WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 664: Ở Dưới Cùng Một Mái Hiên (2)

Chương 664: Ở Dưới Cùng Một Mái Hiên (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Thẩm Mặc không nói gì để đối đáp, Từ Vị đành phải ở cạnh hoà giải cho y:

- Chuyết Ngôn làm việc các ngươi cũng không phải không biết, mưu định mới động sau, đâu vào đấy, chuyện này khẳng định y sớm có quyết định rồi.

- Thật hả?

Đào Đại Lâm cũng thấy mình đã nói hơi nặng lời, bèn nhận lỗi với Thẩm Mặc:

- Ta cũng không phải nổi giận với huynh, mà là giận tên Dương Thuận kia, nếu như huynh không tiện thì cứ giao cho bọn này tham tấu đi!

- Ngươi là Ngự sử à?

Từ Vị nói:

- Có quyền phong văn tấu sự không?

- Không phải, không có.

Đào Đại Lâm lắc đầu nói:

- Nhưng giấy không gói được lửa. Chuyện này chỉ cần cho hoàng đế biết thì nhất định sẽ có Ngự sử đi điều tra mọi chuyện rõ ràng cả thôi!

- Ấu trĩ!

Từ Vị cười lạnh nói:

- Năm nay là trong suốt 5 năm, lần đầu tiên Yêm Đáp không xâm nhập kinh kỳ, bệ hạ vừa mới hạ chỉ ca ngợi Dương Thuận, ngươi một không có nhân chứng, hai không có vật chứng, ai sẽ mạo hiểm ủng hộ ngươi? sợ rằng kết quả cũng chỉ nhận được tội danh mưu hại trọng thần triều đình thôi.

- Ngươi...

Đào Đại Lâm có vẻ không nhịn được, mặc dù Từ Vị nói rất có đạo lý, nhưng giọng điệu khắt khe quá, khiến hắn khó mà tiếp nhận. Tràng diện liền trở nên căng thẳng.

Đối với loại bản lĩnh khuyên can biến thành cãi nhau của Từ Vị, mọi người đã sớm quen thói nên vội vàng đè lại nộ khí của hai người, chuyển đề tài nói sang chuyện khác.

~~

Đợi khi trời sắp tối mọi người mới giải tán...ai cũng đã có gia đình nên không thể ở lại qua đêm... Ngoại trừ Từ Vị ở ngoài, bởi vì đến bây giờ hắn còn chưa thành gia thất.

Từ khi Thẩm Mặc tiễn bước gia quyến đi rồi, Từ Vị ở lại hẳn Thẩm gia, nói ngon lành là muốn làm bạn với y, nhưng mọi người đều nói, trên thực tế là hắn muốn ăn chùa uống sẵn mà thôi.

Hai người bảo nhà bếp làm chút mì ăn qua loa coi như là cơm tối, sau đó trở lại thư phòng, đóng cửa lại chơi cờ.

Từ Vị đi một nước rồi mới khẽ hỏi:

- Nghe nói Nghiêm Thế Phiên bị đuổi ra khỏi gia môn rồi?

Thẩm Mặc cười nói:

- Người ta vốn có ngoại trạch, đâu cần nói nghiêm trọng đuổi ra khỏi gia môn như vậy?

Trong hàng loạt kế hoạch của Thẩm Mặc, điều duy nhất cảm kích đó là Từ Vị, thậm chí mỗi một bước nên đi như thế nào, chi tiết hoàn thiện ra làm sao, đều không thể thiếu sự tham dự của hắn.

- Ài, so với con quái vật Nghiêm gia phụ tử, chúng ta thật sự là yếu ớt quá.

Từ Vị thở dài nói:

- Đã đánh hết bài trong tay nhưng không làm bị thương được người ta, không thể không nghĩ đến câu "châu chấu đá xe" được.

Thẩm Mặc lắc đầu, tự tin cười nói:

- Sao ngươi biết họ không bị thương?

Nói rồi bấm tay:

- Trong vòng bảy ngày, Ngô Sơn Yên Mậu Khanh nhất định phải đi!

Từ Vị cười nói:

- Ở trong mắt ta, hai tên đó đã sớm coi như không tồn tại rồi, người ta nói là Nghiêm gia phụ tử, chỉ cần hai người họ còn bình yên vô sự, Nghiêm đảng sẽ không ngã!

- Ăn cơm thì phải ăn từng ngụm.

Thẩm Mặc đi một nước cờ rồi nói:

- Băng dày ba thước, không phải do chỉ một ngày lạnh, Nghiêm gia phụ tử thâm căn cố đế, chúng ta phải chuẩn bị sẵn để đánh lâu dài.

- Được thôi, ngươi đã có kiên trì, chúng ta cũng từ từ mà chơi với họ vậy.

Từ Vị cũng đi một nước cờ:

- Nhưng ta muốn biết, hạ nhiệm tuần phủ Tô Tùng ngươi nhắm vào ai?

- Đây không phải là vấn đề ta có thể quan tâm.

Thẩm Mặc đi cờ rồi nói:

- Mặc dù ta rất có hứng thú...

- Cái gì?

Từ Vị giật mình mà há to miệng:

- Ngươi không có nhân tuyển? ta tưởng ngươi và Từ Giai đã nói chuyện thỏa đáng nhân tuyển rồi chứ.

- Nếu như lúc đó ta đề xuất nhân tuyển, Từ Giai có thể sẽ đáp ứng.

Thẩm Mặc khẽ lắc đầu nói:

- Nhưng sau khi cân nhắc ta lại không thể nói. Nguyên nhân có hai, thứ nhất, người của chúng ta phổ biến tư lịch còn thấp, khó mà phục chúng, khi đến Tô Châu rất có thể trấn áp không được tràng diện, thứ hai, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, ta tin tưởng Nghiêm Thế Phiên đang rất để ý tới nhân tuyển tân nhiệm tuần phủ Tô Tùng, chỉ chờ coi cú đập lén đấy là của lộ thần tiên nào thôi.

Thông thường thì người thu lợi lớn nhất cũng chính là người có động cơ lớn nhất, suy đoán này từ trước đến nay chưa bao giờ sai.

- Không phải là Từ Giai không trốn tránh trách nhiệm ư?

Từ Vị nói:

- Nghiêm Thế Phiên hẳn là đã nhận định là Từ Giai làm rồi chứ?

- Không sai, hắn khẳng định đã tính khoản nợ này lên đầu Từ các lão rồi.

Thẩm Mặc gật đầu nói:

- Nhưng Từ các lão rất được vua thích, hắn cũng hết cách, cho nên tất nhiên sẽ tìm mục tiêu khác để trả thù... Vậy nhân tuyển cho tân nhiệm tuần phủ Tô Tùng, không thể nghi ngờ chính là mục tiêu tốt nhất của hắn.

Từ Vị chậm rãi gật đầu, ném quân cờ đen trong tay vào hộp rồi trầm giọng hỏi:

- Ta vẫn có một nghi vấn, vì sao ngươi ra sức đảo Nghiêm như vậy? điều này không phù hợp với tính cách của ngươi.

- Tính cách của ta. - Thẩm Mặc cười nói: - Là cái dạng gì hả?

- Ngoại dục hồn tích, nội bão bất quần*. - Từ Vị nói: - Rất khó tưởng tượng, người như ngươi lại có thể chấp nhất đi làm việc này, không có lợi ích gì, mà lại còn rất nguy hiểm.

/*bề ngoài thể hiện hoà mình với mọi phương thế thục, nhưng bên trong vẫn duy trì quan điểm.

Thẩm Mặc không thể giải thích cho hắn, ý nghĩa của Tô Châu và ti Thị bạc đối với mình, chỉ có thể nói với Từ Vị cộc lốc:

- Không có gì, chỉ lòng căm phẫn.

- Lòng căm phẫn? - Từ Vị khó mà tin được, từ này là phát ra từ trong miệng Thẩm Mặc.

- Không sai, là lòng căm phẫn. - Thẩm Mặc gật đầu nói: - Nghiêm đảng một ngày không trừ, Đại Minh một ngày không thể phục hưng, Văn Trường huynh, đáp án ngươi thoả mãn chưa?

- Có mùi khoác lác rồi...

Từ Vị lắc đầu cười nói, tuy nhiên cũng không gặng hỏi Thẩm Mặc nữa.

~~

Nửa đêm, Thẩm Mặc đang ngủ say thì lại nghe bên ngoài vang lên tiếng đập cửa gấp gáp, y không khỏi nổi nóng:

- Chuyện gì?

- Đại nhân, là người trong cung đến. - Bên ngoài truyền đến giọng nói của vệ sĩ.

- Trong cung? - Thẩm Mặc trở mình đứng dậy, khoác thêm kháo rồi đẩy cửa ra: - Người nào?

- Công công của Ti lễ giám, nói là Lý công công phái hắn tới. - Vệ sĩ bẩm báo.

- Dẫn ta đi xem. - Thẩm Mặc nói rồi cất bước đi thẳng về căn phòng phía trước.

Quả nhiên thấy một thái giám mặc tử y đứng ngồi không yên ở đó, vừa thấy Thẩm Mặc liền đứng dậy hành lễ với y:

- Bái kiến Thẩm đại nhân, đêm khuya quấy rầy, kính xin thứ tội.

- Thì ra là Chu công công.

Thẩm Mặc phát hiện hắn là thái giám hầu hạ bên người Lý Phương, biết là đã xảy ra đại sự rồi... Bởi vì cửa cung từ trước đến nay đóng chặt vào ban đêm, trừ phi có tình huống khẩn cấp thì mới có thể cho người ra ngoài, hiện tại Chu thái giám này đêm khuya đến thăm, hiển nhiên không phải là tới chơi không:

- Sao thế Lý công công, có chuyện gì?

- Quả thật là lão tổ tông tìm ngài:

Chu thái giám vẻ mặt lo lắng nói:

- Mời ngài mau dẫn vị Lý thái y của quý phủ đi cùng nô tài một chuyến.

- Hả? - Thẩm Mặc nhẹ giọng hỏi: - Xảy ra chuyện gì rồi?

- Quả thật là đã xảy ra chuyện, xảy ra đại sự rồi...

Chu thái giám nói ra được phân nửa lại chợt thôi:

- Nhưng chuyện này không thể nói tường tận, ngài cứ theo nô tài một chuyến thì tự nhiên sẽ biết.

Nói rồi chỉ chỉ lên trên.

Thẩm Mặc đã hiểu ý của hắn, lập tức nghiêm mặt nói:

- Được, mời công công chờ một chút, ta đi mời Lý tiên sinh qua đây.

- Mau mau mời đi. - Chu thái giám gật đầu lia lịa nói.

Thẩm Mặc liền trở lại hậu viện rồi đi đến viện tử của Lý Thời Trân ở. Thấy đèn còn sáng, biết là Lý tiên sinh còn chưa ngủ, Thẩm Mặc liền đi vào, thấy Lý Thời Trân đang ngồi ngay ngắn trước bàn, một bên tỉ mỉ đối chiếu tư liệu, một bên viết cái gì trên giấy... Đương nhiên là [Bản thảo cương mục] rồi. Mỗi lần Thẩm Mặc tới đây đều thấy Lý Thời Trân làm mỗi một việc này, y thật muốn hỏi Lý tiên sinh, lòng nhiệt tình lấy ở đâu mà có thể giúp đỡ hắn hoàn thành nhiệm vụ nặng nề mà gian khổ như vậy.

Đương nhiên hiện tại không phải là lúc để hỏi, Thẩm Mặc khẽ nói ở bên tai Lý Thời Trân:

- Lý tiên sinh...

Lý Thời Trân cũng không ngẩng đầu lên:

- Đã trễ thế này sao còn chưa ngủ?

- Không phải tiên sinh cũng chưa ngủ sao? - Thẩm Mặc cười nói lại việc Chu thái giám kia tới tìm.

- Không đi.

Lý Thời Trân rất thẳng thắn, trực tiếp lắc đầu nói:

- Lần trước ngươi gạt ta, nói nếu như ta giúp ngươi là có thể tiêu diệt Nghiêm đảng, vì sao hiện tại Nghiêm Thế Phiên vẫn còn yên lành hả?

- Dù sao cũng phải có một quá trình đó mà.

Thẩm Mặc khẽ nói:

- Ta ước chừng hoàng đế đang bệnh nặng, tiên sinh nên theo ta đi một chuyến thì hơn.

- Không đi.

Lý Thời Trân vẫn lắc đầu nói:

- Bệnh của hắn ta xem không được, ngươi nên mời vị cao minh khác đi.

Thẩm Mặc khuyên can hết một khắc nhưng vẫn không thể lay động được Lý Thời Trân. Y gấp gáp giậm chân một cái khẽ nói:

- Lý tiên sinh, đừng trách ta lỗ mãng!

Nói rồi vung tay lên:

- Trói lại!

Lý Thời Trân còn chưa có phản ứng thì đã bị vệ sĩ của Thẩm Mặc trói gô lại rồi, mở miệng muốn mắng nhưng miệng đã bị nhét vải vào, chỉ có thể trừng mắt nhìn mình bị trói lên kiệu rồi khiêng ra ngoài.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.