Trong phòng luyện đan của Ngọc Hi cung, khói lửa nghi nghút, đó là do từ một chiếc lò luyện đan bằng đồng cao bảy xích phát ra.
Trời nóng như lửa mà mười sau đạo sĩ mặc đạo bào màu xanh, dựa theo đại trận thái cực bát quái ngồi xung quanh lò, ở hai vị trí mắt âm dương, không ngờ lại là Gia Tĩnh đế và Lục Bỉnh Lục thái bảo.
Một đạo sĩ trung niên đầu đội mũ tử kim, thân mặc bào đỏ tía, đứng ở bên ngoài trận, khẩn trương nhìn nhìn ngọn lửa cháy hừng hực, trang phục này của hắn không phải tầm thường, đó là người mang hàm lệ bộ thượng thư, hộ quốc thiên sư mới được mặt.
Toàn bộ triều Gia Tĩnh, người đầu tiên mặc là Thiệu Nguyên Kiệt, người thứ hai mặc là Đào Trọng Văn.
Năm năm trước, Đào Trọng Văn quy ẩn Long Hổ sơn, liền bỏ trống mấy năm, hiện giờ cuối cùng cũng có tân chủ nhân.
Phải nói vị tân thiên sư này chính là một vị mở mang trời đất, thay đổi triều đại, không ngờ hắn lại phá vỡ được địa vị lũng đoạn trăm năm của đôi thiên sư Long Hổ sơn, lấy thân phận đạo sĩ cung Thượng Thanh Sơn Đông, leo lên vị trị tổng chủ lĩnh đạo giáo thiên hạ...
Tất nhiên có được không phải là nhờ vào được Đào Trọng Văn tin cậy, mà là tuyệt chiêu nhập hồn của mình.
Hắn chính là Lam Đạo Hành, năm Gia Tĩnh thứ 34 tới kinh thành, còn là tên đạo sĩ nghèo túng cơm không đủ ăn, trời run rủi thế nào gặp được Thẩm Mặc. Được y giúp sức tiền vào thiên sư phủ, trở thành một tên đệ tử ngoại vi không được coi trọng.
Nhưng đến lượt hắn phát tích rồi, không lâu sau Đào Trọng Văn bệnh nặm nằm liệt giường, đành sai đệ tử luôn phiên hầu hạ hoàng đế...
Đương nhiên vì giữ truyền thừa chính thống của Long Hổ Sơn, ông ta chỉ phái huynh đệ đích truyền xuất thân Thiên Sư đạo đi, loại con mẹ ghẻ như Lam Đạo Hành xếp hàng một trăm năm cũng chưa đến lượt.
Lam Đạo Hành rất tức giận, chẳng phải vì không kiếm được cơ hội vào cung gặp hoàng thượng, mà là vì hắn ghét nhất loại sư phụ phân biệt đối xử, o bế người thân này... Năm xưa sở dĩ hắn rời khỏi Thượng Thanh Cung không phải sư phụ đối xử bất công với hắn sao.
*
Dịch giả: Sai. Vì hắn bảo sư phụ nhường vị trí cho hắn mà về hưởng tuổi già, nên bị đá đít.
Cho nên càng không không cho hắn đi, thì hắn càng muốn đi, càng không muốn cho hắn ngoi lên, hắn càng muốn thành công.
Thế là Lam Đạo Hành ngày đêm quấy lấy mấy vị sư huynh, mong bọn họ cho hắn một ngày... Vì hắn là kẻ hảo sảng, trượng nghĩa, khinh tài, mọi người đều rất thích hắn, cho nên có một lần một vị sư huynh bị đau bụng liền đem cơ hội nhường cho hắn.
Có câu thời vận tới thì ngăn cản cũng chẳng được, duyên phận tới ngươi có trốn cũng không xong. Ngày hôm đó vừa khéo tâm tình Gia Tĩnh không tệ, thấy hắn lạ mặt, hơn nữa râu quai nón oai hùng, tướng mạo đường đường, hoàn toàn không giống như dáng vẻ đám đạo si bình thường, hoặc là ăn uống quá độ, hoặc là chơi gái quá độ gây ra.
Thế là nhất thời nổi hứng, Gia Tĩnh đế hỏi hắn từ đâu tới? Lam Đạo Hành nói, bần đạo tới từ Sơn Đông. Gia Tĩnh đế càng lấy làm lạ, hỏi:
- Ngươi là đệ tử của cung Thượng Thanh, sao lại bái làm môn hạ Đào thiên sư.
Lam Đạo Hành lớn tiếng đáp:
- Bần đạo nghe người ta nói, người bên trên đều nghe một phía thì tối, nghe nhiều phía thì sáng. Thiên Sư đạo tuy hay, nhưng không đại biểu tất cả đạo gia, bệ hạ muốn thành đại đạo, thì phải kiêm đạo pháp các nhà, chỉ học Thiên Sư đạo không thì còn lâu mới đủ.
Lời này hắn dày công chuẩn bị, nhưng vì trình độ văn hóa có hạn, nên nói không được cao minh. Có điều gặp may là vừa khéo Gia Tĩnh đế tu luyện không có tiến triển, đang buồn bực thì nghe được câu này, cảm thấy hết sức có lý. Liền giả vờ không vui:
- Ngươi có bản lĩnh gì, còn không mau mang ra dạy trẫm?
- Không giấu gì bệ hạ...
Lam Đạo Hành thần bí nói:
- Bần đạo là kê đồng Tử Cô...
Khuôn mặt thật thà của hắn luôn dễ làm người ta tin tưởng.
