WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 591: Dĩ Thực Vi Thiên (1).

Chương 591: Dĩ Thực Vi Thiên (1).




Dịch:lanhdiendiemla.

Nhưng Lục Bỉnh Lục Quang Tổ không tới vì bọn họ, hắn khách khí chắp tay với mọi người, nói:

- Chư vị đại nhân, đợi hạ quan giải quyết xong chuyện bên này rồi nói chuyện với mọi người.

Mọi người không dám làm lỡ việc của Lục đại nhân, mặc dù luyến tiếc, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn tránh được.

Chỉ thấy Lục Quang Tổ đi tới trước mặt binh lính Thuận Thiên phủ nói nhỏ vài câu, mấy người kia liền thu quân, không để ý tới chuyện ở đây nữa.

Lục Quang Tổ lại đi tới bên cạnh Thẩm Mặc, cười với y, móc ra một nén bạc trong lòng, nói với tả hữu:

- Đem lão Hầu về nhà, để ông ấy tĩnh dưỡng, khi nào khỏe rồi hẵng hay.

Tả hữu không dị nghị gì, liền dùng ván khiêng lão Hầu vẫn còn hôn mê đi.

Chỉ vài ba câu đã đuổi khổ chủ lẫn quan sai đi, Lục Quang Tổ lại sai người ghi chép tên người tới xin việc kia lại, tới trước mặt Thẩm Mặc đưa tay ra:

- Lão đệ mời.

Thẩm Mặc cười:

- Ngũ Đài huynh, làm huynh thêm phiền phức rồi.

Lục Quang Tổ cười ôn hòa:

- Người trong nhà mà, chính là dùng khi phiền phức.

Thẩm Mặc cười vui vẻ:

- Lời này huynh nói làm cho ta cũng thấy xấu hổ rồi.

Liền kéo Lý Chí bên cạnh:

- Đi nào chúng ta vào thôi.

Lý Chí hơi sửng sốt, nhưng vẫn nghe theo vào phía trong.

Ba người đi vào nha môn lại bộ tới Văn Tuyển Thanh Lại ti ở phía đông, mở cửa Thiêm áp phong ra, dâng trà, chia chủ khách ngồi xuống, Lục Quang Tổ hỏi:

- Xin hỏi cao tính đại danh của vị huynh đài này.

Láy Tán có chút không tự nhiên lắm, đáp:

- Lục đại nhân, tại hạ Lý Chí, tự Hoành Phủ, người Tuyền Châu Phúc Kiến, bác sĩ nguyên nhiệm quốc tử giám, vì về nhà chịu tang tổ phủ, hiện giờ về kinh chờ đợi nhậm chức mới.

Đem những lời văn vẻ này nói thẳng ra một chút, là vì gia gia chết, về nhà phục tam ba năm, kết quả là quay về thì phát hiện ra chức vị giáo viên trường đại học TW quốc gia đã bị người khác chiếm mất rồi, đành tới lại bộ đòi chức mới.

Lục Quang Tổ nghe vậy gật gù, nhìn Thẩm Mặc hỏi:

- Lão đệ và Lý đại nhân là chỗ quen biết cũ à?

Thẩm Mặc cười ha hả:

- Đúng thế, bằng hữu cũ nhiều năm rồi, trước kia ở Tô Châu có qua lại với huynh ấy không ít.

Vì đề cao tỉ lệ thi đỗ của học sinh, Thẩm Mặc tất nhiên là dày công nghiên cứu Lý Chí bảo điển, gọi là qua lại tinh thần cũng không phải là nói quá.

Lý Chí miệng mấp máy mấy lần, cuối cùng không nói ra câu ngu xuẩn như:" Ta không quen y".

Lục Quang Tổ gật đầu cười:

- Như thế ta không giúp việc này thì không được rồi.

Liền sai người tới quốc tử giám, hàn lâm viện, chiêm sự phủ tìm danh sách, xem xem có chỗ trống cho quan viên thất phẩm trở xuống để bù vào không. Việc này hắn có thể tự quyết, sau đó báo cáo là được, bác sĩ quốc tử giám chẳng qua là quan nhỏ bát phẩm, Lục Quang Tổ nói một câu là xong.

Nhân lúc chờ đợi, Lục Quang Tổ lại hỏi Thẩm Mặc:

- Lão đệ tới đây làm gì?

- Lễ bộ Triệu bộ đường viết phong thư giới thiệu, ta tới giao.

Thẩm Mặc nói xong lấy một phong thư từ ống tay áo ra hai tay đưa cho Lục Quang Tổ.

Lục Quang Tổ dùng hai tay nhận lấy, nói:

- Phái người đưa tới là được, cần gì phải tự mình đi.

- Biết quy củ thì không thể làm trái.

Thẩm Mặc cười:

- Hơn nữa trở về hơn mười ngày rồi mà chưa gặp huynh, trong lòng nhớ lắm.

Lục Quang Tổ nghe thế lớn tiếng cười:

- Vì câu này của lão đệ, trưa tay ta mời.

Quy sang nói với Lý Chí:

- Hoàng Phủ huynh cũng phải đi cùng đấy.

Lý Chí cười ngượng ngập, hắn biết lúc này phải nói:" Ta mời khách." Mới mới là phải phép, biết sao được túi rỗng không, dù mời hai người họ ăn bánh báo cũng chỉ có bánh bao chay, nào dám mở miệng.

Có điều Lục Quang Tổ căn bản không muốn hắn mời khách, chuyển qua nói với Thẩm Mặc:

- Thúc phụ nghe nói lão đệ về sớm đã nhắc tới rồi, nói cả nhà cùng ta sắp quây quần vui vẻ. Có điều bệ hạ đột nhiên bế quan, người chỉ đành đi hộ pháp, đợi bệ xuất quan hẵng hay.

Lý Chí nghe thế sửng sốt, thầm nghĩ:" Té ra kẻ này quan hệ mạnh như thế, chẳng trách ở ngoài không hề tỏ ra sợ hãi."

Thẩm Mặc cười:

- Đúng thế, ta cũng rất nhớ lão sư huynh, chỉ đợi huynh ấy ra thôi.

Lý Chí hồ đồ rồi, bối phận kiểu gì thế này?

Một lúc sau thư lại quay về, ghé vào tai Lục Quang Tổ thì thầm vài câu, Lục Quang Tổ gật đầu, ý bảo hắn có thể đi.

Đợi hắn đi rồi, Lục Quang Tổ nói:

- Hàn lâm viện bác sĩ, chiêm sự phủ bác sĩ! Quốc tử giam bác sĩ, Hoành Phủ huynh muốn chọn cái nào?

Hắn không có quyền lực đề bạt, nên chỉ có thể an bài ngang cấp.

Lý Chí trong lòng đủ mọi tư vị, mấy tháng trước hắn tới kinh, chỉ vì không có tiền tặng lễ, nghĩ hết biện pháp cũng không được bổ khuyết, nếu còn tiếp tục như thế hắn phải ra đường mà ở rồi.

Không ngờ Lục Quang Tổ nói một câu mà mình có thể thoải mái chọn ba nha môn, hắn vừa trút được gánh nặng cũng có thêm vài phần buồn bực.

Cuối cùng hắn quyết định trở về Quốc Tử giám, dù có câu:" Ngựa không không ăn cỏ chốn cũ." Nhưng hắn là một cử nhân nho nhỏ, trong mắt người khác hắn chỉ là con ngựa kém, nếu tới nha môn toàn là trạng nguyên tiến sĩ như Hàn Lâm viện Chiêm Sự phủ, hắn còn dạy ai? Ai thèm nghe hắn lảm nhảm, thôi thì về Quốc Tử giám, dạy đám giám sinh như thế Lý thị bảo điển của hắn còn có đất dụng võ.

Nha môn có người dễ làm việc, câu thành ngữ này quả nhiên không sai, Lý Chí mấy tháng liền không kiếm nổi việc, giờ một câu nói của Lục Quang Tổ, không tới một khắc, lấy được thư bổ nhiệm mà hắn mong mỏi.

Cầm tờ giấy mong mỏng trong tay, Lý Thế cảm khí:

- Sớm biết thế này ta sớm đánh lão khốn kiếp kia một trận thì không phải chịu đựng lâu như thế?

Hai người kia không kìm được bật cười, cùng đứng dậy nói:

- Chúng ta đi ăn cơm đi, Hoành Phủ huynh, mời.

Lý Chí thu thư bổ nhiệm lại, cất kỹ. Nói với hai người:

- Đáng nhẽ nói là ta mời khách mới đúng, nhưng hai vị thấy ta nghèo thế này, là biết thực sự không mời nổi rồi.

Hai người cười:

- Ghi sổ lại, đợi sau này giàu có rồi đứng quên nhé.

- Ha ha ha.

Lý Chí cười lớn:

- Kiếp sau đi.

Lời này làm hai người kia nghẹn cứng.

Thẩm Mặc vội vàng nói:

- Hoành Phủ huynh thích nói đùa ấy mà, Ngũ Đài huynh quen rồi là thấy bình thường thôi.

Lục Quang Tổ tu dưỡng rất tốt, chỉ cười:

- Không sao, không sao hết.

Kinh sư nhiều quan, kiếm tiền dễ, thích hưởng thụ, nghề ăn uống ở đây phát triển là trong tình lý. Trong thành Bắc Kinh có đủ loại thức ăn các vùng, chỉ cần ngươi nghĩ ra được là nhất định tìm được.

Nhưng tìm được không có nghĩa là ăn được, vì trong cái tòa thành cực kỳ coi trọng đẳng cấp này, tửu quán trà lâu cũng nhìn người mà phục vụ, đại khái là phân thành bốn đẳng cấp.

Cao nhất là hiệu ăn lớn mở ở Đông Tứ, Tây Đan, Cổ Lâu, những vùng phồn hoa nhất kinh thành. Đều là tứ hợp viện cao cấp, trong ngoài cao lớn rộng rãi, sang trọng xa hoa, ngay cả bàn ăn cấp bậc thấp nhất cũng làm bằng gỗ lim. Trên tường treo tranh tệ nhất cũng là thời Nam Tống. Thậm chí cả chén bát cũng làm rất đẹp mắt, có kiểu dáng khác nhau. Trong đình viện còn dựng cả sân khấu, trừ để khách thi thoảng bày trò chơi, bình thường có ban kịch biểu diễn, để các quý khách vừa ăn vừa nghe.

Dùng đầu gối mà nghĩ, cũng có thể biết, đó đều là nơi tiêu tiền như rác, thực ra ngươi có tiền cũng không nhất định có thể đi vào. Bởi vì người ta chuyên phục vụ quan cao quý nhân, tục xưng là "hầu hạ đại trạch môn", tới ngay cả quan viên tầm thường, thương nhân bình thường muốn vào ăn một bữa cơm cũng chỉ vĩnh viễn nhận được đâu trả lời bên ngoài là: " Xin lỗi bản hiệu hết chỗ rồi."


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.