Mặc dù Viên Vĩ cậy tài khinh người, tính tình có chút kiêu ngạo, nhưng tuyệt không ngu muội, chỉ thấy hai hàng lông mày hắn khẽ run lên vài cái, chậm rãi nói:
- Cái gọi là lễ hiền hạ sĩ, tất có mưu đồ, Thẩm đại nhân không cần quanh co lòng vòng, có gì cứ nói là được.
Thẩm Mặc cười nói mà không chút xấu hổ:
- Đại nhân tuệ nhãn như đuốc, khiến người không chỗ nào che giấu a.
Nói rồi ngẩng đầu lên, nhìn Viên Vĩ nói:
- Thôi được, vậy tại hạ cứ việc nói thẳng, nghe nói Cảnh Vương điện hạ xem trọng tại hạ, có ý định để cho tại hạ đảm nhiệm giảng quan của vương phủ, xin hỏi đại nhân, có việc này không?
- Phải thì thế nào? - Viên Vĩ hí mắt nói: - Không phải lại thế nào?
- Nếu như là đúng. - Thẩm Mặc bình tĩnh nói: - Tại hạ muốn mời đại nhân thay mặt chuyển lời, giúp ta miễn phần việc này.
- Hả... Viên Vĩ nhíu mày nói: - Chẳng lẽ ngươi không coi trọng Cảnh Vương chúng ta?
- Không phải? - Thẩm Mặc lắc đầu cười khổ nói: - Hiện nay ai không biết Cảnh Vương gia như húc nhật đông thăng, vấn đỉnh đông cung chẳng qua là ngày một ngày hai, ta muốn nịnh bợ còn không kịp nữa là, sao lại...
Viên Vĩ không khỏi nhíu mày nói:
- Vậy ngươi còn...
Nửa câu sau là "rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt", tuy nhiên chưa nói ra khỏi miệng.
"Ài..." Thẩm Mặc thở dài nói:
- Còn không phải là cây Như ý này gây nên. Bệ hạ ban nó cho ta, đó chính là đội cho ta một cái vòng kim cô a...Việc này ý nghĩa trọng đại, nếu như ta sẵn sàng góp sức cho Cảnh Vương gia, giống như hiến Như ý cho điện hạ rồi, mặc dù đây là hảo sự chúng vọng sở quy...
Rồi nặng giọng nói:
- Nhưng cho dù ta dám hiến, vương gia dám nhận không?
- Cái này...
Viên Vĩ không thể phản bác. Thẩm Mặc nói không sai. Thu nhận nó dưới trướng có ý nghĩa mặc dù trọng đại, có thể đồng thời đưa tới sự nghi ngờ của quân vương. Ngẫm lại Gia Tĩnh hoàng đế thông tuệ đa nghi, hắn cảm thấy lạnh cả gáy, giống như đồ đao đã gác lên cổ mình vậy. Hắn không khỏi thầm kinh hãi nghĩ: "Trong khoảng thời gian này, quả thật điện hạ không quá thận trọng, nếu tiếp tục thế này cũng không phải là điềm báo tốt."
Thấy hắn rơi vào trầm tư, Thẩm Mặc cũng không cắt ngang, một mặt nghe tiếng cười ồn ào ngoài cửa, một mặt lẳng lặng uống trà, chờ đợi hắn lấy lại tinh thần.
Qua một hồi lâu, Viên Vĩ mới chậm rãi nói:
- Thẩm đại nhân, ta mạo muội hỏi một câu, ngươi đi con đường nào?
Thẩm Mặc đặt ly trà xuống, cười khổ một tiếng nói:
- Không dối gạt đại nhân, hiện tại hạ quan có cảm giác bản thân mình giống như một con rối mà bệ hạ giựt dây vậy, lão nhân gia kéo thế nào thì ta phải động thế đó, đâu có phần cho ta làm chủ.
Lời này vừa nói ra liền coi như cận thần thiên tử. Kỳ thật đây chỉ là dán vàng lên mặt mình. Tuy nhiên có tấm da hổ "Hoàng ngọc như ý", sao lại không kéo lên lá cờ Gia Tĩnh, vừa có thể phòng thân lại vừa tăng thể diện, cớ sao mà không làm chứ?
Đổi lại một góc độ để nghĩ vấn đề, từ năm đó đọc sách làm tiệt đáp đề, từ trước đến nay đó đều là sở trường đặc biệt của Thẩm Mặc.
~~
Viên Vĩ mặc dù thông minh, nhưng so với mấy lão quái vật như Nghiêm Tung, Từ Giai thì trình độ vẫn còn hơi kém. Hắn nhìn không thấu tâm tư của Gia Tĩnh hoàng đế, quả nhiên đã bị Thẩm Mặc hù sợ. Hắn thầm nghĩ: "Tiểu tử này quả nhiên là thâm tại đế tâm, nói không chừng ngày nào đó sẽ được đề bạt." Vì vậy quyết định chú ý, tận lực chung sống hoà bình với tiểu tử, không muốn đắc tội y.
Nghĩ vậy, hắn liền tỉnh bơ như không cất hồng bao của Thẩm Mặc vào trong tay áo, đứng dậy nói:
- Ý của Thẩm đại nhân lão phu đã hiểu rồi, chỗ điện hạ ta sẽ tận lực hoà giải giúp ngươi, nhưng có được hay không thì ta cũng không dám bảo đảm đâu.
Thẩm Mặc cười dài đứng dậy theo, chắp tay nói:
- Đa tạ đại nhân rồi.
- Không dám không dám. - Viên Vĩ gật đầu, chắp tay nói: - Vậy lão phu cáo từ trước.
- Ta tiễn đại nhân. - Thẩm Mặc cười duỗi tay mời.
Hai người đi ra ngoài tiền sảnh. Chỉ thấy màn kịch chiến của các quan viên đang đến độ cao trào. Cả đám mặt đỏ tới mang tai, cởi phanh cổ áo, tay áo vén lên, hình hài rất chi là phóng đãng, khiến người khó có thể liên hệ được với hình tượng ra vẻ đạo mạo nhất quán của họ.
Họ chơi rất tập trung, lại không ai nhìn thấy hai người họ đi ra. Viên Vĩ lắc đầu, ý bảo Thẩm Mặc đừng kinh động mọi người. Hai người liền lặng lẽ ra khỏi chính phòng, đi tới viện tử.
Trong viện vẫn đèn đuốc sáng trưng, Thẩm Mặc đi được nửa đường thì đột nhiên như nhớ tới cái gì nói:
- Ha ha, hôm qua hạ quan đến Ti kinh cục rồi.
"Ờ." Viên Vĩ nghe vậy cười nói:
- Nói đến thì thực sự là duyên phận, hai ta đều trước sau đảm nhiệm cho Ti kinh Tẩy mã.
- Hạ quan thật vinh hạnh mới được tới.
Thẩm Mặc cười rồi nhỏ giọng nói:
- Có chuyện muốn báo cáo với đại nhân, mời ngài định đoạt một chút.
Viên Vĩ khó hiểu trong lòng: "Ta cũng không phải thượng cấp của ngươi, muốn ta định đoạt cái gì?" Nhưng nét mặt vẫn tỉnh bơ nói:
- Chuyết Ngôn mời nói.
- Là như thế này.
Thẩm Mặc thản nhiên nói:
- Không biết tình huống của thư khố Ti kinh cục, đại nhân lý giải bao nhiêu.
Vừa nghe hai chữ "thư khố", Viên Vĩ lập tức lạnh cả người, trong lòng thầm kêu "Không may, tại sao lại quên mất việc này rồi!" Hắn liền khoát tay, bảo cỗ kiệu lui đến phụ cận rồi kéo Thẩm Mặc đến sát cổng mới thấp giọng nói:
- Ngươi muốn thế nào?
Đúng như Thẩm Mặc đã lường trước, Viên Vĩ đang nỗ lực tới chức Lễ bộ Thượng thư trong mộng tưởng, tại bước ngoặt này tuyệt đối không thể để xảy ra rắc rối.
- Đại nhân đừng hiểu lầm.
Thẩm Mặc nhẹ nhàng rút tay ra, nhỏ nhẹ nói:
- Hạ quan cũng không phải có ý làm khó áp chế, chỉ là muốn thỉnh giáo đại nhân, hạ quan nên xử lý như việc này thế nào thôi?
Bấy giờ Viên Vĩ mới yên tâm. Hắn thản nhiên nói:
- Chuyết Ngôn, ngươi nên biết, Chiêm sự phủ chẳng qua là một bước ngoặt của quan Hàn Lâm chúng ta, nói kiểu khác, chính là một bàn đạp để chúng ta đạp bước lên trên, tối đa chưa tới hai năm, ngươi khẳng định sẽ rời khỏi Chiêm sự phủ, sẽ được nhận chức vụ khác cao hơn.
Thẩm Mặc gật đầu, không nói gì, lại nghe Viên Vĩ nói tiếp:
- Cho nên lựa chọn sáng suốt nhất chính là nhiều một chuyện không bằng ít thiếu một chuyện, thiếu một chuyện không bằng không có chuyện. Chuyện phiền lòng này cứ vứt ra sau lưng cũng được.
Thẩm Mặc chậm rãi gật đầu, lại nói:
- Nhưng nếu mặt trên tra xuống, vậy ta nên làm thế nào?
- Không đâu. - Viên Vĩ lắc đầu nói: - Ta tại Ti kinh cục nhiều năm như vậy, chưa từng nghe nói qua có việc đó.
- Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. - Thẩm Mặc nói.
- Không có vạn nhất, tin tưởng ta! - Viên Vĩ đã hơi thẹn quá hoá giận.
- Được thôi. - Thẩm Mặc híp mắt lại: - Ta đã viết giấy niêm phong lên cửa thư khố rồi...
- Ngươi gián cái đó làm gì? - Viên Vĩ nóng nảy: - Ta không phải đã nói là sẽ không ai tra rồi mà?
- Cho dù không ai tới tra, nhưng cũng dễ để cho hạ quan bàn giao với người kế nhiệm mà. - Thẩm Mặc mỉm cười nói: - Đại nhân, ngài nói có phải không?
~~
Viên Vĩ rất rõ ràng, nếu như Thẩm Mặc bóc trần sự việc thì đó hoàn toàn là trách nhiệm của mình, có câu là "con đê ngàn dặm, bị hủy bởi hang kiến". Mộng đẹp nhập các bái tướng của mình rất khả năng sẽ hóa thành bọt nước... Bản thân 20 năm như một ngày dốc hết tâm huyết để viết thanh từ, đó là vì cái gì? Không phải là có thể có một ngày, được người tôn xưng là "Viên các lão" sao?
Vừa nghĩ như vậy, thái độ của hắn nhanh chóng hòa hoãn đi, nói giọng gần như cầu xin:
- Thẩm đại nhân cứ nghĩ cách dàn xếp đi, đợi qua mùa hè này ta chắc chắn sẽ nghĩ cách bổ sung cho thư khố.
Thẩm Mặc biết ý tứ của hắn, đơn giản là chờ hắn lên làm Lễ bộ Thượng thư rồi, thì có thể điều động thư tịch các nơi toàn quốc, đến lúc đó vay mượn khắp nơi, cố gắng lấp vào lỗ thủng này. Nhưng cũng không thể quên đi như vậy được... không nói không có bằng chứng, nếu như sau đó hắn đổi ý, vậy mình tìm ai để khóc đây? Thẩm Mặc liền thong thả nói:
- Không phải là cố ý muốn làm khó đại nhân, thật sự là không kéo dài được lâu, trách nhiệm sẽ chuyển hết lên người hạ quan, đến lúc đó mặt trên truy cứu xuống, mặt mũi nhỏ như hạ quan đâu thể đảm đương nổi việc này.
Nét mặt Viên Vĩ biến hóa âm tình bất định, rốt cuộc biết đây là một loài chim ưng không gặp thỏ không làm bừa. Hắn đành phải vứt bỏ chút may mắn trong lòng, đánh liều cắn răng nói:
- Ta viết một giấy cam đoan cho ngươi, giờ thì được rồi chứ?
Thẩm Mặc đợi chính là điều này, y thầm cười, nét mặt lại tỏ vẻ hổ thẹn nói:
- Hạ quan lấy tâm tiểu nhân để đo lòng quân tử rồi...
- Ha ha, không dám không dám...
Viên Vĩ cười còn khó coi hơn cả khóc. Hắn liền cầm lấy bút, viết xuống vài câu trên giấy, đại ý là "văn khố Ti kinh cục bị thất lạc tranh sách, trong nhiệm kỳ của mình đã rất nghiêm trọng, không có quan hệ với Thẩm Mặc Thẩm đại nhân", sau đó đưa cho Thẩm Mặc, tức giận nói:
- Giờ thì lão phu có thể đi được rồi chứ?
Thẩm Mặc gật đầu thân thiết cười nói:
- Coi đại nhân kìa, ngài muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, ai cũng không dám ngăn ngài mà.
- Hừ hừ, Thẩm đại nhân ngài quả là một nhân vật nhỉ...
Viên Vĩ ngoài cười nhưng trong không cười chắp tay nói:
- Cáo từ.
Nói xong liền phủi tay ra khỏi cửa phòng, leo lên cỗ kiệu chờ ở một bên, chỉ chốc lát đã rời khỏi.