WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 487: Mọi Chuyện Đủ Cả, Chỉ Thiếu Gió Đông (1).

Chương 487: Mọi Chuyện Đủ Cả, Chỉ Thiếu Gió Đông (1).




Dịch:lanhdiendiemla.

- Vất vả cho Thích tướng quân quá.

Nghe Thích Kế Quang miêu tả xong, hai người Thẩm Mặc cùng nói, thầm nghĩ, đem được cái đám này kết thành một khối, còn có thể đánh thắng trận, Thích tướng quân quả nhiên bất phàm.

Nhưng Thích Kế Quang cười khổ không thôi:

- Sự khác biệt này không cách nào giải quyết được, chỉ đành chọn lấy sở trường sử dụng... Mỗi lần tác chiến an bài lính Thiệu Hưng giữ trại, sau đó đi cầu lính Xử Châu, nói sự thực trình bày đạo lý, hi vọng thuyết phục được các vị đại gia đó xuất binh. Bọn họ đồng ý, trận đó coi như là thắng rồi, nếu không đồng ý, mạt tướng đành rút quân.

Rồi đưa ra ví dụ;

- Mùa thu năm ngoái mạt tướng thăng lên làm phó tổng binh của Ninh Thiệu Đài, gặp đúng lúc Từ Hải tới xâm phạm, theo kế hoạch phải cùng mấy vị tướng quân Lô Thang, Nhâm Hoàn sóng vai kháng địch. Nhưng người của Từ Hải quá nhiều, các đại lão gia Xử Châu của mạt tướng quyết định bỏ trận này, mạt tướng đành án binh bất động nhìn người khác kháng địch. Kết quả sau trận chiến đấu đó, mạt tướng bị miễn chức, thậm chí đuổi khỏi chiến khu.

- Chẳng trách Thích tướng quân hiện giờ chỉ chiêu mộ lính nông thông, không lấy lính trong thành.

Quy Hữu Quang vỡ lẽ.

- Ha ha, đúng là có nghĩ về phương diện đó.

Thích Kế Quang gật đầu cười:

- Người dân trong thành quá thông minh, suy nghĩ nhiều, khó mà chỉnh đốn được... Hiện tại mạt tướng lo lắng là lính nông thôn cũng không được thì phải làm sao?

Thẩm Mặc cười như an ủi, lấy trong ống tay áo ra một quyển sách:

- Đây là kết tinh tâm huyết của sư thúc ta, ông ấy là người đại trí tuệ, huynh xem xem có trợ giúp gì cho vấn đề của huynh không?

Thích Kế Quang vội lau tay vào áo, dùng hai tay nhận lấy, chỉ thấy trên bìa viết một chữ "Binh".

Năm xưa Đường Thuận Chi đưa cho Thẩm Mặc sáu bộ thiên thư là Tả, Hữu, Văn, Võ, Nho, Đạo. Nói là mỗi quyển sách đều hàm chứa đạo lý lớn, chỉ cần nắm chắc được một trong số đó là gây dựng sự nghiệp, lưu danh sử sách.

Nhưng thứ sách này có một vấn đề, đó là quá cao thâm, hơn nữa dù sao Đường Thuận Chi cũng là một thư sinh không bước chân ra khỏi nhà, rất nhiều thứ dó ông ta nghiên cứu sở học của tiền nhân, sửa đổi thành. Nói thẳng ra là ông ta suy diễn, chưa qua thực tiễn, có đáng tin cậy không rất khó nói.

Thẩm Mặc sợ mình sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, cho nên tới giờ vẫn không dám xem, cảm thấy đi tìm một con chuột bạch thử một chút thì hơn, liền mang tới cho Thích Kế Quang, hẳn là vị anh hùng dân tộc tương lai này sẽ không dễ dàng bị hỏng não.

Có điều y vẫn cẩn thận nhắc nhở:

- Khi xem xét phải cố gắng nhớ kỹ phải phê bình học tập.

- Mạt tướng biết rồi.

Thích Kế Quang trịnh trọng gật đầu:

- Chỉ tin sách chẳng bằng không tin sách.

Một câu thôi cũng đủ làm người ta biết vì sao hắn có thể thành danh tướng lưu danh sử sách. Chỉ có điều hiện giờ Thẩm Mặc xen vào không biết hắn có thành anh hùng dân tộc được hay không?

Đêm khuya rượu lạnh, yến tiệc kế thúc, phu thê họ Thích tiễn khách quý hai nhà ra tới cửa, đến tận cửa ngõ rồi mới quay về.

Quy trở về phòng, Thích Kế Quang liền xầm mặt xuống không nói một lời. Thích phu nhân làm quen được với hai tỷ muội, tâm tình hết sức khoai khoái, thấ trượng phu mặt xị ra, liền cười hỏi:

- Làm sao thế hả? Ai làm chàng giận thế?

- Nàng.

Thích Kế Quang hậm hực nói.

- Thiếp làm sao?

Thích phu nhân ngạc nhiên:

- Sào rau làm cơm đãi khách, có chỗ nào thất lễ với người ta?

- Nàng làm mất mặt ta.

Thích Kế Quang nhìn nàng một cái rồi hướng ánh mắt lên nóc nhà.

- Thiếp làm mất mặt chàng ra sao?

Thích phu nhân nheo mắt lại:

- Hôm nay chẳng phải chàng bảo làm gì thiếp làm nấy còn gì?

Thấy trượng phu mặt vẫn khó đăm đăm, Thích phu nhân mẫn kiên nhẫn:

- Này Nguyên Kính, rốt cộc chàng làm sao thế hả?

Thích Kế Quang cau mày lại, đề cao giọng nói:

- Sau này không cho phép gọi tên ta, làm ta mất cả mặt.

- Thì ra là chuyện này, hi hi hi..

Thích phu nhân bật cười:

- Gọi như thế bao năm rồi, nhất thời không sửa được, thiếp cố gắng không gọi là được chứ gì?

- Không phải là cố gắng, mà phải làm được.

Thích Kế Quang vểnh râu trợn mắt:

- Nàng nhìn Quy phu nhân, Thẩm phu nhân nhà người ta đi, ai cũng tao nhã lịch sự, am hiểu lễ nghĩa, làm người ta nhìn thế nào cũng thấy dễ chịu.

Chẳng biết sao hắn lại tức giận như thế, không ngờ lại nói:

- Nàng nhìn lại nàng đi, có chỗ nào so được với người ta! Người thì cao như cái sào, chỉ biết vung đao múa thương, chút nữ công cũng không biết, có chỗ nào giống nữ nhân không?

Thích phu nhân ban đầu mím chặt môi không muốn cãi nhau với hắn, nhưng khi nghe nói tới câu cuối cùng thì thế nào cũng không nhịn nổi nữa, mày liễu dựng ngược, đùng đùng nổi giận:

- Thích Kế Quang, ngươi có ý gì, ta có chỗ nào không giống nữ nhân?

Thích Kế Quang bĩu môi, ma xui quỷ khiến thế nào lại nói:

- Không biết sinh con mà còn là nữ nhân à?

Nói xong cái là hối hận ngay, vội sửa lời:

- Ta không có ý đó, ý ta là...

Nhưng đã quá muộn rồi, chỉ thấy Thích phu nhân sắn tay áo lên, siết chặt đai lưng, mặt lạnh tanh ném lại một câu:

- Đợi ngươi ở hậu viện, không tới không phải là nam nhân.

Trong tiếng cười trộm của đám nha hoàn, Thích Kế Quang khóe miệng giật giật, hận không thể vả cho mình một cái:" Cái mồm thối này, sao không biết giữ lời chứ?" Nhưng nam tử đại trượng phu, đã làm thì phải chịu, nên đi vẫn phải đi.

Vì thế hắn đành thắt đai lưng, đeo bảo hộ gối, cổ tay, nghĩ một lúc rồi mang một cái kính hộ tâm trong lòng, rồi mới đánh liều tới hậu viện.

Ánh trăng như nước, Thích phu nhân mặc võ phục, đường cong mê người, nhưng ẩn chưa sức lực vô hạn, càng hiện ra anh thư oai hùng, trông như nữ chiến thần. Thấy Thích Kế Quang cuối cùng cũng lề mề đi tới, nàng hừ lạnh một tiếng:

- Chọn binh khí đi.

- Tay không thì hơn.

Thích Kế Quang ấp úng nửa ngày trời mới nói:

- Đao kiếm không có mắt nếu làm nàng... hoặc ta bị thương thì đều không hay.

- Tùy tiện.

Thíc phu nhân liền thủ thế:

- Đừng lừng khừng nữa.

Thích Kế Quang thở dài bất lực, thầm nghĩ:" Gặp phải vợ dã man như thế này là bất hạnh trong đời ta." Chỉ đành bất đắc dĩ lên đài, thủ thế:

- Điểm đến là dừng thôi nhé, đừng đánh thật.

Sự thực thì, cuộc đời còn có điều bất hạnh hơn đó là gặp phải cô vợ dã mãn mà ngươi đánh không lại...

Một khắc sau, Thích Kế Quang bị đè xuống đất, hét lớn:

- Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, ta nhận thua đã được chưa?

Thích phu nhân cưỡi lên người hắn, vẫn đấm huỳnh huỵch, tức giận nói:

- Lần này không đánh vỡ mồm người ra, ngươi sẽ không biết ai phải sợ ai.

- Đừng đánh nữa, ít nhất đừng đánh vào mặt, ngày mai ta phải đi gặp người ta nữa...

Thích Kế Quang ôm đầu cầu xin:

- Đại nhân không thèm chấp tiểu nhân, nàng tha cho ta lần này đi.

Thích phu nhân mặc dù võ nghệ cao siêu, nhưng dù sao cũng là nữ tử, đánh một lúc thì mệt, chuyển sang véo lỗ tai Thích Kế Quang, soắn thành hình ốc, hỏi:

- Sau này còn dám nói năng lung tung nữa thôi.

- Không dám nữa, không dám nữa. Đánh chết cũng không dám.

Có câu hảo hán không chấp cái thiệt trước mắt, Thích Kế Quang luôn mồm cầu xin.

- Ban đầu thiếp đâu phải không thể sinh con.

Thấy hắn xin tha rồi, Thích phu nhân nguôi giận không ít, nhưng bi thương lại nổi lên:

- Hai đứa con trai đều chết non, thiếp biết chàng đau lòng, nhưng đó là thịt trên người thiếp, thiếp càng đau lòng hơn, thiếp đâu có muốn để nhà họ Thích chàng tuyệt hậu, căn răng sinh đứa thứ ba, kết quả tâm ức kết, động thai khí, làm con không giữ được, thiếp... Cũng không sinh nở được nữa...

Càng nói càng đau thương, che mặt khóc tức tưởi:

- Chả nhẽ thiếp không muốn có con sao? Nằm mơ thiếp cũng muốn có người gọi mình là mẹ...

Thích Kế Quang trong lòng cũng đau khổ, hối hận vô cùng:

- Phu nhân, đều tại ta không tốt, nàng đừng thương tâm.

Liền muốn ngồi dậy an ủi nàng, cho nàng bờ vai vững chắc dựa vào, nhưng phát hiện ra mình còn bị nàng cười lên:

- Nàng để ta đứng dậy được không?

Thích phu nhân nghiêng người đi, rời khỏi người hắn, quỳ trên mặt đất, thấp giọng khóc ấm ức, ánh trăng chiếu xuống, cảnh sắc càng thêm thê lương, làm Thích Kế Quang không đành lòng, ôm lấy vai phu nhân, nhưng Thích phu nhân vùng mình, gạt tay ra.

Hắn không giận, lại ôm lấy nàng, lại bị nàng đẩy ra..

Thích Kế Quang đành lấy hết sức lực toàn thân, ôm chầm lấy nàng, Thích phu nhân vùng vẫy mấy lượt đều không đẩy hắn ra được, liền đấm lưng hắn thùm thụp. Thích Kế Quang cố nhịn đau:

- Nàng đánh đi, ta để nàng đánh cho hết giận...

Nhưng phu nhân hắn đánh cứ yếu dần yếu dần, ôm chặt lấy cổ hắn, yếu đuối khóc nức nở.

Thích Kế Quang khe khẽ vô lưng nàng, nhỏ giọng an ủi, bên tai trừ tiếng khóc ra còn nghe thấy nàng nghẹn ngào nói:

- Đừng thương thiếp nữa, thiếp chịu không nổi, xin chàng...

Thích Kế Quang lòng đau xót, thiếu chút nữa không kìm được nước mắt.

Đương nhiên chuyện trong nhà họ Thích không thể để người ngoài biết. Ngày hôm sau Thích tướng quân anh tuấn khôi ngô vẫn oai hùng rời thành huấn luyện binh sĩ, cuộc sống vẫn tiếp diễn...

~~~~~~~

Chớp mắt một cái nửa tháng đã trôi qua, kỷ nghỉ Thẩm Mặc cấp cho thủ hạ đã kết thúc toàn bộ, giai đoạn công tác tiếp theo chính thức được khởi động.

Thẩm Mặc triệu tập mọi người ở chỗ cũ, mở cuộc đại hội tuyên thệ, tuyên bố đem nhân lực vật lực của ba nha môn một lần nữa chỉnh hợp, phân thành ủy ban mở cảng và trị thủy, cái trước phụ trách chuẩn bị mở thị bạc ti, cùng với việc mở cảng, do y đích thân chỉ đạo, Vương Dụng Cấp làm phó; cái sau phụ trách công tác khai thông sông Ngô Tùng, do Hải Thụy suất lĩnh, Quy Hữu Quang phò tá...

Thực ra Thẩm Mặc muốn Quy Hữu Quang làm chủ, nhưng ông ta chủ động nhường hiền, nói là luận tới quản lý Hải Thụy vượt xa ông ta, bản thân nên làm công tác điều phối thống nhất thì hơn.

Đại hội tuyên thệ rất ngắn, tuyên bộ mục tiêu của các ủy ban,đồng thời ám thị sau khi hoàn thành nhiềm vụ sẽ có thưởng lớn, thế là một giấc mơ đẹp lan truyền trong mọi người.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.