Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 586: Dạ Đàm(1)

Chương 586: Dạ Đàm(1)




Dịch:lanhdiendiemla.

- Đây là bộ mặt thật của Đại Minh triều.

Trong ánh nến, hai tròng mắt của Trương Cư Chính lập loè tỏa sáng, phóng ra ánh sáng phẫn nộ, lại nghe hắn trầm giọng nói:

- Khi vô số bần dân không còn đường cơm áo, bán con bán cái, khắp nơi lưu lạc, các đại nhân cao quý như chúng ta lại còn đang mở tiệc vui vẻ không quản ngày đêm, Đầu hồ hí mỹ tỳ.

Nói rồi lệ rơi đầy mặt:

- Chu môn tửu nhục xú, lộ hữu đống tử cốt! Đỗ Tử Mỹ quả nói không ngoa...

(Cửa son rượu thịt ôi, ngoài đường đầy xác chết); Tử Mỹ tên chữ của Đỗ Phủ.

Thẩm Mặc chỉ có thể lặng lẽ theo, nơi y đi qua không nhiều, trên cơ bản đều tại Giang Chiết, Sơn Đông, trực đãi, đảo quanh những địa phương coi như trù phú này, vả lại cũng là tiền hô hậu ủng, cưỡi ngựa xem hoa, không có cơ hội như Trương Cư Chính, lấy ánh mắt của một người bình thường để gần gũi quan sát dân sinh bách thái của vùng đất liền. Cho nên đối với sự cực khổ của bách tính, rất nhiều điều y biết đến...chỉ phần lớn là xem ở trên sách, nghe từ miệng người khác, mặc dù nói lên cũng như thật, nhưng tuyệt không có khắc cốt minh tâm, đau nhức thấu xương tủy như Trương Cư Chính.

Cho nên y không có quyền lên tiếng, chỉ có thể nghe Trương Cư Chính giảng thuật, dân chúng ăn cỏ, gặm vỏ cây thế nào, đất quan âm sẽ không thể tiêu hóa, sẽ khiến người bị sình chết, vả lại khi chết mặc dù gầy trơ cả xương, nhưng bụng lại sình to lên...

Thì ra những từ ngữ khi thấy trên sách vở đã khiến người cực kỳ hãi hùng như "đổi con cái lấy thức ăn", "mổ xác hầm xương" nó đang thực thực tại tại phát sinh tại này Đại Minh vương triều này, thì ra nguyện vọng lớn nhất của rất nhiều người chính là mỗi bữa đều có thể ăn một chén cơm gạo lức, cho dù chỉ là một chén ít ỏi...

Thì ra, bản thân cái gọi là ưu quốc ưu dân, không phải chỉ đang suy nghĩ cho một số ít người, nhưng chưa từng nghĩ tới phần lớn đồng bào bách tính, bọn họ có thể sống sót hay không...

Trong chớp mắt, một cảm giác nhục nhã nảy lên trong lòng, y thậm chí cảm thấy khởi các kim môn, cẩm y ngọc thực của mình, quả thật là tội lỗi lớn lao, thì ngay cả rượu ngon vốn hương thơm đậm đà sau khi vào miệng cũng chỉ cảm thấy đắng ngắt. Cố nuốt "khổ tửu" trong miệng xuống, Thẩm Mặc cười cũng biến thành cười khổ nói:

- Thái Nhạc huynh, xem như ta đã trúng kế của huynh rồi.

Trương Cư Chính cười nói:

- Trong lòng ngươi có phật, thì mới có thể biến thành phật.

Thẩm Mặc thở dài nói:

- Phật tại cực lạc Niết bàn, niêm hoa mỉm cười, than thở với nỗi khổ cực của chúng sinh, nhưng không mở ra cánh cửa cực lạc.

- Vậy ta thà làm Địa Tạng Bồ Tát.

Trương Cư Chính xúc động nói:

- Địa ngục bất không, thệ bất thành phật.(Địa ngục chẳng trống, thề chẳng thành Phật)

Giờ khắc này, Thẩm Mặc từ trong mắt của Trương Cư Chính thấy được sự nhiệt tình thiêu đốt tất cả, thấy được sự hào hùng thiên hạ là nhiệm vụ của mình, cũng thấy cảm xúc làm cho mình xấu hổ... So sánh với hắn, mình vẫn còn thiếu sự chủ động, gặp chuyện luôn luôn suy nghĩ vì bản thân trước. Tính cách này quả thật không phải để làm đại sự, cũng trái ngược với chí lớn trong lòng.

