Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 643: Thế Tiến Công(1).

Chương 643: Thế Tiến Công(1).




Dịch: lanhdiendiemla.

Trong Ngọc Hi cung, đàn hương lượn lờ, Gia Tĩnh đế diện vô biểu tình mở ra tấu chương của Yên Mậu Khanh, đeo lên mắt kính rồi xem. Xem một hồi, vẻ không kiên nhẫn hiện rõ trên mặt hoàng đế, hắn ném tấu chương xuống đất, hừ một tiếng nói:

- Lời lẽ nhạt nhẽo, một chút ý mới cũng không có.

Lại cầm lấy cuốn sổ của Lâm Nhuận mở ra xem, là buộc tội Yên Mậu Khanh. Gia Tĩnh không khỏi cười lạnh nói:

- Nhìn đi, sớ buộc tội đã tới rồi.

Liền xem tỉ mỉ: "Thần tuần án Tô Tùng Lâm Nhuận, sơ hạch tổng lý Thị bạc, tuần phủ Tô Tùng, tả phó Đô ngự sử Yên Mậu Khanh năm tội tham lam phạm pháp... Một, vơ vét rất nhiều tiền hối lộ của thuộc hạ, hai, tùy ý thụ lí kiện tụng, vơ vét tiền tài của phú dân, ba, yến hội mỗi ngày tiêu phí nghìn vàng, dùng tiền như đất, bốn, ngược sát thương hộ, bình dân vô tội, năm, làm hỏng sạch thuế suất trước kia, hầu như nổi loạn. Cho nên khi xảy ra hiện tượng đình công, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến ti Thị bạc vận chuyển bình thường..."

Sớ buộc tội của Lâm Nhuận hiển nhiên đã trải qua sự chuẩn bị tỉ mỉ, ngoại trừ liệt ra từng tội trạng, còn có miêu tả chi tiết tường tận, khiến người không thể không tin... Hắn nói, Yên Mậu Khanh cậy vào phụ tử Nghiêm thị, bán quyền nhận hối lộ những nơi đi qua, khi quan lại giám ti quận ấp thấy hắn đều phải quỳ xuống, hơn nữa người này bản tính xa xỉ, trong nhà dùng gấm màu trang trí cho mao xí, dùng bạc làm đồ ỉa đái. Hàng năm án theo thời tiết mà đưa tài vật cho Nghiêm thị và chư vị quyền quý, việc không đếm xuể. Khi hắn ra ngoài thị sát, bình thường đồng hành cùng thê tử, chuyên chế ra kiệu năm màu, để 12 nữ tử khiêng, mọi người trên đường thấy mà cũng hết hồn...

Đương nhiên, những điều này thì Gia Tĩnh hoàng đế đều có thể tha thứ, nhưng chỉ có một điều đã khơi dậy lửa giận trong lòng hoàng đế -- Lâm Nhuận nói, Yên Mậu Khanh chia thuế quan mà ti Thị bạc thu được ra làm 3, một phần đưa đến Phân Nghi, một phần đưa đến Phong Thành, còn lại một phần mới đưa vào kinh thành!

- Thảo nào mới thu được có phân nửa.

Gia Tĩnh nghiến răng nghiến lợi nói:

- Thì ra trẫm chỉ cầm phần nhỏ, phần lớn thì để người ta cầm!

Nói rồi vỗ mạnh bàn một cái, mọi người trong điện quỳ xuống hết, nghe hoàng đế trầm giọng nói:

- Truyền lệnh Lục Bỉnh, mệnh Bắc Trấn phủ ti lập tức niêm phong sổ sách của ti Thị bạc Giang Nam, dùng tốc độ nhanh nhất áp vận vào kinh!

~~

Tất cả những gì xảy ra tại Tây Uyển rất nhanh đã truyền khắp kinh thành.

Trong Nghiêm phủ, Nghiêm Tung lo lắng tìm Nghiêm Thế Phiên tới, hỏi hắn:

- Việc Yên Mậu Khanh có đúng như Lâm Nhuận kia nói không?

- Tám chín phần mười. - Nghiêm Thế Phiên hơi mất hồn mất vía ngồi ở bên phải.

- Lâm Nhuận này là người của ai? - Nghiêm Tung lại hỏi.

- Không biết, chưa từng nghe nói qua người này. - Nghiêm Thế Phiên lắc đầu nói: - Con đã bảo Lại bộ đi thăm dò, trước tiên vạch trần gốc gác của tên kia, để xem đến cùng là lộ thần tiên nào!

Nghiêm Tung chậm rãi gật đầu, nhìn con trai của mình rồi nói:

- Án gian trá khoa trường lần trước còn chưa qua, sao lại xảy ra chuyện này nữa? tới cùng là xảy ra vấn đề ở đâu?

Nghiêm Thế Phiên lắc đầu, hí mắt nói:

- Không phải bản thân chúng ta xảy ra vấn đề, trước kia chúng ta ra sao thì giờ vẫn vậy!

- Thế sao lại liên tiếp xảy ra sự cố hả? - Nghiêm Tung nhíu mày nói: - Đông Lâu, ngươi cũng không nên lấp liếm mãi vậy, cẩn thận những người đó hại ngươi đấy!

- Cha... suy nghĩ nhiều rồi!

Nghiêm Thế Phiên không nhịn được vung tay nói:

- Cái gì mà lấp liếm hay không! Cả việc lần này và sự tình lần trước, rõ ràng là có người ở bên trong phá rối...

Nói đến đây thì hắn đột nhiên ngây ngẩn cả người, tay vịn cằm xuất thần một lúc lâu, đột nhiên vỗ mạnh bàn một cái, thiếu chút nữa hù cho Nghiêm các lão sợ hết hồn.

Nghiêm Thế Phiên căn bản không để ý đến cha, hắn đứng dậy khỏi ghế, chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trong phòng:

- Chúng ta đã trúng liên hoàn kế của người khác! Án tham ô lần này của Yên Mậu Khanh, cùng tệ án thi hương Thuận Thiên cũng không phải đơn độc tồn tại, hai vụ án này một trước một sau, cái trước là làm nền cho cái sau, cái sau là mục đích của cái trước!

Nghiêm các lão tuổi tác đã cao, tư duy theo không kịp, lão đành phải cười khổ nói:

- Ngươi nói đơn giản chút đi, sao ta nghe giống như nhiễu khẩu lệnh vậy?

- Rất đơn giản! Trước tiên họ dùng tệ án thi hương Thuận Thiên để ép chúng ta, khiến chúng ta mất tình cảm ở chỗ hoàng đế, sau đó mới lộ ra đồ đao, chỉ vào Yên Mậu Khanh! Lúc này bởi vì hoàng đế vẫn còn chưa nguôi giận đối với chúng ta, chúng ta cũng không thể nghĩ cách cứu viện hắn, bằng không thì càng tô lại càng đen, còn có thể liên lụy đến nhiều người hơn.

Nghiêm Tung lộ ra vẻ trầm tư, một hồi lâu mới nói:

- Theo như ngươi vừa nói, hình như thật sự là có chuyện này.

- Đương nhiên rồi.

Nghiêm Thế Phiên gật đầu, thở dài nói:

- Người này rất tinh, độ nắn thả phải nói lô hỏa thuần thanh!

Rồi ngồi trở lại trên ghế:

- Cha nghĩ đi, lần trước việc thi hương bệ hạ không xử lý, chúng ta vẫn còn may được một lần, hiện tại thì sẽ không thể!

- Là sao? - Nghiêm Tung hỏi.

- Nếu như lúc trước hoàng thượng công khai xử lý tệ án thi hương, chúng ta chỉ tổn thất một Ngô Sơn, cộng thêm một chút thể diện mà thôi, nhưng có thể khiến cho hoàng thượng nguôi giận.

Nghiêm Thế Phiên phân giải cho cha:

- Hiện tại hoàng thượng không xử lý chuyện này mà là gác lại, vậy cơn giận đó đã không thể nguôi được rồi. Hơn nữa sự tình đã gây nên xôn xao, ai ai cũng biết, da mặt của chúng ta cũng không giữ được... Thì ngay cả Ngô Sơn, cha cảm thấy hắn đã tạo thành ấn tượng xấu như vậy ở trong lòng bệ hạ, còn có thể được giữ lại nữa không?

Rồi lại thở dài nói:

- Tính gom cả hai. Xử lý còn tốt hơn so với không xử lý, nếu như lúc trước xử lý nhưng được cái bệ hạ nguôi giận, chúng ta cũng dễ làm bộ uất ức, nói chút lời hữu ích, giữ được Yên Mậu Khanh, hiện tại không như thế, chúng ta ngay cả hoàng thượng cũng không gặp được, hoàng thượng cũng không nguôi giận, thì làm sao mà nói đỡ cho Yên Mậu Khanh?

Nghiêm Tung nghe đã hiểu, chậm rãi nói:

- Vậy ngươi nói là ai ở phía sau màn chỉ thị?

- Ngoại trừ ông ta còn ai vào đây nữa!

Nghiêm Thế Phiên oán hận nói:

- Người bình thường làm không được, ngoại trừ Từ Hoa Đình kia thì ai có bổn sự lớn như vậy?!

- Từ các lão... - Nghiêm Tung gật đầu nói: - Hắn cũng có năng lực này, nhưng vì sao muốn làm như vậy?

- Ông ta đương nhiên là có động cơ này rồi.

Nghiêm Thế Phiên nói:

- Đừng quên ông ta chính là người Tùng Giang! Vốn tuần phủ Tô Tùng là học sinh của ông ta, không biết đã cho nhà ông ta bao nhiêu chỗ tốt, hiện tại thay bằng người của chúng ta, đặc quyền của nhà ông ta đã không còn, nên mới khó chịu, muốn chuyển Yên Mậu Khanh đi, đổi lại là người của ông ta!

Hai phụ tử đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến giọng của Nghiêm Niên:

- Lão gia, thiếu gia, cữu lão gia tới rồi.

~~

Cữu lão gia ở đây chính là Lại bộ thượng thư Âu Dương Tất Tiến. Hắn là thân đệ đệ của Âu Dương phu nhân, nhưng cũng không phải bám váy mà leo lên, mà là nghiêm chỉnh đọc sách tiến tới, trong năm Chính Đức thứ 8, thi hương Giang Tây, năm 12 đăng tiến sĩ đệ... Khi đó tỷ phu của hắn đang ẩn cư ở trong núi, tự nhiên không trông mong vào được... Sau đó được trao cho Lễ bộ chủ sự, làm quan tới Bố chính sử Chiết Giang, tuần phủ Vân Dương, lưỡng kinh Đô ngự sử cùng Hình, Công, Lại Bộ Thị Lang, quả nhiên là tư lịch thâm hậu, khó ai sánh bằng. Hắn cũng là một vị quan có năng lực thực thực tại tại, lời bình của Gia Tĩnh đế cho hắn là "Đoan thận lão thành", lời bàn luận tại triều dã cũng rất tốt.

Kỳ thật từ sâu đáy lòng Âu Dương Tất Tiến không nhìn vừa mắt phụ tử Nghiêm Tung, bất đắc dĩ mình sinh ra là tiểu cữu tử của Nghiêm Tung, thân cữu cữu của Nghiêm Thế Phiên, trời sinh đã có tầng quan hệ này, cho nên không được Thanh lưu coi trọng, vẫn luôn nằm giữa mà thưởng thức tịch mịch, tính tình cũng trở nên rất cổ quái.

Nói đến người ta có thể không tin, nếu không phải tỷ tỷ hắn bệnh nặng, đã vài chục năm Âu Dương Tất Tiến chưa vào cửa Nghiêm gia rồi.

Nghiêm Thế Phiên mở cửa mời hắn vào, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Cậu tới rồi.

Âu Dương Tất Tiến gật đầu, hành lễ với Nghiêm Tung:

- Ta đến thăm tỷ tỷ, tiện thể mang đến thứ các người muốn.

Nghiêm Tung híp mắt, buồn bã nói:

- Nhâm Phu à, thăm tỷ tỷ chưa?

- Thăm qua rồi mới qua đây.

Nhắc tới đến tỷ tỷ, Âu Dương Tất Tiến có chút sầu não, thở dài một tiếng:

- Sức khỏe của tỷ tỷ càng ngày càng xấu...

Hai mắt Nghiêm Tung lộ vẻ bi thương:

- 19 tuổi ta kết tóc với tỷ tỷ ngươi, lúc đó bà ấy 17 tuổi, hoạn nạn có nhau đã hơn một giáp, qua sinh nhật vào mùa đông năm nay, bà ấy cũng sắp 80 rồi...

Rồi nước mắt lưng tròng nói:

- Hiện tại ta chỉ có một nguyện vọng, chính là bà ấy có thể qua được đại thọ 80, như vậy cũng không có gì tiếc nuối rồi...

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch