Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 632: Già Mà Không Chết (2).

Chương 632: Già Mà Không Chết (2).




Dịch: lanhdiendiemla.

Thấy tâm tư bị người ta nhìn trúng, Nghiêm Tung cười ngượng ngập:

- Được được, vậy thì lão hủ đành nói..

Rồi hạ thấp giọng xuống, chắp tay hỏi:

- Lão hủ xin hỏi công công, khi hoàng thượng viết thánh dụ, công công có ở bên cạnh hậu hạ không?

- Chuyện này à...

Lý Phương ngập ngừng, chậm rãi gật đầu:

- Các lão nhìn mắt nô gia thức đêm tới đỏ kè đây này.

Mặc dù không nói rõ, nhưng hiển nhiên là đã thừa nhận.

- Vậy thì tốt quá..

Nghiêm Tung đứng dậy, vái Lý Phương thật sâu:

- Lão hủ cả gan xin hỏi công công, hoàng thượng vì cớ gì mà viết chiếu chỉ này, khi đó nói gì, tâm tình ra sao? Xin công công cho hay, lão hủ cảm kích bất tận.

- Các lão nói cái gì vậy?

Lý Phương nghe thế nụ cười trên mặt mất hết, nghiêm túc nói:

- Thái tổ định ra thiết luật, nội thị không được phép can dự vào chính sự, kẻ vi phạm chém đầu, ngài muốn nô gia mất mạng à?

Nghiêm Tung nghe vậy trong lòng cười khẩy:" Vậy thì hạng Vương Chấn, Lưu Cẩn làm cái gì? Con chó già nhà ngươi cũng không ít lần ngầm gây sóng gây gió, hiện giờ lại còn dám vờ vờ vịt vịt với ta à?"

Nhưng ngoài mặt hết sức thành khẩn:

- Chuyện này chỉ có trời biết đất biết, ta biết ngài biết, công công coi như là giúp lão bằng hữu đi. Lão hủ suốt đời không quên.

Nói xong vỗ tay một cái, Nghiêm Niên từ ngoài đi vào, dâng lên một phong thư dầy, đặt lên bàn xong rồi biết điều lui ra.

Nghiêm Tung đẩy phong thư dầy tới trước mặt Lý Phương, tươi cười nói:

- Công công ngày đêm hầu hạ hoàng thượng, vất cả cực khổ, lão hủ có chút tâm ý, không đáng kể gì, mong công công thu nhận.

Lý Phương cầm phong thư lên mở ra nhìn, đó là ngân phiếu chỉ nhận phiếu không nhận tiền, mười tấm một nghìn lượng. Xem xong gập lá thư lại, trả nguyên vẹn cho chủ nói:

- Thịnh tình của các lão nô gia xin nhận, nhưng nô gia một mình ở trong cung, ăn uống ở trong cung, chẳng cần tiêu tới tiền.

- Ài, công công nói thế là sai rồi:

Nghiêm Tung lắc đầu:

- Tình hình tương lai ra sao chẳng ai dám nói chắc, công công nên đề phòng trước vẫn hơn.

Đúng là xúi bẩy phạm tội trắng trợn.

- Các lão nói có lý.

Lý Phương dường như chịu theo, nhưng ngừng lại một chút, nói:

- Có điều nô gia không công không dám nhận lộc, sao dám cầm trước, như thế thì làm người ta chê cười mất.

Nghiêm Tung thầm nghĩ:" Chỉ đợi mỗi câu này của ngươi thôi." Rồi biểu diễn công phu tu luyện nhiều năm, sắc mặt càng ngay càng trở nên bi thương, chớp mắt cái đã có lệ già tuôn ra, lại chắp tay, đau khổ khẩn cầu:

- Công công, xin hãy giúp lão hủ, nhất định phải giúp lão hủ...

- Ối chà, các lão làm cái gì thế này.

Lý Phương vội vàng đứng dậy trả lễ:

- Muốn làm lão nô phải tội hay sao?

- Công công không nhận lời với ta, ta...

Nghiêm Tung nói xong, không ngờ vịn mép bàn từ từ quỳ xống:

- Ta quỳ lạy ngài.

Nói thực lòng, Lý Phương rất muốn nhận cái quỳ này của Nghiêm Tung, nhưng cũng biết, nếu nhận rồi ngày sau Nghiêm Tung nhất định báo thù mình. Cho nên đành tiếc nuỗi đỡ lão ta dậy, thở dài nói:

- Ài, các lão đối đã với lão nô như thế, lão nô cho dù có vứt bỏ cái mạng già này cũng phải giúp ngài rồi.

- Đa ta, đa tạ.

Nghiêm Tung mặt còn mang nước mắt, nhưng miệng đã nở nụ cười, ngồi ngay về chỗ, hỏi:

- Xin hỏi công công, chuyện này rốt cuộc là sao, là ai khiến bệ hạ nổi giận như vậy?

Nhìn hành động nhanh gọn của lão ta, Lý Phương biết lão già này căn bản chỉ làm bộ làm tịch hoàn toàn không định quỳ với mình, không khỏi tức tới bể phổi. Biết thế nào là gừng càng già càng cay rồi, cãi lão già 80 tuổi này còn mặt dày vô sỉ hơn ông già 60 là mình.

Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng điều cần nói thì vẫn phải nói, kỳ thực những chuyện thế này căn bản chẳng giấu được ai, không biết có bao nhiêu cung nữ thái giám nhận tiền thành tai mắt của ngoại thần, hôm qua hoàng đế lại không nghiên cấm, thế nào cũng mau chóng truyền ra ngoài.

Lý Phương biết Nghiêm Tung chẳng qua đột ngột bị hoàng đế quở trách, lòng dạ đại loạn, cho nên mới bệnh gấp cầu y, nhờ tới mình, cho nên không bằng bán cái ân tình này trách đắc tội với lão ta.

Ông ta đem mọi chuyện ngày hôm qua kể cho Nghiêm Tung nghe, đương nhiên là vì căn cứ theo nhu cầu của mình, nên chỗ thì thêm dầu thêm mỡ, chỗ thì kể qua loa, nói mập mờ, nhưng chung quy là để cho Nghiêm Tung biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Nghiêm Tung nghe xong lại vã mồ hôi hột, luôn mồm phủ nhận:

- Lão phu dám thề với trời hoàn toàn không hay biết gì chuyện này, cũng tuyệt đối không có gan thao túng đại điển kén tài của triều đình.

- Lão nô đương nhiên là tin các lão.

Lý Phương cười cười:

- Nhưng tính cách của bệ hạ thì ngài đâu phải là không biết, chủ kiến rất mạnh mẽ, nô gia không dám tùy tiện nói đỡ cho ngài, nếu không thành càng bôi càng đen.

- Đúng thế, đúng thế.

Nghiêm Tung rối rít gật đầu, chắp tay nói:

- Tính khi của bệ hạ thì lão hủ vẫn biết.... Xin hỏi công công, lão hủ phải ứng phó ra làm sao?

- Theo nô gia thấy...

Lý Phương đáp:

- Ngài trước tiên tra rõ chuyện này đã, phía bệ hạ tạm thời đừng tới, đợi qua một hồi bệ hạ bớt giận, nô gia sẽ tùy cơ hội giúp ngài nhắc tới, rồi các lão tới nói khó với bệ hạ, cởi bỏ hiểu lầm là thượng sách... Đương nhiên, nô gia nói chưa chắc đã đúng, chủ ý còn cần tự các lão đưa ra.

Nói xong kín đáo nhét phong thư kia vào ống tay áo, đứng dậy chắp tay cười nói:

- Đi làm việc không được tự do, nô gia ra ngoài đã lâu rồi, không thể trì hoãn nữa.

Nghiêm Tung đã đạt được mục đích, tất nhiên không giữ lão ta nữa, vịn bàn đứng dậy nói:

- Lão hủ tiễn công công.

- Các lão dừng bước, không cần đâu, nô gia tự đi là được.

Lý Phương vội vàng ngăn lại, nhưng Nghiêm Tung vẫn cứ tiễn ông ta tới thùy hoa môn, nhìn ông ta biến mất ở tiền viện, mới vịn tường quay lại, nhìn cái cây cánh là xơ xác trong vườn tới thẫn thờ.

Đứng được môt lúc lão càm thấy hai chân nhũn ra, đầu óc váng vất, Nghiêm Niên vội vàng đi tới đỡ lấy, nói:

- Lão gia, chúng ta về phòng nghỉ ngơi thôi.

Nghiêm Tung thời dài:

- Già rồi, già thật rồi..

Được Nghiêm Niên đỡ vào phòng, trước tiên là đi thăm phu nhân, nói chuyện cùng bà ta một lúc, sau đó quay lại thư hòng, nằm lên chiếc ghế dài thường dùng, nhắm mắt dưỡng thần.

Khi hạ nhân cho rằng lão ta đã ngủ rồi, muốn lặng lẽ lui ra thì Nghiêm Tung chậm rãi nói:

- Nghiêm Thế Phiên dậy chưa?

- Giờ này hẳn là chưa đâu ạ.

Nghiêm Niên đáp.

- Bây giờ là giờ nào rồi còn nằm lỳ trên trường?

Nghiêm Tung hừ một tiếng:

- Gọi nó lại đây cho ta, nhanh lên.

- Vâng.

Nghiêm Niên thấy lão gia nổi giận, nào còn dám chậm trễ, vội vàng tới viện tử của Nghiêm Thế Phiên.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch