Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 609: Ai Cũng Yêu Khổng Tử (1).

Chương 609: Ai Cũng Yêu Khổng Tử (1).




Dịch: lanhdiendiemla.

Làm sao để lừa một lão đầu tinh minh xoay vòng vòng? Chuyện này không thể thiếu ba phần chân thực, bảy phần còn lại thì phải diễn dịch theo phương hướng mà ông ta muốn thấy, thêm vào ngữ khí thành khẩn, rất ít người không mắc lừa.

Thẩm Mặc là cao thủ trong cao thủ, y dùng một chiêu tướng mạo tuyệt đẹp, lừa Cao hiệu trưởng điên đảo thần hồn, không ngờ tin vào lời của y thật, có chút ngây ngô hỏi:

- Tương lai ta có thể làm tới quan nhất phẩm không?

Quả nhiên là coi y thành thầy tướng số thật rồi.

- Ha ha ha, đương nhiên đương nhiên.

Thẩm Mặc gật đầu cười nói:

- Không phải đã nói tướng đại nhân uy vũ phú quý, cực phẩm nhân thần sao?

- Vậy... Phải đợi bao lâu?

Cao Cùng hỏi có chút nóng ruột.

Thẩm Mặc làm bộ làm tịch bấm đốt ngón tay nói:

- Chừng dăm ba năm.

- Dăm ba năm?

Cao Củng không kìm được niền vui trong lòng, hơi kích động hỏi:

- Nhanh như vậy sao?

- Tới khi đó sẽ biết, hiện giờ chưa thể nói.

Thẩm Mặc vẫn dùng trò cũ với ông ta.

Thật ra cái kiểu nói "dăm ba" năm là thứ cực kỳ mơ hồ, ba năm, bảy năm, mười năm, mười lăm năm cũng được, thậm chí là hai mươi năm. Thậm chí là càng xa hơn nữa cũng thông, nhưng Cao Củng năm nay đã trên năm mươi rồi, hiển nhiên chẳng còn nhiều thời gian đợi như thế.

Cao Củng lại hỏi:

- Vậy ngươi thấy thế cục triều chính mấy năm sau sẽ như thế nào?

Kỳ thực ông ta muốn hỏi:" Ngươi thấy Cảnh Vương hay Dụ vương sẽ lên ngôi." Nhưng không thể nói thẳng ra như vậy được, cho nên mới đổi sang cách nói uyển chuyển.

- Điều này thì không thuộc phạm vi năng lực của hạ quan rồi.

Thẩm Mặc lắc đầu:

- Vận mệnh một người có tướng mạo làm manh mối, cho nên người phàm chúng ta có thể nhìn trộm được ít nhiều; nhưng vận mệnh của quốc gia là do thiên tượng sơn hà thể hiện, chỉ có thánh nhân mới có thể hiểu được.

Không thể khoác lác không có giới hạn được, nếu không kẻ ngốc đến đâu cũng có lúc tỉnh ngộ.

- Ồ... Thì ra là thế.

Cao Củng liền gật đầu, rơi vào trầm tư.

Thẩm Mặc đợi một lúc lâu mà không thấy ông ta nói tiếp, chỉ đành nói mình có chuyện, rồi cáo từ rời khỏi phòng Cao tế tửu, lòng thầm rủa:" Con bà nó, chẳng lẽ là phí phạm nước bọt rồi à?"

Qua hai ngày sau, truyền tới tin tức Triệu Trinh Cát bãi quan, sở dĩ nhanh như thế là vì Triệu lão phu tử không đợi đám ngự sử ăn theo kia đàn hặc, mà dâng thư từ chức trước, Gia Tĩnh đế niệm tình ông ta cần mẫn vất vả nhiều năm, không truy cứu tội "đùn đẩy trách nhiệm" của ông ta, cho ông ta nghỉ hưu với hàm thượng thư, tất cả đãi ngộ vẫn phát cho như cũ. Xem như là được hoàng đế phá lệ khai ân rồi.

Nghe được tin tức này, Thẩm Mặc liền sai Tam Xích tới nhà ông ta nghe ngóng, xem xem khi nào ông ta lên đường còn tiễn chân một đoạn.

Kết quả Tam Xích trở về nói, Triệu bộ đường mời y qua đó một chuyện, nói có một số sách muốn tặng cho y.

Người ta nói như thế rồi Thẩm Mặc vội bỏ việc trong tay xuống, xin nghỉ phép tới thăm...

Trong không khí tản mác lỏng lẻo chung của Đại Minh, nghiêm khắc như Cao Củng đúng là một ngoại lệ, làm việc dưới quyền ông ta không được đi muộn về sớm, trong quá trình làm việc không được bỏ đi, còn cả khi làm việc không được phép tán gẫu, không được phép chơi mã điếu, không được làm việc tư, khiến thủ hạ kêu khổ suốt ngày.

Thẩm Mặc cũng không quen lắm, nhất là khi mỗi lần có việc gì xin nghỉ, đều phải gặp cái mặt hầm hầm của Cao Củng, cho dù cuối cùng được phê duyệt đi chăng nữa tâm tình cũng sẽ rất tệ.

Có điều hôm nay vừa nói với Cao Củng, không ngờ ông ta không xưng cái mặt lên, mà cảm khái nói:

- Năm xưa ta mới vào Hàn lam viện, bởi vì là người phương bắc, lại nói khẩu âm Hà Nam, thường bị người khác giễu cợt, may nhờ có Triệu tiền bộ bảo vệ cho, nên ta mới đứng vững chân được ở Hàn lâm viện, sau này còn dạy ta rất nhiều thứ... Cho tới tận bây giờ, ông ấy luôn là đối tượng để ta học theo.

Thẩm Mặc im lặng, không ngờ quan hệ giữa hai người này có bắt nguồn sâu xa như thế.

Cao Củng nói tiếp:

- Lần này ông ấy bị Nghiêm đảng bày kế hãm hại, ta lại chẳng thể giúp được gì, bây giờ ông ấy sắp đi, ta còn chẳng thể tiễn chân, trong lòng thực sự hổ thẹn..

Thẩm Mặc biết, ông ta đại biểu cho Dụ vương, tất nhiên không thể ra mặt tiễn chân, tránh mang lại phiền toái cho Dụ vương, nhẹ giọng nói:

- Triệu bộ đường sẽ hiểu cho đại nhân.

- Đi đi, đi tiễn Triệu đại nhân, giúp ta chuyển tặng một món quà.

Cao Củng nói xong đi vào gian trong, một lúc sau đi ra, tay cầm một vò rượu giao cho y:

- Đưa cái này cho ông ấy, ông ấy sẽ hiểu ý tứ của ta.

Thẩm Mặc nhìn vò rượu, bên trên chẳng hề có một dấu hiệu nào, cũng không biết là loại rượu gì, đành nhận lấy gật đầu nói:

- Đại nhân cứ yên tâm, hạ quan sẽ đưa tới nơi.

Mang vò rượu ra ngoài, cùng Tam Xích chuẩn bị chút lễ vật rồi tới nhà Triệu Trinh Cát ở trong ngõ Thiết Khấu.

Ngõ này cách xa trung tâm Bắc Kinh, gần như kế sát vào chân tường...

Kinh thành Đại Minh mặc dù không ngăn cách nghiêm ngặt như thời Hán Đường, không phân chia chỗ ở cho các giai tầng, nhưng cũng có quy luật phân bố của nó.

Đại thể là lấy Tử Cấm Thành làm trung tâm, nhà ở càng gần đó thì càng quyền quý, càng xa thì càng bần tiệt, giống như Triệu thượng thư sống ở gần chân thành, tuyệt đối là điển hình trong ví dụ này.

Kiệu tới ngoài ngõ không thể không dừng lại, vì ngõ quá hẹp, căn bản không thể đi vào được. Thẩm Mặc đành xuống kiệu, Tam Xích sách lễ vật đi trước mở đường.

Hôm qua mới có trận mưa lớn làm cho đường lầy lội nhớp nháp không chịu nổi, cư dân trong ngõ phải đặt ít gạch nói làm chỗ đặt chân, mới có đường mà ra vào.

Tam Xích vừa đi vừa nói:

- Đại nhân, ngài dẫm đúng vào gạch nhé, có một số chỗ phải nhảy, phải thật cẩn thận...

Thẩm Mặc gật đầu nhảy theo bước chân của hắn, mặc dù không trượt chân, nhưng áo bào bị bùn bắn lên làm bẩn.

Nếu chẳng phải Tam Xích đã tới một lần thì Thẩm Mặc dứt khoát cho rằng hắn nhầm đường rồi:" Đây mà là chỗ ở của một vị bộ đường?" Mặc dù nói tài chính quốc gia eo hẹp, kinh quan không được phát lương bổng, các bộ đường đi đầu chỉ nhận nửa lương. Nhưng thân là lễ bộ thương thư, thành viên nội các dự bị, địa phương biếu xén là không thể thiếu, thế nào cũng không thể thảm tới mức này.

"Có lẽ vì tránh phiền phức nên không muốn làm lộ cái giàu ra." Mang theo suy đoán này, Thẩm Mặc tới cửa nhà Triệu thượng thư.

Tam Xích tới gõ cửa, bên trong truyền ra giọng của Triệu Trinh Cát:

- Vào đi, cửa không đóng.

Tam Xích đẩy cửa ra rồi lách sang một bên cho Thẩm Mặc đi vào, liền thấy trong sân trải đầy chiếu, trên chiều toàn là sách, Triệu Trinh Cát đang cùng một ông già vừa đếm sách vừa cho vào trong rương. Nhìn thấy Thẩm Mặc đi vào, ông ta đặt bộ Vệ Tàng Thông Chí trong tay xuống, chào y:

- Thẩm đại nhân tới rồi.

- Bộ đường gọi hạ quan là Chuyết Ngôn đi.

Thẩm Mặc cung kính thi lễ:

- Trước mặt ngài, hạ quan không dám nhận hai chữ đại nhân.

- Ha ha ha, vậy ngươi cũng đừng gọi lão phu là bộ đường nữa, ta đã đem chức quan trả lại hoàng thượng rồi.

Triệu Trinh Cát cười khà khà:

- Gọi ta là Đại Châu đi.

- Cứ nên gọi là Đại Châu công thì hơn.

- Vậy thì tùy ngươi.

Triệu Trinh Cát mời:

- Bên ngoài không có chỗ để chân, mời vào bên trong nào.

- Mời Đại Châu công.

Hai người đi vào trong phòng, so với bên ngoài sách đầy khắp nơi thì bên trong bài bố không thể nghèo khó hơn, trừ mấy thứ gia dung bàn ghế tất yếu thì không có một món đồ trang trí nào.

Thấy Thẩm Mặc nhìn ngó quanh phòng, Triệu Trinh Cát cười tự trào:

- Ta xem như là nhà chỉ có bốn vách tường được rồi... Làm quan ba mươi năm, tích góp duy nhất là số sách bên ngoài kia, Chuyết Ngôn, làm quan đừng có học theo ta nhé.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch