởng của ta tại Thiệu Hưng đã nghĩ cách gom góp cho ta năm vạn thạch lương thực, cũng đã vận chuyển đến đây rồi.

Rồi cười nói:

- Ba mươi lăm vạn thạch này hẳn là đủ để giá lương của thành Tô Châu giảm xuống phân nửa rồi... Chí ít có thể duy trì được, lương thực ta mua từ Nhật Bản cũng đã vận chuyển đến Tô Châu.

- Ngươi dám mua lương từ Nhật Bản? - Từ Khoa trừng mắt nói: - Đây ngang nhiên là buôn lậu! Ngươi chán sống rồi sao?

- Tam công tử nói vậy sai rồi. - Thẩm Mặc vẫn ôn hòa cười nói: - Ta là chủ sự của Thị bạc ti Giang Nam, vẫn có quyền quyết định buôn bán với ai, làm buôn bán gì.

- Mua bao nhiêu lương thực? - Sắc mặt Từ Khoa đã rất khó coi.

- Không nhiều lắm, quốc gia đó quá cằn cỗi, quốc nội lại đang chiến tranh, cũng kiếm không được bao nhiêu lương thực.

Thẩm Mặc lắc đầu thở dài nói:

- Mấy nước chư hầu có gom lại thì cũng chỉ là hai ba mươi vạn thạch, nếu không phải lương thực của họ quá rẻ, ta cũng không phải phí công như vậy.

~~

- Ngươi...

Từ Khoa quả thực sắp bị đến phát điên rồi, mới vừa muốn phát tác, lại nghe tổ mẫu hắn ho khan một tiếng, lúc này cố ngừng lại.

- Nhân khẩu của thành Tô Châu có nhiều mấy, số lương thực này cũng đủ duy trì đến lúc lương thực mới đưa ra thị trường chứ?

Từ lão phu nhân trầm mặt nói với Thẩm Mặc:

- Thẩm đại nhân lần này đăng môn, có phải là làm điều thừa rồi không?

- Ô kìa lão phu nhân, ngài thực sự là hiểu lầm vãn sinh rồi.

Thẩm Mặc mặt đầy ủy khuất cười nói:

- Vãn sinh chỉ muốn nói rõ với tam thiếu gia, lần này vãn sinh đến đây cũng không phải là cùng đường, mà là xuất phát từ một mảnh hiếu tâm đối với ân sư và lão sư mẫu!

- A, cách hiếu tâm thế nào? - Từ lão phu nhân khẽ cười lạnh nói.

- Nâm lão đừng vội. - Thẩm Mặc cười nói: - Vãn sinh mặc dù có thể tìm được con đường tiến lương, nhưng có câu là "nước phù sa không chảy ruộng người ngoài", những cơ hội tốt thế này nên để tiện nghi cho người một nhà trước thì hơn.

- Nói rất đúng. - Từ lão phu nhân nói: - Không biết đại nhân dự định thu mua lương thực nhà ta bao nhiêu tiền đây?

Lão thái thái dù sao cũng là một người có thể diện, thấy Thẩm Mặc không muốn bán đất, liền thay đổi ngay cách hỏi khác.

- Bảy lượng một thạch.

Thẩm Mặc nói, giá này cực kỳ hợp lý rồi, so với giá bán lẻ trong thành còn cao hơn vài đồng tiền bạc.

Lời còn chưa dứt, lại nghe bên ngoài vang lên một giọng nói thanh thúy:

- Nhà ta mua tám lượng.

Liền thấy Lục Tích với gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân không hề lễ phép gì xông thẳng vào.

Từ lão phu nhân lại hồn nhiên không để ý, cười mắng một tiếng:

- Thì ra là quỷ nha tử của Lục gia, sao ngươi cũng chạy tới Tùng Giang?

Hiển nhiên song phương không chỉ quen thuộc, hơn nữa quan hệ còn khá thân mật.

- Thỉnh an cho thái bà chứ gì. - Lục Tích tiêu sái chắp tay, sau chuỗi dài vấn an, lại như lơ đãng nhìn Thẩm Mặc nói:

- Thì ra Thẩm đại nhân cũng ở chỗ này.

Thẩm Mặc cười không để ý đến hắn, nếu lai giả bất thiện, thiện giả bất lai, vậy chỉ cần tận lực bồi tiếp là được.

Đợi họ chào hỏi xong, từ lão phu nhân hỏi Lục Tích:

- Ngươi mới vừa nói tám lượng đúng không? Cũng muốn mua lương thực hả?

- Đúng vậy. - Lục Tích nhìn Thẩm Mặc nói: - Hàn gia muốn mua lương thực của thái bà với giá cao, Thẩm đại nhân đành phải đi tìm mối khác rồi.

- Tới trước được trước. - Thẩm Mặc vẫn cười nói.

- Người trả giá cao được. - Lục Tích cũng cười sáng lạn nói.

- Cứ cho người trả giá cao được đi. - Thẩm Mặc gật đầu nói: - Vậy ta trả chín lượng, hiện bạc trả hết.

- Ta trả mười lượng! - Lục Tích đan hai ngón trỏ vào nhau, bốc ra lãnh khí nhè nhẹ: - Cũng hiện bạc trả hết.

- Ta trả mười một lượng! - Thẩm Mặc sắc mặt ngưng trọng nói: - Hiện bạc trả hết!

- Ta trả mười hai lượng! - Lục Tích cũng cắn răng nói: - Hiện bạc trả hết!

~~

Trong đại sảnh Từ gia tại hậu viện, tiếng trả giá liên tục lên cao, bầu không khí đặc biệt khẩn trương, dường như không khí cũng bị ngưng lại.

Giá của hai bên đưa ra đã đến 20 lượng!

Hai bà cháu Từ gia cho dù nhìn đã quen, nhưng cũng chưa thấy qua một màn điên cuồng như vậy, lương thực bình quân một lượng một thạch, không ngờ giá cả lại tăng đến 20 lần, đây căn bản là cái giá không thể tưởng tượng nổi!

Nhà bọn họ tổng cộng có thể bán 20 vạn thạch lương thực, đó chính là bốn trăm vạn lượng a, hai bà cháu đều hồi hộp, tim cũng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.

Áp lực như vậy đã khiến Thẩm Mặc mồ hôi đầy trán, y vô ý thức buông lỏng vạt áo, cả giọng nói cũng đã thay đổi:

- Hai mươi mốt lượng, tám phần mười hiện bạc, còn lại một tháng thanh toán hết.

Lục Tích ở đối diện cắn chặt môi dưới, nhìn chằm chằm Thẩm Mặc, gân xanh trên hai mu bàn tay trắng nõn như ẩn như hiện, vài lần môi mấp máy, những cũng không nói ra lời, có thể thấy được áp lực cũng là rất lớn.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.