Vừa nghe nói tới hắn có thể giao tiếp với Tử Cô, Gia Tĩnh đế hết sức hứng thú:
- Vậy hiện giờ ngươi tiên đoán thử, trong cung mấy ngày tới sẽ xảy ra việc gì không bình thường.
Lam Đạo Hành rút đồ nghề ra, làm phép một lúc viết ra bốn chữ lớn xiêu xiêu vẹo vẹo, không ngờ là "đêm nay hỏa hoạn". Gia Tĩnh đế nửa tin nửa ngờ, bảo hắn trở về đợi, hôm sau vào gặp.
Hôm sau hắn quay lại, Lam Đạo Hành thấy Gia Tĩnh đế mặt đầy vẻ bội phục, cứ như muốn sụp xuống mà lạy vậy. Thì ra đêm qua trong cung quả nhiên xảy ra hỏa hoạn, may là người trong cung sớm được cảnh báo, sớm dập tắt lửa lớn, cuối cùng chỉ đốt cháy mấy gian phòng, không tạo thành thương vong về người.
Gia Tĩnh đế phục lắm, liền một phát phong luôn cho hắn chức "bảo quốc hoằng liệt chấn pháp thông chân thượng nhân", lệnh hắn thường trú trong hoàng cung, đi theo hầu hạ.
Lúc này Đào thiên sư hồi phục sau cơn bệnh nặng, chuyện công danh lợi lộc nhìn thoáng hơn rất nhiều, liên tiếp dâng tấu xin về núi, đồng thời hiến toàn bộ mãng ngọc, kim bào cùng với hai vạn lượng bạc mà hoàng đế ban cho nhiều năm. Thấy không giữ được nữa, Gia Tĩnh đế liền đồng ý thỉnh cầu của Đào Trọng Văn.
Đào Trọng Văn đi rồi, nhưng ông ta không lo, vì bát đại đệ tử của ông ta đều ở lại, bọn họ ai nấy bản lĩnh cao cường, quan hệ với Gia Tĩnh đế cũng không tệ, nhìn qua thì hoàn toàn không cần lo địa vị thống trị của Thiên Sư đạo.
Nhưng lão đạo sĩ cả đời tinh minh, hiển nhiên không nhận thức sâu lắm về câu chuyện ba vị hòa thượng.
Các đệ tử thấy hai vị thiên sư độc hưởng vinh quang ba mươi năm đã thèm khát lắm rồi, lúc nào cũng mong ngóng được thành vị thiên sư thư ba, hận chư vị huynh đệ không chết hết đi cho xong. Mong bọn họ đồng tâm hiệp lực bảo vệ Thiên Sư đạo là tuyệt đối không thể.
Vì thế các đạo sĩ Long Hổ Sơn quần long vô thủ, lấy danh nghĩa thiên sư, đánh nhau vỡ đầu chảy máu, làm Gia Tĩnh đế hết sức không vui, cuối cùng không ngờ đưa ra quyết định kinh người, đem vị trí thiên sư ban cho Lam Đạo Hành, vì ngoài hắn dự đoán chính xác ra vì hắn là người chất phác, rất được Gia Tĩnh đế yêu thích.
Thế là trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Đệ tử Long Hổ sơn tất nhiên không sao chấp nhận được, mệnh lệnh của hắn đưa ra ngoài nghe trong chống, còn chơi trò bãi công tiêu cực của người hiện đại, làm hoạt động tu luyện của Gia Tĩnh đế tức thì hỗn loạn.
Khả năng hắn là người mới, Gia Tĩnh đế chọn cách nhẫn nại, không nổi trận lôi đình tức khắc, nhưng sự kiên nhẫn của hoàng đế là có hạn. Thời gian kéo dài không có chuyển biến tốt, khẳng định sẽ xui xẻo lớn.
Nhưng có câu người lành tự có trời giúp, đúng lúc ấy, tin cái chết của Đào Trọng Văn truyền tới kinh thành, đám Khoa đạo Ngôn quan sớm hận đám đạo sĩ thấu xương lập tức kiếm được cơ hội gây chuyện ---
Đào Trọng Văn luôn mồm nói có thể làm cho bệ hạ trường sinh, hiện giờ bản thân lại chết trước, có thể thấy đạo trường sinh không tồn tại, cái gọi là thuật trường sinh chẳng qua là lời bịa đặt của đám đạo sĩ nhằm lừa lấy vinh hoa phú quý mà thôi. Cho nên phải kiên quyết xóa bỏ.
Có người còn cực đoan hơn, yêu cầu đem toàn bộ đạo sĩ trong cung ra xử trảm, số còn lại trục xuất khỏi kinh thành, trả lại thanh tịnh cho hoàng cung và kinh thành.
Đám đạo sĩ hoảng hồn, cuống cuống tìm các bậc quan cao quý nhân thường ngày qua lại, xin bọn họ ra mặt nói đỡ cho. Nhưng không một ai muốn đối kháng với Ngôn quan khi hướng gió không rõ ràng.
Đám đạo sĩ sợ hãi, thậm chí đem Lam Đạo Hành coi là cọng cỏ cứu mạng, nhờ hắn hỏi Tử Cô xem, rốt cuộc phải làm sao.
Lam Đạo Hành thầm nghĩ: "Ta mà biết được mới quái." Trên thế giới này làm gì có thần Tử Cô gì? Thứ nhập hồn của hắn, chẳng qua là một thủ pháp che mắt cao minh mà thôi.
Nếu như mọi người còn nhớ thì quá trình hắn biểu diễn cho Thẩm Mặc và cho Hoàng đế xem chẳng khác gì nhau.