Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 666: Quả Nhân Có Tật (2)

Chương 666: Quả Nhân Có Tật (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Đợi trời sáng mở cửa cung, Thẩm Mặc đi cùng Lý Thời Trân ra ngoài. Trên đường về nhà Lý Thời Trân tự nhiên sẽ không nhìn y với ánh mắt hòa nhã, Thẩm Mặc cũng tự biết đuối lý nên mọi chuyện đều dè dặt đáp ứng, thủy chung không khiến hắn phát tác.

Về đến nhà Thẩm Mặc cười nói:

- Chúng ta đi ăn sáng trước đi.

Lý Thời Trân lại không thèm nhìn hắn, đi thẳng đến khóa viện mình đang ở. Thẩm Mặc đành phải sờ sờ mũi nói:

- Ngủ trước cũng được...

Ăn sáng xong Thẩm Mặc chuẩn bị về Quốc Tử Giám xem sao. Nói đến thì từ lúc bị bệnh y còn chưa trở lại đó. Khi cỗ kiệu còn chưa ra khỏi cửa thì đã bị Thẩm An ngăn lại:

- Lão gia mau đi xem sao, Lý tiên sinh muốn đi rồi.

Thẩm Mặc vội vàng hạ kiệu rồi đi đến khóa viện Lý Thời Trân ở, quả nhiên thấy hắn đang thu dọn đồ đạc. Thẩm Mặc đè cái rương lại và nói:

- Lý tiên sinh a Lý tiên sinh, ngài có ý kiến với ta thì cứ việc đánh ta, mắng ta. Nhưng đừng có đi được không.

Hiện tại Lý Thời Trân đã thành đại phu chủ trị cho hoàng đế và Dụ Vương, nếu hắn mà đi thì Thẩm Mặc chắc không xong.

Lý Thời Trân gạt tay y ra:

- Ngươi không cần lo lắng, việc bên này chưa xong thì ta sẽ không rời khỏi kinh thành đâu.

Nói rồi liếc hắn một cái:

- Ta chỉ đổi chỗ ở thôi.

Thẩm Mặc đè cái rương lại tiếp:

- Hà tất gì phải vậy?

- Ta muốn làm gì thì làm, ngươi không có quyền hạn chế sự tự do của ta đúng không?

Lý Thời Trân nói:

- Ta cũng không muốn nửa đêm lại bị người ta bắt cóc lần nữa đâu.

- Chuyện bắt cóc thì ta xin lỗi với tiên sinh, không thì tiên sinh đánh ta một trận là được.

Thẩm Mặc đưa mặt ra:

- Tuyệt không đánh trả.

Lý Thời Trân đẩy mặt y ra, cười khổ:

- Ngươi làm cái gì vậy? Vì sao muốn hạn chế tự do của ta hả?

- Không phải là hạn chế tự do của tiên sinh. - Thẩm Mặc nghiêm mặt nói: - Mà là an toàn cho tiên sinh.

- An toàn của ta? buồn cười! - Lý Thời Trân chỉnh chang ống tay áo: - Ngoại trừ mấy người ở Thái Y viện, ta chưa từng đắc tội qua với ai. Chắc không phải là đám thái y đó vác dao giết ta đấy chứ?

- Không phải thái y, nhưng sẽ là thích khách đấy. - Thẩm Mặc thở dài nói: - Tháng này, quý phủ đã bắt ba tên thích khách, chỉ là không nói cho tiên sinh mà thôi.

- Sao không báo quan. - Lý Thời Trân sửng sốt nói.

- Chuyển giao Cẩm Y Vệ rồi. - Thẩm Mặc nói: - Là người của Cẩm Y Vệ căn dặn ta đừng để lộ ra việc này, bởi vì kẻ xúi giục phía sau ta không thể trêu vào.

- Người nào? - Lý Thời Trân không khỏi hỏi.

- Cảnh Vương gia.

Thẩm Mặc cũng không úp úp mở mở với hắn, trầm giọng nói:

- Tiên sinh chữa bệnh cho Dụ Vương gia, chẳng khác nào đắc tội với Cảnh Vương gia rồi, hắn tự nhiên muốn tận biện pháp diệt trừ tiên sinh.

Rồi đặt mông ngồi lên luôn cái rương:

- Nếu ta đã mời tiên sinh tới đây thì nhất định phải bảo đảm cho an toàn của tiên sinh, cho nên tiên sinh không thể đi.

Nghe xong Thẩm Mặc giải thích, sắc mặt Lý Thời Trân hòa hoãn hơn, cũng hạ giọng nói:

- Ta có nguyên nhân phải đi... Đêm qua ta xem bệnh cho hoàng đế, ngày hôm nay không thể ở bên cạnh ngươi được, bằng không thì sẽ liên luỵ đến ngươi.

- Ta không sợ liên luỵ.

Thẩm Mặc cười hài lòng:

- Lại nói ta cái gì cũng không biết, tiên sinh cứ yên tâm mà ở đây, ta và hoàng đế có chút khác biệt, sẽ không bởi vì chút chuyện này mà bị ngờ vực gì đâu.

Lý Thời Trân bấy giờ mới chậm rãi gật đầu, không kiên trì muốn dọn ra ngoài nữa.

~~

Ngọc Hi cung, cửa sổ Tinh xá đóng chặt, Lý Phương chỉ huy mấy thái giám mang từng thùng nước thuốc đổ vào một cái thùng tắm lớn. Bởi vì không thông gió, Tinh xá bạch khí lượn lờ, tràn ngập mùi thuốc nồng nặc.

Lý Phương và đám thái giám chỉ mặc một cái áo choàng, mà vẫn bị nóng đến vả mồ hôi. Nhưng khi nhìn Gia Tĩnh Đế thì lại bị lạnh run trong đống chăn bông...

Đợi tất cả chuẩn bị sẵn sàng, Lý Phương hạ giọng uy hiếp:

- Nếu như ta nghe được tin lố lăng gì thì mấy người các ngươi chuẩn bị quan tài sẵn đi!

Bọn thái giám sợ hãi vội vàng lắc đầu nói:

- Chúng nô tài cái gì cũng không biết...

Lý Phương bấy giờ mới vung tay bảo:

- Đi ra ngoài hết đi.

Bọn thái giám lui xuống, trong đại điện chỉ còn lại hắn và Gia Tĩnh. Lý Phương tiến lên khom người nói:

- Chủ tử, đã chuẩn bị thỏa đáng rồi, xin chủ tử cởi áo ra.

Gia Tĩnh liếc hắn một cái rồi gật đầu không nói gì.

Lý Phương tiến lên nâng hoàng đế dậy, vén lên chăn gấm, lại thuần thục cởi xuống long bào, chẳng mấy chốc đã lột sạch Gia Tĩnh chỉ còn lại một cái hoàng khố... Gia Tĩnh Đế hằng năm không thấy ánh mặt trời quả nhiên da dẻ trắng trẻo, chỉ là trên thân thể và tứ chi của hắn thì lấm tấm sưng đỏ, thậm chí còn mưng mủ lên.

Gia Tĩnh ôm cánh tay run rẩy, Lý Phương vội vàng đỡ hắn đi tới thùng thuốc, vừa luồn một chân vào thì Gia Tĩnh đau nhức đến nhíu mày, nhưng hắn... nhịn, nhắm mắt cắn răng từ từ ngồi vào trong, cũng không biết là bỏng hay là đau nhức mà nhịn không được rên rỉ ra tiếng.

Lý Phương vội vàng hỏi:

- Chủ tử, không sao chứ?

Gia Tĩnh nhắm chặt mắt lắc đầu, nhưng vẫn không nói gì, thoạt nhìn giống như hắn đang cắn răng kiên cường cầm cự vậy.

Lý Phương lo lắng nhìn một hồi, đoán là có thể cầm cự được nên cầm lấy một khăn mặt trắng tinh thấm thuốc cẩn thận lau chùi cho hoàng đế.

Hắn mặc dù cẩn thận, nhưng mỗi lần lau cũng làm cho Gia Tĩnh phải nhíu chặt mày một cái, hiển nhiên rất đau nhức, xem ra bất cứ lúc nào cũng sẽ nhịn không được. Lý Phương vừa lau, vừa nhỏ giọng an ủi:

- Chủ tử kiên nhẫn một chút, Lý tiên sinh nói thuốc này rất có linh nghiệm, nhất là mấy lần đầu tiên sẽ rất có tác dụng.

Gia Tĩnh gật đầu, lại nước mắt lưng tròng tiếp tục nhẫn nại... cố mà chịu đựng, cũng không biết là không đau hay là tê rồi, dù sao thì không khó nhịn nữa. Rốt cuộc hắn cũng có tâm tình, rồi để ý tới thân thể của mình, hắn thấy những mụn nước sưng đỏ đã không còn đỏ như vừa rồi, cũng không sưng to nữa, trên người cũng cảm giác thoải mái nhiều hơn, không khỏi hưng phấn nói:

- Lau, lau mạnh lên, mạnh nữa lên...ai u, ngươi nhẹ một chút...

~~

Tắm xong, Lý Phương nhẹ nhàng lau khô thân thể cho Gia Tĩnh, nhẹ giọng hỏi:

- Chủ tử, cảm giác thế nào rồi?

- Ừm, nhẹ nhõm hơn nhiều rồi, đầu cũng không đau nữa.

Gia Tĩnh hoạt động hai cánh tay lại nói:

- Lý Thời Trân này quả thật rất lợi hại, phải trọng thưởng!

Rồi lại nhíu mày nói:

- Nhân tài như vậy, sao Thái Y viện không giữ lại hả?

Lý Phương khẽ thưa:

- Lý tiên sinh y thuật cao minh, nhưng tính cách cường ngạnh, không hoà đồng được.

- Người có bản lĩnh mà, có tính khí là điều rất bình thường.

Gia Tĩnh lại nói:

- Đám phế vật ở Thái Y viện thì tính cách lại tốt, nhưng có ích lợi gì đâu?

Rồi hạ lệnh:

- Truyền chỉ xuống, Lý Thời Trân ngay hôm nay trở lại Thái Y viện... hết thảy chức vụ tùy tiện hắn chọn, nếu ai dám phàn nàn một câu thì đuổi khỏi kinh, vĩnh viễn không bổ nhiệm!

- Nô tài thay Lý tiên sinh tạ ân.

Lý Phương thay Lý Thời Trân dập đầu, thấy hoàng đế vui vẻ, thầm nghĩ, ta phải đem lời nói của Lý tiên sinh thích hợp nói ra để mà đề tỉnh cho bệ hạ.

Nhưng còn chưa mở miệng thì lại nghe Gia Tĩnh hỏi:

- Hắn đang ở nhà Thẩm Mặc phải không?

- Trí nhớ của chủ tử rất tốt!

Lý Phương gật đầu nói:

- Hiện tại Lý tiên sinh quả thật đang ở nhà Thẩm đại nhân.

- Vậy cũng coi như hắn có công tiến cử rồi.

Gia Tĩnh gật đầu bảo:

- Thăng hắn làm Quốc Tử Giám Tế tửu đi, người ta vốn là đại quan phong cương, hồi kinh lại mặc vào lam bào, thật sự khó có thể châp nhận.

Từ sau khi Yên Mậu Khanh xảy ra sự cố, Gia Tĩnh càng cảm thấy Thẩm Mặc tốt hơn, thậm chí từng có ý nghĩ bảo y xuống lại Giang Nam.

- Chủ tử, Quốc Tử Giám Tế tửu là quan tứ phẩm.

Lý Phương nhỏ giọng nói:

- Vẫn là bộ nghị* đi, bằng không thì Thẩm đại nhân không rạng rỡ cho lắm.

/*Bộ nghị: Quyết định bên trong các bộ ở trung ương.

- Quy củ vớ vẩn!

Gia Tĩnh hừ một tiếng nói:

- Chỉ trộm lấy uy phúc của chủ thượng!

Nhưng thật sự không muốn đa sự, Gia Tĩnh đành phải khuất phục dưới thành lệ của quan viên cao cấp do các đại thần đề cử. Hắn tức giận nói với Lý Phương:

- Cứ nói với nội các và Lại bộ đây là trẫm nói.

Lý Phương kính cẩn đáp ứng, đang muốn nhắc lại chuyện kia thì lại nghe được giọng của Trần Hồng ở bên ngoài:

- Chủ tử, đại hỉ!

- Hỉ cái gì?

Gia Tĩnh gần đây tâm tình không tốt nên rất nóng lòng với tin vui.

- Mấy thái giám thử đan đi ra rồi, tất cả đều bình yên vô sự! - Trần Hồng hồi bẩm.

- Phải không?!

Gia Tĩnh vỗ đầu nói:

- Gần đây bệnh nên hồ đồ rồi, suýt nữa đã quên mất việc này.

Nói rồi cao giọng bảo:

- Mau đưa người đến đây để cho trẫm xem.

- Đang ở bên ngoài thưa chủ tử.

Trần Hồng vui sướng nói:

- Các ngươi mau vào đi.

Cửa đại điện mở ra, bốn thái giám cao thấp mập ốm nối đuôi nhau đi vào, hô vạn tuế xong liền quỳ gối trước mặt Gia Tĩnh.

Gia Tĩnh Đế bảo họ ngẩng đầu lên, lại lần lượt quan sát một lúc mới gật đầu nói:

- Ừm, rất tốt, là bốn đứa ba tháng trước.

Lịch sử từ lâu chứng minh, tiên đan sẽ đi kèm với phiêu lưu, dùng phải cẩn thận, bằng không thì sẽ dẫm vào vết xe đổ của mấy hoàng đế Tần Hoàng, Hán Vũ. Gia Tĩnh là rất sợ chết, hắn kiên quyết không thử, cho nên thường xuyên ban cho các đại thần để cho họ nếm thử trước... Nhưng các đại thần đều là cánh tay đắc lực của quốc gia, tính mạng cũng rất đáng giá, vạn nhất thuốc kia gây chết người thì mặt mũi cũng chả còn.

Cho nên phải do đám "tiện nhân" chết không đủ tiếc thử lần đầu trước.

Đây là mấy thái giam được vinh dự chọn ra. Họ ở trước mặt hoàng đế ăn vào Long Hổ đan của Toàn Chân phái, sau đó cẩn tuân lời dặn của Khưu Cơ Tử, đúng giờ đúng lượng dùng tiếp tục ba tháng, kết quả, vẫn sống ngon lành.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch