WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 471: Quỳ Xuống Đi (1).

Chương 471: Quỳ Xuống Đi (1).




Dịch:lanhdiendiemla.

- Vậy chúng ta đi thỉnh tội thôi.

Cả đám nói:

- Cầu xin Thẩm đại nhân tha thứ.

- Các vị đi thì đi, ta dứt khoát không đi.

Bành Tỳ vẻ mặt thiếu tự nhiên:

- Từ ba mươi năm trước, ta chưng từng bước qua cổng nhà quan viên ngũ phẩm.

Ông ta nghỉ hưu lúc tam phẩm, thể diện lớn, xưa nay đều là quan viên địa phương tới bái phỏng ông ta, cho dù Tào Bang Phụ lúc tới Tô Châu nhậm chức cũng thế.

Hiện giờ bảo ông ta hạ mình trước một đồng tri ngũ phẩm, Lão Bành đại nhân thích sĩ diện làm sao chịu thấu.

Ông ta nói thế, Phan Thỏa cũng tán đồng:

- Đúng thế, thân phận chúng cao hơn y nhiều, tới cửa bái phỏng là không phù hợp. Nên để các lão bản tiền trang hiệu cầm đồ đi đi, chúng ta ở đằng sau quyết định là được.

Thấy bọn họ lúc này chết đến nơi còn muốn giữ thể diện, Lục Đỉnh cười lạnh:

- Các vị tỉnh lại đi, các vị là quan cao thật đấy, nhưng đều nghỉ hưu cả rồi, hiện giờ đang nắm quyền là Thẩm Chuyết Ngôn. Các vị không cầu gì người ta còn cứng được, nhưng giờ phải nhờ và người ta, có tư cách gì còn lên mặt?

Nhưng hiện giờ uy tín ông ta giảm mạnh, lời nói ra lọt vào tai này chạy qua tai khác, bọn họ chẳng đề trong lòng.

Kết quả thảo luận cuối cùng, vẫn là không bỏ thể diện xuống được, quyết định do người dưới đi đàm phán.

Mệnh lệnh truyền về thành, đám lão bản chưởng quầy vội vàng tụ họp lại với nhau, tới phủ nha cầu kiến phủ tôn đại nhân.

Ai ngờ nha dịch ở cửa chặn lại, nghiêm mặt nói:

- Đây là phủ nha trọng địa, không phải là chợ rau chợ cá, muốn gặp đại nhân chúng ta phải hẹn trước.

Vì đám người này làm loạn, khiến đám nha dịch mất liền bao ngày nghỉ, công việc còn đặc biệt nhiều, áp lục lớn, tất nhiên cực kỳ tức giận.

Đám lão bản biểt điều, dâng lên nén bạc lạc, nói ngon nói ngọt xin hắn thông cảm cho, cầm nén bạc nặng trịch trong tay, nha dịch vẫn không khách khí nói:

- Đợi ở đây đi, ta đi hỏi cho các ngươi.

Đám lão bản đợi mãi, đợi mãi đợi mãi, tới tận nửa canh giờ, tên nha dịch kia mới xuất hiện trở lại, mặt xám xịt nói:

- Phủ tôn đại nhân nói, các ngươi không định đoạt được, có nói với các ngươi cũng uổng phí, kiếm kẻ làm chủ được tới đây, còn muốn làm cao, đúng là không biết thời biết thế.

Nói rồi còn phì một cái:

- Về nói với chủ nhân các ngươi, chủ nhân của phủ Tô Châu là phủ tôn lão gia bọn ta. Còn muốn sống ở nơi này thì ngoan ngoãn cúi đầu xuống, xéo cả đi.

~~~~~~~~~~~

Tin tức mau chóng truyền về Hàn Sơn tự, đám đại lão bản choáng váng, nhao nhao nói:

- Tên Thẩm Mặc này sao không hiểu quy củ tới mức đó chứ?

Lục Đỉnh cười lớn:

- Nhìn rõ tình thế đi các vị, nếu còn tiếp tục ngạo mạn, số phiếu khoán kia sẽ thành giấy lộn hết đấy!

Đó là điều bọn chúng không sao tiếp nhận được, cả ngàn vạn lượng bạc, một khi tan thành bong bóng, tiếp theo phải sống ra sao? Công trường khai công thế nào? Làm sao trả nợ cho người ta? Đáng sợ hơn nữa, sau khi mở cảng trao đổi, những thương hội thực lực hùng hậu sẽ tràn vào, nếu như không có sức chống đỡ, chẳng chắn bị người ta thế chân.

Giống như thành Dương Châu, mặc dù xưng là giàu chùm thiên hạ, nhưng không có nổi một thương muối bản địa, tất cả bị người Sơn Tây bao hết. Đương nhiên là dựa vào quan hệ của Hồ Tôn Hiến, đám thương nhân Huy Châu bắt đầu tiến vào Dương Châu tranh cướp một trần bánh, nhưng bất kể thế nào, đều không có phần người bản địa.

Vừa nghĩ tới tương lai Tô Châu cũng như thế, đám đại hộ này tức thì mồ hôi như mưa, mông như đặt trên bàn châm, không còn để ý tới thể diện nữa, ào ào đúng dậy:

- Phải mau chóng đi tìm y thôi.

- Gượm đã.

Ban đầu đề nghị đi là Lục Đỉnh, ngăn cản cũng là ông ta:

- Tới lúc đó phải nhượng bộ cái gì, cái gì không thể nhượng bộ, hiện giờ phải lập ra kế hoạch, nếu không tới đó đàm phán thế nào? Chắc chắn sẽ thua thiệt.

- Nói có lý lắm.

Cả đám tán đồng.

~~~~~~~~~~

- Các vị ở trong miếu có vui không?

Khi bọn chúng về tới thành Tô Châu, tới nha môn cầu kiến, câu đầu tiên của Thẩm Mặc là thế.

Đám đại hộ cực kỳ xấu hồ, ấp a ấp úng không nói lên lời, vẫn là Lục Đỉnh lên tiếng:

- Bẩm đại nhân, chúng tôi sinh ra ở đây, lời lên nơi này, một lòng một ý muốn mở cảng trao đổi.

Rồi thở dài:

- Nhưng áp lực của Cửu đại gia quá lớn, bọn chúng uy hiếp chúng tôi, nếu không hợp tác, sẽ dẫn tên giặc Oa Từ Hải tới, đồ sát hương thân phụ lão Tô Châu.

- Từ Hải à?

Thẩm Mặc khẽ cau mày.

- Đúng, là Từ Hải.

Lục Đỉnh gật đầu:

- Bọn họ nói, Từ Hải có liên hệ với bọn họ, chỉ cần bỏ một khoản tiền lớn, có thể đưa hắn tới nơi này, mà Từ Hải sớm đã thèm nhỏ giãi tài phú của Tô Châu, khẳng định sẽ không từ chối.

- Vì để chúng tôi tin, bọn họ còn tiết lộ, Từ Hải sẽ tấn công một dải Đồng Hương Chiết Giang vào tháng ba.

Vương Tử Nhượng tiếp lời:

- Kết quả thời gian địa điểm không sai lệch chút nào, chúng tôi không thể không tin.

- Hơn nữa có Cửu đại gia bọn họ phối hợp.

Bành Tỳ cũng nói:

- Giặc Oa nắm rõ thực hư binh lực của chúng ta như lòng bàn tay, nếu như hai bên đó câu kết với nhau, đánh tới Tô Châu là hoàn toàn có thể.

Phan Thỏa tổng kết:

- Chúng tôi là danh gia vọng tộc thành Tô Châu, phải nghĩ cho hương thân phụ lão toàn thành, không thể để cho hàng vạn tên giặc Oa hung tàn đánh tới nơi này...

Ông ta tỏ ra có chút xấu hổ:

- Nên chúng tôi liền thỏa hiệp.

- Nhưng chúng tôi không muốn đối địch với đại nhân, cho nên mới trốn ra ngoài, mặc cho bọn chúng làm gì thì làm.

Cả bốn cùng nói:

- Chuyện này chúng tôi sai rồi, nhưng mong đại nhân niệm tình chúng tôi cũng chỉ vì nghĩ cho hương thân phụ lão, có thể khoan thứ cho chúng tôi.

- Hay cho chiêu tránh mạnh tìm yếu.

Thẩm Mặc như cười như không nói:

- Xem ra các vị đều là anh hùng nhẫn nhục vì dân, bản quan không chỉ không nên trách tội, mà còn phải cáo thị ban thưởng nữa nhỉ.

- Đại nhân...

Cả đám ấp úng:

- Chúng tôi không có công, nhưng về tình có thể tha thứ, chúng tôi đáng thương cả, mong đại nhân dung tha.

- Dung tha?

Thẩm Mặc đứng dậy cười lớn:

- Còn chưa nói chuộc tội ra sao, đã yêu cầu được dung tha. Tự các vị thử nghĩ xem, đó là thái độ của kẻ nhận tội à?

Nói xong ném lại một câu:

- Nghĩ cho kỹ đi, nghĩ không thông thì khỏi phải tới nữa.

Nói xong phất tay rời đi, để lại mấy kẻ trong phòng đưa mặt nhìn nhau.

- Xem ra giới hạn của chúng ta không phải là giới hạn của người ta.

Đợi Thẩm Mặc đi rồi, bọn chúng thì thầm với nhau. Ban đầu trước khi tới đây, bọn chúng thương lượng, trước khi đàm phán, bất kể ra sao cũng phải để Thẩm Mặc đồng ý không truy cứu chuyện mấy tháng qua mới nói, nhưng hiện giờ xem ra, hiển nhiên người ta không muốn rồi.

- Giờ phải làm sao đây?

Cả đám nhìn sang phía Lục Đỉnh, mặc dù rất ghét tính cách của ông ta, nhưng dù sao đã quen nghe ông ta chỉ huy rồi.

- Thế này đi, chúng ta nhận tội, để y xử phạt.

Lục Đỉnh dù sao già đời lọc lõi, suy nghĩ chốc lát rồi nói:

- Ném quả cầu lại cho y, chẳng lẽ y còn đầy chúng ta vào chỗ chết được hay sao?

Đó là tự tin mà không phải cuồng vọng, dù sao đám đại gia tộc bọn chúng chủ đạo nhiều phương diện thành Tô Châu, từ ý nghĩa nào đó mà nói thành Tô Châu là bọn chúng, bọn chúng là thành Tô Châu.

Cho nên bọn chúng tin, Thẩm Mặc chỉ còn cách bảo vệ bọn chúng, chứ không thể đả kích bọn chúng, đây chính là " tinh thần vô lại ắt vô đich" mà người ta hay nói.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.