Kỳ thật y thật không cần thiết phải xấu hổ, bởi vì thánh nhân có nói "nhân bất vi kỷ" -- ý tứ là, người là một loài động vật trời sinh vĩnh viễn là ích kỷ. Hồi tưởng lại hai kiếp sống của mình, vẫn luôn toàn lực mà đi cố gắng, đi phấn đấu, trả giá tất cả nỗ lực cùng tâm huyết, điểm xuất phát cho tới bây giờ đều là chỉ lợi mình, dù cho giúp người khác đạt được ân huệ, chẳng qua cũng là nhân lợi kỷ nhi lợi nhân, tiện thể mà thôi.

Ngoại lệ duy nhất là lần ở Hàng Châu nhận trách nhiệm thay Hồ Tôn Hiến, nhưng lúc đó có dân tộc đại nghĩa chi phối bản thân. Chẳng qua là làm chuyện nam nhân nên làm mà thôi.

~~

Muốn cho Thẩm Mặc lấy lợi ích của phổ la đại chúng làm lợi ích tối cao của mình, muốn khắc phục cản trở trong lòng, nó đâu chỉ quan ải vạn trùng? Y biết, đời này mình làm không nổi thánh nhân, bởi vì mình không thể hoàn toàn bỏ đi được cái tôi, không thể lấy thái độ trách trời thương dân để đi đối đãi với mỗi người đang yêu cầu trợ giúp.

Kỳ thật y hoàn toàn không cần tự coi nhẹ mình, có thể tại hắc ám và tuyệt vọng mà lý giải thế giới, còn thủy chung bảo trì hy vọng, nguyện ý vì thay đổi tất cả điều này phấn đấu, Thẩm Mặc cũng đã rất rất giỏi rồi.

Nói từ điểm này, y cùng với Trương Cư Chính là đứng cùng một độ cao... Hai người cũng thân chịu cái danh thiên tài, vả lại đã sở hữu tiền đồ rộng lớn, có thể rất khẳng định nói rằng, chỉ cần không phạm sai lầm bằng trời, chỉ cần an phận thủ thường, thì có thể cả đời cẩm y ngọc thực, danh lợi song thu.

Đây là việc mà bao nhiêu người cầu cũng cầu không được, nhưng mà hai tên ngốc này lại không hẹn mà cùng lựa chọn một con đường khác, con đường này đã định trước gồ ghề, đã định trước hắc ám, đã định trước đầy chông gai, thậm chí đến chết cũng không biết mình, tới cùng là công tại thiên thu, hay là tội tại muôn đời?

Một khi đã lựa chọn con đường này, minh thương ám tiến đến từ địch nhân mặc dù có trí mạng, nhưng còn có thể chịu được. Điều khiến người ta đau khổ nhất chính là nỗi cô độc không được ai hiểu, cái loại này đủ để hành hạ người ta điên mất.

Cho nên Thẩm Mặc may mắn biết bao? vì đã gặp được Trương Cư Chính; Trương Thái Nhạc may mắn biết bao? vì đã gặp được Thẩm Chuyết Ngôn... Có lời hát nào đã ca thế này ấy nhỉ? "bước đi một mình dù gì cũng cảm thấy không tự tại, trong lòng thiếu người khác quan tâm; Mọi người đi cùng nhau, tịch mịch và cô độc sẽ không còn."

Một bàn tay không vỗ nên tiếng, hai tay mới có thể vỗ kêu. Đại khái chính là ý thế này đây.

Một loại là khí phách của "đồng chí" nó luôn quanh quẩn trong lòng hai người. Rốt cuộc, Thẩm Mặc tỉnh táo lại, trầm giọng nói:

- Thái Nhạc huynh, với tài ấy của huynh, tất thành châu báu, ta nguyện với huynh cùng nỗ lực, tương lai đồng lòng góp lực, bảo vệ xã tắc, kiến lập sự nghiệp thiên thu bất hủ!

Trương Cư Chính nhìn Thẩm Mặc chằm chằm không chuyển mắt, hắn phát hiện y đã thay đổi. Nghĩ đến năm đó ở kinh thành, mình muốn buộc y cho thấy thái độ, đó là muộn tao nam* 100% đánh tám gậy cũng không phọt ra rắm được. Xem ra trải qua 5 năm ngoại nhiệm, rốt cuộc đã mài viên linh thạch êm dịu này ra phong mang. Sau đó hắn vươn tay, kiên định gật đầu nói:

- Đồng hội đồng thuyền, sinh tử không vứt bỏ!

*muộn tao nam: chỉ người nam nhân mơ hồ với thái độ cảm tình của mình, không biết biểu đạt ý mình; ý câu chỉ người không giỏi ăn nói, có đánh mãi cũng không hé răng.

Thẩm Mặc cũng vươn tay. Hai người nắm chặt tay nhau:

- Thần xỉ tương y, cùng chung hoạn nạn! (gắn bó như môi với răng)

Đây thực sự là, thế gian hào kiệt xuất ngã bối, bất nhật thiên thư hạ cửu trùng!

~~

Người đọc sách không chơi uống máu ăn thề, cho nên hai người liền nắm tay coi như kết minh. Khi ngồi xuống, giọng điệu cùng cách diễn đạt tự nhiên có sự khác biệt...

Thẩm Mặc gọn gàng dứt khoát nói:

- Thái Nhạc huynh xem bước tiếp theo ta nên đi như thế nào?

Trương Cư Chính cũng không giấu dốt, xuất ra bản lĩnh thật sự:

- Hiện tại triều đình đối với chúng ta đã là tử cục rồi... Chỉ lấy nội các mà nói, Nghiêm các lão và Từ các lão mỗi bên đã chiếm nữa bầu trời. Còn có mấy người Viên Vĩ, Quách Phác cũng đang xếp hàng sẵn; về phần lục bộ Cửu khanh cũng là một củ cải một hố, còn có không ít của cải chưa có hố, nếu luận tư bài bối án theo từng bước, chúng ta cần phải ngũ lão lục thập mới có cơ hội xuất đầu.

Nói rồi cười khổ một tiếng:

- Sợ đến cái tuổi đó thì sinh lực đã không còn, tâm huyết cũng bị phai nhạt, chúng ta cũng sẽ trở nên bảo thủ, rồi sẽ được chăng hay chớ thôi.

Thẩm Mặc gật đầu, nhỏ nhẹ nói:

- Ý của Thái Nhạc huynh là chúng ta đi đường tắt?

- Chính là ý này.

Trương Cư Chính nói:

- Chuyết Ngôn, ta hiểu ý của ngươi, là muốn không đắc tội giữa Dụ Vương và Cảnh Vương, đợi hình thức rõ ràng rồi mới quyết định đầu phục ai... Nhưng ngươi có nghĩ tới không, người ta đều đã nắm chắc thắng lợi rồi, thì còn thèm cái trò dệt hoa trên gấm của ngươi ư?

Nói rồi cười chế nhạo:

- Đến lúc đó người nhà người ta đều nhập các, ngươi cũng chỉ có thể nhìn bọn họ người sau vượt người trước, có khóc cũng không làm gì được.

Thẩm Mặc tỉnh bơ nói:

- Vậy ta nên làm gì bây giờ?

- Vậy ta hỏi ngươi, ngươi xem trọng Dụ Vương hay là Cảnh Vương? - Trương Cư Chính đá quả bóng trở lại.

Khóe miệng Thẩm Mặc nhếch lên nụ cười:

- Không nói gạt huynh, ngày hôm nay ta tìm Viên Vĩ tới đây, chính là vì từ chối bên Cảnh Vương.

- Nói như vậy, ngươi xem trọng Dụ Vương rồi?

Tia mừng rỡ trong ánh mắt Trương Cư Chính chỉ lóe rồi trôi qua, làm bộ thản nhiên hỏi.

Thẩm Mặc giả vờ không thấy vẻ mặt biến hóa của hắn gật đầu nói:

- Không sai, nếu như nhất định phải lựa chọn một người, ta lựa chọn Dụ Vương điện hạ.

- Vì sao?

Tại thời khắc Dụ Vương điện hạ đang bấp bênh này, Trương Cư Chính cũng cần phải có người xác minh sự lựa chọn của mình.


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch