WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 662: Bầu Không Khí Không Hòa Hợp(2)

Chương 662: Bầu Không Khí Không Hòa Hợp(2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Gia Tĩnh nhìn hai phụ tử từ từ biến mất ở trong màn mưa, đột nhiên thở dài một tiếng nói:

- Thật không thú vị...

Nghe hoàng đế nói một câu không đầu không đuôi, Lý Phương khó hiểu hỏi:

- Chủ tử, cái gì không thú vị?

- Trẫm là nói, làm phụ thân thật không thú vị.

Gia Tĩnh từ từ tựa người lên sạp, mồm lẩm bẩm:

- [Kinh Thi] nói "thương phụ mẫu sinh ra ta vất vả".., nói đến thì đời người điều khó nhất chính là báo ân của phụ mẫu.

Rồi thở dài nói:

- Có thể có được mấy người làm con trai có được tính tự giác này chứ? sợ mười người thì có chín đều muốn phụ mẫu cần phải đối tốt với hắn, vì vậy ân tình phụ mẫu đối với con cái cũng thành điều nên làm, ngươi có từng thấy qua người nào đối đãi với phụ mẫu mình như phụ mẫu đối với mình hay chưa?

Lý Phương xấu hổ cười nói:

- Từ nhỏ nô tài đã lớn lên trong cung, chưa từng cảm nhận được tình thương của phụ tử...

Rồi cười nói:

- Tuy nhiên nô tài cũng biết, lời này của chủ tử có hơi tuyệt đối rồi, chí ít nô tài biết có người con trai tận đủ hiếu đạo đối với phụ mẫu.

- Ờ, người ngươi nói là ai thế?

Gia Tĩnh hiếu kỳ nói:

- Xem ra bên người trẫm vẫn có di hiền.

Trong mắt Gia Tĩnh Đế, nếu như một người ngay cả cha mẹ mình cũng không hiếu thuận thì đâu thể trông mong hắn làm trung thần chứ?

Lý Phương chỉ cười nói:

- Chính là bệ hạ ngài đó...

- Trẫm?

Gia Tĩnh nghe vậy rốt cuộc mỉm cười nói:

- Trẫm là hoàng đế, là tấm gương cho người trong thiên hạ, đương nhiên phải làm tốt một chút rồi.

Mặc dù khi Hưng Hiến vương còn, hắn cũng không ít lần chọc cho lão nhân gia tức giận. Nhưng từ khi lên làm hoàng đế, Gia Tĩnh vẫn luôn tranh thủ cho địa vị của người cha đã khuất, vì thế không tiếc cùng quần thần kịch chiến mấy năm, cuối cùng rốt cuộc làm cho Hưng Hiến vương vào Thái miếu trở thành Hưng Hiến Đế. Cho nên Gia Tĩnh cảm thấy, mình tuyệt đối là người con trai hiếu thuận nhất thiên hạ.

Lý Phương vừa pha trò vậy, tâm tình Gia Tĩnh rốt cuộc nhẹ nhõm hơn, nhìn đồng hồ để bàn thì đã là buổi tối. Hắn muốn nằm xuống ngủ một hồi. Ai ngờ trằn trọc ngủ không được, còn cả người đau mỏi, rốt cuộc nhịn không được khẽ rên rỉ.

Lý Phương ngủ ở gian ngoài, nghe tiếng hớt hải khoác y phục đứng dậy chạy đến bên giường Gia Tĩnh Đế, nhìn sắc mặt hoàng đế vàng như nến, đầu đầy mồ hôi, hắn liền biết việc lớn không tốt, vội vàng nói với bên ngoài:

- Mau, mau truyền thái y...

Xảy ra chuyện này, hoàng cung đã định trước lại là một đêm không ngủ...

~~

Trắng đêm không ngủ còn có Nghiêm gia phụ tử... từ Tây Uyển đi ra, hai phụ tử không ai để ý tới ai, về đến nhà cũng chưa hòa hoãn.

Chỉ hại Nghiêm Niên lo lắng, hắn nghe nói lão gia và thiếu gia quỳ dưới mưa hơn một canh giờ, cho nên sớm sai người nấu sẵn canh gừng, chuẩn bị nước ấm, y phục sạch sẽ, sẽ đuổi rét đuổi lạnh khi hai người trở về.

Nhưng ai biết sau khi hai người trở về thì mặt đều dài ra, giống như ai cũng thiếu nợ họ cả trăm xâu tiền vậy, khiến người khác không dám tới gần. Nghiêm Tung được nha hoàn dìu đi vào trong thư phòng, chậm rãi nằm dài người ra chiếc ghế nằm, ngay cả mãng bào trên người, mũ ô sa trên đầu cũng không cởi ra.

Thấy cha như vậy, Nghiêm Thế Phiên cũng không thể thay quần áo ngay được, trên mặt một nụ cười không thấy, buồn bực ngồi trên ghế ở bên cạnh, một tiếng cũng không nói.

Vừa thấy tình cảnh này, Nghiêm Niên vội vàng đuổi hết kẻ hầu người hạ ra ngoài, tự mình bưng canh gừng cho nhị vị gia, sau đó mình cũng lui xuống.

Trong thư phòng chỉ còn lại phụ tử hai người. Nghiêm Thế Phiên rốt cuộc không cần nhịn nữa, đem oán khí trong lòng phát tiết ra ngoài:

- Cha vì hoàng đế che mưa cản gió hơn 20 năm, giúp hắn gánh chịu bao nhiêu bêu danh? Hắn một ý tu đạo, không để ý tới triều chính, mê muội đa nghi, bảo thủ tàn nhẫn, ích kỷ hư vinh...

Sau khi xâu chuỗi tất cả, hắn cuối cùng làm ra tổng kết:

- Đại Minh có tình cảnh như ngày hôm nay, hắn mới chân chính là kẻ đầu sỏ gây nên. Hiện tại lại đổ hết trách nhiệm lên đầu phụ tử chúng ta? Đây không phải là mượn cối xay giết lừa hay sao?

- Còn nói quốc khố thiếu hụt là chúng ta tạo thành, cũng không xem Chu gia hắn bao nhiêu phiên vương, trong cung bao nhiêu nội thị, hàng năm đều phải chiếm hơn phân nửa chi tiêu. Hắn còn tu luyện, tiền của cho lần luyện đan nào không phải là vô giá? hiện tại quốc gia không có tiền, liền đổ hết toàn bộ trách nhiệm lên người chúng ta.

Nói đến đây, Nghiêm Thế Phiên cả ngày hôm nay cố ưỡn cổ chịu đựng khóe mắt đã đỏ lên, rơi lệ nức nở nói:

- Đại Minh triều của hắn, việc lớn việc nhỏ không phải đều dựa vào mình con chèo chống? Nếu như ngày nào đó con bỏ gánh mặc kệ, hôm nay thiên hạ của hắn đã loạn lên rồi!

Nghiêm Tung lúc này mới chậm rãi quay đầu nhìn sang con trai, mở mắt ra, như thể không quen biết với người này, quan sát trên dưới một lúc, mãi đến khi hắn bị nhìn sợ hãi thì mới mới chậm rãi nói:

- Nghiêm Thế Phiên, ta nói cho ngươi, thiên hành hữu thường, không vì Nghiêu tồn, không vì Kiệt vong. Đại Minh triều này có thiếu ai thì vẫn là là Đại Minh triều, không có ngươi thì cũng vậy, nói không chừng còn tốt hơn đấy!

- Cha...

Nghiêm Thế Phiên bất mãn nói:

- Dù con có muôn vàn không phải, nhưng mấy năm nay che mưa cản gió cho cha, tận tâm tận lực, sao cha lại nhìn con như cừu địch thế hả?

- Ngươi che mưa cản gió cho ta?

Nghiêm Tung bật cười nói:

- Nghiêm Thế Phiên, ngươi vị miễn cũng quá tự đại rồi đó.

Rồi đề cao giọng nói:

- Nghiêm gia chúng ta chỉ có một người có thể che mưa cản gió, nhưng không phải là Nghiêm Thế Phiên ngươi, mà là cha ngươi ta! Ngươi cùng đám tay chân vô dụng của ngươi, ai cũng không thể thay Nghiêm gia chúng ta che mưa, tất cả đều là gây vạ gây mưa!

Lão càng nói càng tức giận, chỉ vào mũi Nghiêm Thế Phiên mà mắng:

- Chưa thấy qua ai cuồng vọng tự đại như ngươi, không để cha ngươi vào mắt thì cũng không tính gì, ngay cả hoàng đế mà ngươi cũng dám chống đối? còn dám la hét nơi kim điện! Ngươi đã quên Hạ Ngôn chết như thế nào hả? ngươi thì sống đủ rồi, nhưng cũng đừng liên lụy đến cả nhà ta!

Nghiêm Tung như tát nước vào mặt mà chỉ trích, làm cho Nghiêm Thế Phiên đã uất ức nguyên ngày liền triệt để bùng nổ, cổ hắn nổi đầy gân xanh, người cũng bật dậy khỏi ghế, trợn mắt nhìn cha, lớn tiếng nói:

- Đều do ta, đều là ta không tốt, cả ngày ta hao tâm tổn trí, tất cả đều là vì bản thân! Từ nay về sau ta không quản cái gì nữa, như vậy được chưa!

Nghiêm Tung cứ cho rằng là mình nghe lầm, lão tuyệt đối không ngờ được con trai cũng dám la hét với mình, trong lúc nhất thời sững sờ tại chỗ, môi mấp máy mà nói không ra lời.

Nghiêm Thế Phiên thì lại cho rằng cha bị mình bác bỏ, còn đang tự mình phát tiết:

- Việc lần này căn bản không phải là gian lận, tham ô gì hết, mà là có người muốn chỉnh ta, muốn cho phụ tử chúng ta xuống đài giao quyền! Lúc này thì càng phải chân thành đoàn kết, tập hợp tất cả lực lượng, cùng đối phương quyết một trận tử chiến, mà không phải là tự mình đạp đổ mọi thứ, chôn vùi đi tất cả thế lực đã gầy dựng!

~~

- Người đâu!

Nghe hắn la hét không ngớt, Nghiêm Tung cũng rốt cuộc bạo phát, khàn giọng la lên.

Nghiêm Niên ở bên ngoài lập tức đẩy cửa đi vào:

- Lão gia có gì phân phó?

Liền thấy Nghiêm Tung tay run run chỉ vào Nghiêm Thế Phiên nói:

- Trục xuất...nghiệt tử này ra khỏi gia môn cho ta, ta không muốn nhìn thấy nó nữa!

- Lão gia bớt giận, bớt giận, nghìn vạn lần đừng giận mà hại thân thể.

Nghiêm Niên lén nhìn Nghiêm Thế Phiên, thấy mặt hắn tái nhợt, vội vàng nhỏ giọng khuyên nhủ:

- Thiếu gia, nhanh đi xin lỗi lão gia đi, không thể chọc lão gia tức giận được.

Nhưng Nghiêm Thế Phiên cảm thấy mình còn oan hơn cả Thị Kính, căn bản không để ý tới hảo ý của Nghiêm Niên, ngẩng đầu nói:

- Đi thì đi, ai thèm!

Trong lòng lại tự nhủ: "ta cũng muốn xem ai cần ai hơn!" rồi thật sự đi ra ngoài.

Nghiêm Niên đầu đã đầy mồ hôi, vội vàng kéo hắn lại:

- Thiếu gia đừng vội, có chuyện gì có thể từ từ nói mà...

Chợt nghe Nghiêm Tung mặt đanh lại nói:

- Nghiêm Tung ta coi như không sinh ra đứa con này, cũng tốt hơn là cả nhà bị sao trảm!

Nghiêm Thế Phiên vốn còn đấu tranh, đang làm bộ làm tịch, nhưng vừa nghe câu này thì hắn lập tức biến giả thành thật, vùng tay ra khỏi Nghiêm Niên, bước đi ra ngoài.

- Có bản lĩnh thì cả đời đừng trở về!

Nghiêm Tung dùng hết hơi sức cuối cùng, đóng cho mình một cây đinh sau cuối.

- Đây đéo thèm!

Nghiêm Thế Phiên dù cũng không cầm, người đã biến mất ở trong màn mưa, chỉ để lại một tiếng thét tràn ngập oán niệm:

- Ông trời, ông có mắt không...

Nghe được tiếng thét như dã thú bị thương của con trai, trái tim Nghiêm Tung thoáng run rẩy kịch liệt, nhưng vẫn hạ quyết tâm bỏ mặc.

- Lão gia, có chuyện gì mà không thể thương lượng.

Không tìm được Nghiêm Thế Phiên trở về, Nghiêm Niên đành phải nhỏ giọng khuyên Nghiêm Tung:

- Dù sao thiếu gia cũng là con trai duy nhất của lão gia...

- Chính là vì nó là duy nhất...

Nghiêm Tung chậm rãi nói:

- Ta mới đành phải đưa ra hạ sách này, hôm nay đuổi nó ra khỏi phủ chính là vì đảm bảo tính mệnh cho nó mà thôi.

- Thật không?

Nghiêm Niên vui mừng nói:

- Lúc nãy còn tưởng rằng là các lão tức giận thật chứ.

- Ta đương nhiên tức giận thật.

Nghiêm Tung thở dài nói:

- Nếu nó không phải con ta, ta đã sớm bảo người loạn côn đánh cho nó chết rồi.

Sắc mặt lão vừa tang thương mà lại bất đắc dĩ nói:

- Nhưng ai bảo ta là cha của nó chứ? ài, đời trước nợ người ta, đời này mới bắt làm cha cho người ta, chính là vì trả nợ cho đời trước. Lão phu đã sớm cam chịu số phận rồi.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.