Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 617: Tiềm Long (1).

Chương 617: Tiềm Long (1).




Dịch: lanhdiendiemla.

Kết quả cuộc nói chuyện ngày hôm đó, trừ ba người bọn họ ra thì không ai biết cả. Kỳ thực hai người Thẩm Mặc có đồng ý hay không cũng không có vấn đề gì, bởi vì thị giảng của Dụ vương tức là leo lên thuyền giặc của Cao Củng rồi, chỉ có thể theo ông ta cùng chung hoạn nạn, chớ mong bỏ thuyền giữa đường.

Ngày hôm sau Thẩm Mặc tới Quốc tử giám làm việc, còn chưa bắt tay vào việc thì đã bị Cao Củng gọi đi:

- Tạm thời bỏ công việc đấy đã, theo ta đi tấn kiến điện hạ.

- Vội vậy sao?

Thẩm Mặc hơi chút giật mình:

- Chẳng phải đại nhân nói đợi hai ngày nữa hẵng hay sao?

- Ha ha ha, vương gia nghe nói ngươi sắp tới thì hết sức vui mừng, sáng hôm nay sai thái giám của vương phủ tới giục.

Cao Củng chỉ ngón tay về phía tán cây đằng xa, quả nhiên thấy một thái giám áo tóm đứng đó.

- Vậy thì đi mau thôi.

Thẩm Mặc không dám chậm trễ, chắp tay với thái giám kia, hắn liền mỉm cười đi tới, thi lễ với Thẩm Mặc:

- Ngài chính là Thẩm đại nhân phải không? Nô tài Phùng Bảo xin ra mắt.

- Tại hạ chính là Thẩm Mặc, Phùng công côn đa lễ rồi.

Phủng Bảo nhìn qua Cao Củng, dáng vẻ chừng như rất sợ hãi, hỏi nhỏ:

- Cao công, giờ đã đi được chưa?

Cao Củng hừ một tiếng, gật đầu nói:

- Đi trước dẫn đường đi.

Hiển nhiên là không coi hắn vào đâu cả.

- Vâng.

Phùng Bào mặt cười siểm nịnh đáp lời, dẫn hai người rời khỏi Quốc tử giám, mời bọn họ lên kiệu chuyên biệt của vương phủ.

Thẩm Mặc nói:

- Ta ngồi kiệu của mình là được rồi.

- Thẩm sư phụ ngày đầu tới vương phủ của chúng tôi, nên ngồi kiệu vương phủ thì hơn.

Phùng Bảo nói.

Cao Củng cũng gật đầu:

- Đó là quy của của bọn họ, ngươi cứ kệ chúng đi.

Thẩm Mặc không nói gì nữa, ngồi lên chiếc kiệu vàng của vương phủ, nhìn bên trong trang trí cực kỳ nghèo khó, chỗ ngồi chẳng hề thoải mái chút nào, so với tưởng tượng của y chênh lệch cực lớn --- Y vốn tưởng rằng được cảm thụ tọa giá hào hoa một hồi chứ.

Dọc đường kiệu rung rinh, xóc nảy làm cả cái kiệu cũng rên hừ hừ, khiến Thẩm Mặc hết sức lo lắng, liệu nó có tan ra hay không, thế là thầm nghĩ:" Sao chúng là chơi ta như thế? Chẳng lẽ muốn dằn mặt ta?"

Nhưng khi tiến vào vương phủ rồi thì nghi vấn của y biến mất... Cột lớn sơn đỏ thật, nhưng không che đi được chất liệu gỗ rẻ tiền, tường thì thấp lùn, nào có giống phủ đệ của vương gia?

Thì ra không phải Dụ vương cố ý chơi y, mà là cả cái vương phủ đều nghèo túng hết sức, làm người ta không khỏi hoài nghi, cha hắn không phải là cha ruột hắn, mẹ hắn không phải là mẹ ruột hắn.

Chỉ đi vào chính điện mới khá hơn được một chút... Cái đại điện này bài bố trang trí, ít nhất cũng đạt được trình độ địa chủ trung đẳng của Giang Nam.

Một nam tử trên ba mươi tuổi mặc vương phục vàng, không ngừng đi đi lại lại trong sảnh, ngược lại hai quan viên trung niên mặc lam bào thì ngồi vững như núi Thái Sơn, ngồi đó nét mặt có chút cổ quái, càm giác có chút bất mãn.

Đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng bước chân truyền tới, vị vương gia kia liền đến của nhìn, quả nhiên thấy Cao Củng, Phùng Bảo dẫn một quan viên thanh niên lạ mặt đi tới.

Vừa nhìn thấy vậy, khuôn mặt khẩn trương của vương gia lập tức trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều, lên tiếng:

- Sư phụ, vậy là rốt cuộc thì người cũng đã tới.

Cao Củng cười khổ hành lễ với hắn:

- Điện hạ, thần không còn là giảng quan của vương phủ, nếu không nhờ đưa Thẩm ti nghiệp đến thì lần này cũng không thể tới gặp điện hạ.

Vương gia đó mặt ảm đạm nói:

- Thứ quy củ chết tiệt, muốn hành chết người ta đây mà.

Cao Củng cũng than vãn cùng hắn vài câu rồi lấy tinh thần quay lại nói:

- Giang Nam, mau mau tới bái kiến Dụ vương điện hạ.

Thẩm Mặc hành đại lễ với Dụ vương, Dụ vương hiền hòa nói:

- Giang tiên sinh mau mau đứng dậy.

Thẩm Mặc vã mồ hôi:"Đây là nói với ai vậy? Ta đổi họ bao giờ thế?"

Cao Củng mặt đầy xầu hổ nói:

- Điện hạ, đây là Thẩm Mặc mà thần đã nhắc với người, tự là Chuyết Ngôn hiệu là Giang Nam, người đúng là quý nhân hay quên.

- Ồ.. Xem cái trí nhớ của ta kìa.

Dụ Vương cười ngượng ngập:

- Thẩm tiên sinh, Thẩm tiên sinh, bản vương xin lỗi tiên sinh vậy.

Nói rồi không ngờ chắp tay với y thật.

Thẩm Mặc vội vàng dập đầu:

- Đại hạ làm tiểu thần tổn thọ mất.

- Mau mau đứng dậy đi.

- Vâng.

Thẩm Mặc đứng dậy rồi lại ra mắt hai vị quan viên kia, một là người quen, y đã tới nhà hắn làm khách rồi, là Ân Sĩ Chiêm, tự Chính Phủ, hiệu Đường Xyên, người Tế Nam Sơn Đông, đồng niên với Trương Cư Chính, tuổi tác cũng tương đương. Người còn lại là Trần Dĩ Cẩn, tự Dật Phụ, hiệu Tùng Cốc, người Nam Sung Tứ Xuyên, nhiều hơn Ân Chiêm Sĩ mười tuổi, đăng khoa cũng sớm hơn sáu năm.

Trần Dĩ Cẩn, Ân Sĩ Chiêm, Trương Cư Chính thêm vào Thẩm Mặc mới tới, hiện giờ chính là tứ đại giảng quan của vương phủ.

~~~~~~~~~

Mọi người vào phòng ngồi xuống, Dụ vương bỏ ba người Trần, Ân Thẩm qua một bên, kéo tay Cao Củng nói hết chuyện này tới chuyện kia, từ chuyện phi tử họ Lý mà hắn mới nạp, cho tới mấy ngày trước mưa to làm sập mấy căn phòng trong phủ, may mà không một ai bị thương...

Thôi thì đủ cả, kể với ông ta không sót một chuyện nào, tựa như nói mãi không hết chuyện.

Mấy người Thẩm Mặc không xen vào được câu nào, lại không thể tùy tiện nói chuyện với nhau, chỉ có thể ngồi đó uống hết chén trà này tới chén trà khác, sau đó chỉ còn biết mở to mắt ra nhìn.

Thẩm Mặc hiểu ra, viên thái giám sáng nay gặp, căn bản không phải là đợi mình, mà là phụng mệnh mời Cao Củng mà thôi, còn bản thân chẳng qua là cái cớ.

Trong lòng tự trào:" Ài, té ra là ta tưởng bở."

May là Cao Củng tính cẩn thận, không dám ngồi lâu, nghe Dụ Vương kể lễ nửa canh giờ liền không dám ngồi nữa, đứng dậy cáo từ.

Chỉ thấy Dụ vương mặt đầy quyến luyến nói:

- Còn chưa ngồi bao lâu mà, sư phụ ăn cơm xong hãy đi.

Cao Củng cười khổ:

- Thần hiện giờ không phải là giang quan vương phủ nữa, ngồi lâu dễ bị người ta bàn tán.

Dụ vương rất nghe lời sư phụ, mặc dù không muốn, nhưng cũng không dám giữ lại nữa.

Cao Củng và Dụ vương cùng đứng dậy, ba người Thẩm Mặc cũng đi theo, nhưng bị ông ta ngăn lại:

- Ba vị dừng bước, không cần tiễn xa.

Ba người biết hai bọn họ có lời riêng muốn nói, liền thức thời không đi theo nữa.

Cao Củng và Dụ Vương đi ra ngoài, tới chỗ xung quanh không có ai, ông ta liền nhỏ giọng căn dặn:

- Điện hạ, người chớ sơ xuất với Thẩm Giang Nam, người này thần phải dùng không biết bao nhiêu công sức mới kéo tới được cho ngài đấy.

- Hả? Y lợi hại vậy sao?

Du vương chẳng tán đồng lắm:

- Nhin y trẻ như thế, hình như còn ít tuổi hơn cả ta nữa ấy chứ.

Cao Củng lắc đầu:

- Điện hạ, không thể nhìn tướng mạo đánh giá con người. Những lời trước kia thần nói với người, chẳng lẽ người quên rồi sao?

- Nói gì?

Dụ vương không hiểu:

- Sư phụ nói gì với ta nhỉ?

Cao Củng thầm nghĩ:" Vị vương gia này cái gì cũng tốt, chỉ có điều chẳng biết cả ngày suy nghĩ cái gì, nói chuyện gì với hắn cũng chẳng đề vào trong lòng." Liền thở dài, nói:

- Y là người bệ hạ coi trọng.

" Ồ..." Dụ vương hồn vía như treo trên cây:

- Ta biết rồi.

Cao Củng chỉ đành dùng thuốc liều cao:

- Y có khả năng thần toán có thể so bì với Lưu Bá Ôn, có thể tiên tri dự đoán, tránh hại đón lợi cho bệ hạ.

Hai mắt Dụ vương tức thì sáng lên, kích động nói:

- Thần kỳ như vậy sao.

- Đúng là rất thần kỳ.

Cao Củng gật mạnh đầu:

- Thần đã đích thân lãnh giáo rồi, không cần nghi ngờ gì cả.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch