Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 482: Hiếu Tử Thanh Quan (2).

Chương 482: Hiếu Tử Thanh Quan (2).




Dịch:lanhdiendiemla.

Thẩm Mặc hỏi thăm lão phu nhân đi đường mất bao lâu, có quen thời tiết Tô Châu hay không, sinh hoạt có chỗ nào bất tiện không. Hải mẫu trả lời hết cả, nói không có gì bất tiện.

Thẩm Mặc nhìn nóc nhà thấy cả trời, nói với Hải Thụy:

- Cương Phong huynh, không phải ta nói huynh chứ, sao có thể để thái phu nhân ở trong căn phòng thế này? Mau chuyển về thôi.

- Cám ơn đại nhân quan tâm.

Hải Thụy khô khốc nói:

- Ở đây rất tốt.

- Đúng vậy đại nhân, nơi này do nhà trẻ chúng tôi dọn dẹp ra, đã có chút cảm tình rồi.

Hải mẫu nói:

- Hôm nay Nhữ Hiền sửa tường xong, rồi lát nữa bện chút cỏ khô lợp mái nhà, thế là không khác gì nhà mới nữa.

- Lão phu nhân nói thế là trách vãn bối trách lầm Cương Phong huynh mà.

Thẩm Mặc cười khổ:

- Không giấu gì người, hôm nay vãn bối tới là để xin lỗi, mời Cương Phong huynh phục nguyên chức.

- Hạ quan thấy mình còn kiểm điểm chưa đủ.

Hải Thủy hếch mặt lên:

- Phải tiếp tục kiểm điểm.

- Ái dà, mọi người ngồi bàn chính sự nhé.

Hải mẫu vội nói:

- Lão thân đi làm cơm, Thẩm đại nhân và Chấn Xuyên tiên sinh nhất định phải nể mặt đấy.

- Đang muốn làm phiền lão phu nhân đây.

Thẩm Mặc cười, nói thực, y rất là tò mò cơm nước của nhà Hải Thụy.

- Vậy thì tốt quá.

Hải phu nhân chống tay đứng dậy, nhìn Hải Thụy nói:

- Nhữ Hiền, thu cái tính thối của con lại, nói chuyện tử tế với đại nhân.

- Vâng a mỗ.

Hải Thụy đánh ngoan ngoãn nói.

- Đại nhân cứ thong thả trò chuyện nhé.

Hải mẫu lúc này mới ra cửa, gọi con dâu vào bếp làm việc.

Trong phòng lão thái thái vừa mới đi, không khí liền trở nên ngượng ngập, Thẩm Mặc và Hải Thụy chỉ biết nhìn nhau, không tiện lên tiếng, Quy Hữu Quang số khổ phải mở lời.

- Cương Phong, kỳ thực trước kia đại nhân làm thế với ông là do bất đắc dĩ thôi, nếu như không có quan phụ mẫu cương trực thẳng thắn như ông, vở kịch đó không thể nào diễn cho thật được.

Thẩm Mặc gật đầu phụ họa:

- Đúng thế, nếu như thương lượng trước với huynh có khả năng tạo thành sơ hở.

Y chắp tay với Thẩm Mặc nói:

- Về sau để huynh vệ nhà nghỉ ngơi cũng là làm cho những kẻ kia xem thôi, thực sự ủy khuất huynh rồi, ta xin lỗi huynh vậy.

Là quan trên, y làm như thế đã là cực hạn.

Hải Thụy vội nghiêng người đi, không nhận lễ của y, mặt hiện vẻ chẳng đặng đừng:

- Đại nhân hiểu lầm rồi, Hải Thụy là người hiểu lý lẽ, sau việc đó suy nghĩ, rốt cuộc hiểu ra dụng tâm của đại nhân, trong lòng chỉ có vui mừng, không có giận dỗi.

- Vậy sao huynh còn...

Thẩm Mặc không hiểu hỏi.

- Đại nhân.

Hải Thụy nghiêm mặt lại:

- Nghe nói đại nhân thưởng cho hơn năm trăm người trong nha môn, nhiều thì một nghìn lượng, ít cũng phải hai trăm lượng.

- Thì ra là thế, bọn họ vất vả mấy tháng liền rồi, không có chút gì đó trấn an vỗ về thì thật khó nói.

- Xin hỏi đại nhân, số bạc đó láy tử đâu ra.

Hải Thụy trầm giọng nói.

- Đương nhiên là từ trên người những tên gian thương kiếm được rồi.

Thẩm Mặc trà lời:

- Không phải cơm áo của dân.

- Quy cho cùng thì vẫn là cơm áo của dân thôi.

Hải Thụy nghiêm mặt nói:

- Gian thương đẩy giá tăng vọt, bóc lột sạch sẽ tài sản của dân, só tiền đó trong tay bọn chúng là cơm áo của dân, chẳng lẽ tới tay đại nhân thì không phải sao?

Ngôn tứ sắc bén làm cho Thẩm Mặc như có gai đâm vào lưng, lần đầu tiên trong đời không biết lấy gì đối đáp.

Quy Hữu Quang xầm mặt xuống nói:

- Cương Phong, số tiền này lấy từ dân, phần lớn vẫn là dùng cho dân.

Nói rồi lấy từ trong ống tay áo ra một quyển sách:

- Đây là dự thảo công trình khai thông sông Ngô Giang, dự toán tiền kỳ một trăm vạn, số tiền đó cuối cùng cũng đã kiếm được! Số tiền đó lấy từ đâu ra! Nếu như ông chỉ biết nói cơm áo của dân, vậy ta hỏi ông, có đồng tiền nào không phải cơm áo của dân?

- Hạ quan biết số tiền đó không thể trả lại cho người dân.

Hải Thụy gật đầu:

- Biện pháp tối nhất là lấy của dân thì dùng cho dân thôi.

Nói rồi xua tay:

- Số tiền này dùng vào con đường chính đáng, hạ quan không có ý kiến gì... Nhưng mười mấy hai mươi vạn lượng phát cho đám tiểu lại, nha dịch kia cũng gọi là lấy của dân dùng cho dân sao?

- Có thể nói như thế.

Thẩm Mặc bình thản đáp:

- Hải đại nhân cũng làm từ dưới lên, biết rõ kẻ tham lam nhất chính là những người này rồi. Bọn họ biết không có hi vọng thăng tiến, trừ tiền ra thì không có gì để theo đuổi, nếu như không thỏa mãn bọn họ, thì bọn họ lại đi bức ép của dân, điều đó chẳng phải tương đương với cướp cơm áo của dân sao?

- Đại nhân cho rằng lương cao thưởng lớn có tác dụng đối với những kẻ này sao?

Hải Thụy lắc đầu:

- Cổ nhân có nói "lòng tham là vô tận", nếu như mỗi tháng đại nhân phát cho bọn họ mấy trăm lượng bạc chỉ khiến cho bọn họ càng tham lam, càng vơ vét, không bao giờ biết đủ cả.

- Đương nhiên là ta biết.

Thẩm Mặc cũng nghiêm mặt nói:

- Hiện trạng như thế, không ai có thể thay đổi được.

- Ta có thể thay đổi.

Hải Thụy quật cường ngửa mặt lên:

- Khôi phục nghiêm hình chấp pháp của thái tổ, trừng trị nghiêm tất cả kẻ tham ô, tham ô sáu mươi lượng là lột da nhồi cỏ, treo lên đường lớn để cảnh cáo, xem xem có kẻ nào không sợ.

Lời nói đằng đằng sát khí, làm hai người Thẩm Mặc rùng mình, biến sắc mặt.

- Tham là giết.

Hai mắt Hải Thụy hừng hực lửa nói:

- Một tên tham giết một tên, vạn tên tham giết cả vạn, thế nào cũng có ngày ngăn được.

- Nếu làm như ông nói thì còn ai muốn làm quan? Đại Minh còn vận hành ra sao?

Quy Hữu Quang cười gượng nói.

- Sao lại không ai làm quan? Chỉ cần làm đúng bộn phận, quốc gia cho ngươi chỗ ở, cho ngươi quan phục, có cơm có gạo, có tiền mua muối, không phải lo cơm ăn nước uống, thế nào cũng tốt hơn những người nông dân tờ mờ sáng dậy, tối mịt mới về, mệt không nói ra lời vẫn lo cho cơm áo.

- Không phải ai cũng làm quan được.

Quy Hữu Quang bực bội nói.

- Làm quan một không cần kỹ thuật, hai không cần sức khỏe, chỉ cần làm đúng theo luật lệ của tổ tiên là đã có thể được rồi.

Hải Thụy cười khẩy:

- Thậm chí còn tốt hơn cả kẻ làm quan chuyên bóc lột người dân.

- Ông ông, toàn lý sự cùn...

Quy Hữu Quang tức điên, muốn lý luận với hắn, nhưng bị Thẩm Mặc ngăn lại, đánh mắt với ông ta, ý tứ là đừng tồn nước bọt với loại ngu xuẩn đầu óc sơ cứng này, mới đành ấm ức ngậm miệng.

Thẩm Mặc sắc mặt ôn hòa nhìn Hải Thụy nói:

- Bất tại kỳ vị bất mưu kỳ chánh, huynh chẳng qua là tri huyện nho nhỏ, ta là một đồng tri nho nhỏ, chúng ta chẳng giết được ai, cũng không thể thay đổi hiện trạng được.

- Vì sao không thay đổi được.

Hải Thụy kích động nói:

- Hạ quan hiểu ý tứ của đại nhân, nhưng có bao nhiêu sức thì làm bấy nhiêu chuyện, chúng ta đem huyện Trường Châu phủ Tô Châu thành vùng đất lành, đó là phúc của dân một vùng. Thế nào cũng tốt hơn hòa cùng với cả đám.

- Hải đại nhân.

Thẩm Mặc nghiêm giọng nói:

- Đại Minh triều không chỉ có một mình phủ Tô Châu, cũng không chỉ có mỗi chúng ta là cấp dưới. Chúng ta còn có đồng liêu, còn có cấp trên, chúng ta chẳng qua là một trong mười bốn phủ của Nam Trực Đãi, Nam Trực Đãi chẳng qua là một trong hai kinh mười ba tỉnh của Đại Minh.

- Trong hơn một vạn quan thất phẩm trở lên của Đại Minh, chúng ta chỉ là hai cá thể không đáng nói, tồn tại hay mất đi đều không ảnh hưởng tới sự vận hành của cỗ máy khổng lồ này.

Thẩm Mặc chân thành giải bày:

- Điều này có nghĩa là chúng ta phải tuân thủ quy tắc cuộc chơi, nếu như làm trái lại, chúng ta sẽ bị cách ly bên ngoài, bị đuổi khỏi cuộc chơi! Như thế ngay cả cơ hội làm chút chuyện thực sự cho bách tính cũng không còn nữa.

Hai hàng mi dầy của Hải Thụy không kìm được giần giật, trên mặt lộ vẻ thất vọng vô tận, nhưng chầm chậm gật đầu.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch