WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 671: Mời Khách (1)

Chương 671: Mời Khách (1)




Dịch: lanhdiendiemla.

Đuổi đi Lý Chí đã thoả thuê mãn nguyện rồi, Thẩm Mặc liền bắt đầu ngây người trước khóa trình của Quốc Tử Giám. Mặc dù hiện tại y đã là lão đại, nhưng cũng không thể muốn làm gì thì làm, chỉ có thể trong phạm vi nhất định làm một số điều chỉnh có ý nghĩa. Vừa muốn không làm cho số người nào đó bất an, lại muốn đạt được cải cách với trình độ nhất định, đây chính là một công việc tổn hao đầu óc. Mặc dù đã nghĩ sẵn trong đầu, nhưng Thẩm Mặc vẫn phải nhiều lần cân nhắc, cần phải đợi thành thục rồi mới có thể tỏ rõ trước công chúng.

Đảo mắt đã đến buổi chiều, y bảo người đi tìm Vương Khải Minh tới đây, bức thư liên danh chính là do người này đưa đến tay y.

Không cần thiết khách khí với hắn, Thẩm Mặc trực tiếp hạ lệnh:

- Tìm mấy đại biểu có uy tín trên liên danh thượng thư qua đây, ta sẽ nói chuyện với họ.

- Đại nhân, ngài muốn tính sổ với họ ư?

Vương Khải Minh dè dặt nói:

- Ta thanh minh, ta chẳng qua là một người đưa thư, ta vĩnh viễn một lòng với đại nhân ngài mà.

- Miệng ngươi cũng rất trơn đấy.

Thẩm Mặc cười mắng:

- Được rồi, đưa thiệp mời cho Cao đại nhân chưa?

- Đã đưa đi sớm rồi.

Vương Khải Minh cười nói:

- Việc mà đại nhân phân phó, ta nào dám chậm trễ.

- Nhanh biến đi.

Thẩm Mặc nhấc tay làm bộ muốn đánh:

- Lúc nào rồi mà cũng không quên vuốt mông ngựa!

Nói xong y cũng cười.

- Ôi, ôi, tôi biết rồi. - Vương Khải Minh liền mau chóng chạy mất.

Chẳng mấy chốc có năm người tới, ba Ngũ kinh bác sĩ, hai Quốc Tử Giám quan viên. Thẩm Mặc vẫn mặt mày hớn hở mời bọn họ ngồi, còn mời bọn họ uống trà.

Năm người tự nhiên biết mục địch Thẩm Mặc tìm bọn họ tới, và cũng đã sớm thương lượng xong, nhất định phải cường ngạnh, không thể cho đại nhân có cơ hội bao che Lý Chí. Nhưng thấy được thái độ hiền lành của đại nhân, lòng tức thì mềm đi hết nữa, lại nhìn đại nhân tự mình châm trà, cả đám đều kinh sợ, mềm từ trong ra ngoài, đâu còn cứng lên được nữa.

Những câu hỏi trước đó họ nghĩ đặt ra, nếu như kết quả xử lý không hài lòng, họ sẽ quỳ xuống tử gián(liều chết khuyên ngăn), nhưng bị cảnh mưa thuận gió hoà của Thẩm Mặc làm cho ai cũng không muốn xuất đầu. Họ nhìn nhau, không ai nguyện ý hé răng trước, đành phải đợi đại nhân lên tiếng trước.

Chợt nghe Thẩm Mặc mỉm cười nói:

- Thư liên danh của mọi người ta cũng đã xem qua, cũng rất trọng thị, cho nên sáng sớm ngày hôm nay ta đã thành khẩn nói chuyện qua với Lý Chí rồi. Việc này mọi người biết chưa?

Mọi người gật đầu nói:

- Biết rồi.

Trong đó một người bạo gan nói:

- Không biết kết quả nói chuyện thế nào?

- Rất có thu hoạch.

Thẩm Mặc cười nói:

- Hắn đã nhận thức được, khoe khoang khoác lác chẳng phân biệt được trường hợp địa điểm sẽ rất bất lợi với đoàn kết. Và đã đáp ứng ta sau này sẽ không như vậy nữa.

Mọi người rốt cuộc nhịn không được hỏi:

- Vậy cuối cùng xử lý như nào?

Thẩm Mặc ngả hai tay, thành thực nói:

- Chưa từng xử lý.

Cái này thì mọi người không thể phớt lờ, đều nhao nhao lên:

- Đại nhân, kẻ ly kinh bạn đạo như này sao ngài còn có thể giữ hắn lại được?

- Đúng vậy đại nhân, giữ hắn lại chỉ dạy xấu cho học sinh, bại hoại phong tục, không có ích lợi gì hết!

Thẩm Mặc vẻ mặt nghiêm túc nghe bọn họ trách cứ, đợi khi họ gần kết thúc rồi mới mỉm cười hỏi:

- Mọi người cho rằng hắn là sai hả?

- Đương nhiên! sai hoàn toàn!

Mọi người kêu lên:

- Đâu chỉ là sai, quả thật là phạm tội!

- Thật không?

Thẩm Mặc cười xoa xoa râu cằm:

- Nếu đều cho rằng hắn là sai, vậy thì dễ xử lý rồi.

- Xử lý thế nào? - Mọi người mong chờ y nói.

- Công khai tranh luận với hắn! Lý bất biện bất minh mà, nếu mọi người cho rằng mình là chính xác, vậy thì tập trung lại bác bỏ hắn đi!

Thẩm Mặc đảo ánh mắt qua mọi người, trầm giọng nói:

- Khiến hắn phơi bày sai lầm trước mắt bao người, khiến hắn không mặt mũi mà tiếp tục ở đây nữa, ngoan ngoãn cuốn gói đi khỏi!

Rồi cười nói:

- Để tránh người ta nói Quốc Tử Giám chúng ta nội đấu, không thể khoan dung người...

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không ngờ sẽ dẫn đến kết quả thế này. Có ý nói "Không được, chúng ta không biện luận! Đại nhân cứ trực tiếp đuổi hắn đi!" nhưng thật sự mở miệng không được...Đó chẳng khác nào là thừa nhận, mình cả đám người cộng lại cũng không cãi lại một Lý Chí hay sao?

Người đọc sách đều là động khẩu bất động thủ, nếu như ngay cả miệng cũng không dám cãi với người ta, để truyền ra ngoài thì khẳng định sẽ bị người khinh bỉ... Mặc dù họ đều rất sợ hãi Lý Chí khéo mồm khéo miệng đó, nhưng vừa nghĩ đến là lấy nhiều khi ít thì nỗi lo lắng cũng không còn, thầm nghĩ kiến nhiều còn có thể cắn chết voi mà, huống chi chúng ta không phải là con kiến hôi, hắn cũng không phải voi.

Thương lượng chốc lát, bọn họ rốt cuộc đáp ứng trận tranh luận này, nhưng yêu cầu Lý Chí không thể trong lúc này tiếp tục phát tán "oai lý tà thuyết" của hắn. Thẩm Mặc sớm đoán được họ sẽ có yêu cầu này nên thẳng thắn đáp ứng ngay. Cuối cùng đứng dậy đưa tiễn:

- Trở về chỉnh lý một chút đi, chúng ta gặp lại trên Tụ Hiền lâu.

Năm người lúc này mới nhớ tới, hôm nay còn có một bữa tiệc chúc mừng cho đại nhân nữa mà, vội vàng ai về nhà nấy.

~~

Khi Thẩm Mặc rời khỏi Quốc Tử Giám thì sắc trời vẫn còn sớm chán. Tam Xích giễu cợt:

- Đại nhân, lúc này tiệm cơm của con trai vẫn còn chưa khai hỏa mà?

Thẩm Mặc lườm hắn một cái, thản nhiên nói:

- Đi Lại bộ.

Tam Xích thế mới biết, thì ra đại nhân lại muốn đi tiếp Cao Củng, không khỏi nhỏ giọng nói:

- Không phải là đã đưa thiệp mời rồi sao? còn tự mình đi làm gì?

Đối với chỉ số thông minh của hắn, Thẩm Mặc chỉ có một từ để đánh giá: Heo...

Quốc Tử Giám cách nha môn Lại bộ cũng không tính gần, một nơi cạnh Địa Đàn, một nơi nằm phía tây Tử Cấm thành. Kiệu phu vội vàng cũng phải mất nửa canh giờ. Cũng may Thẩm Mặc đi ra sớm nên khi đến trước nha môn thì Lại bộ vẫn còn đang làm việc... Không cần đi vào, nhìn đội ngũ dài ngoằng bên ngoài thì cũng đủ biết rồi.

Vừa nhìn thấy cỗ kiệu của Thẩm Mặc là bốn người khiêng, tên lính giữ cửa không hề ngăn cản, trực tiếp cho y đi vào. Thẩm Mặc nhẹ nhàng vén rèm lên, nhớ tới cái lần mình mới vừa hồi kinh, trong lòng không khỏi thầm cảm thán, cũng nói không nên lời là tư vị gì.

Đi vào trong viện hạ kiệu, Tam Xích cầm bái thiếp của Thẩm Mặc đến chỗ Cao Củng thông bẩm. Đợi khi Thẩm Mặc đi tới trị phòng của Lại bộ hữu thị lang, Cao Củng đã đứng chờ ở cửa rồi, hắn cười sang sảng nói:

- Giang Nam này, ngươi quá đa lễ rồi.

Mỗi lần nghe hắn gọi mình "Giang Nam", lòng của Thẩm Mặc liền hơi thắt lại, còn phải làm ra vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, thực sự là muốn khó chịu bao nhiêu thì khó chịu bấy nhiêu. Y chỉ có thể an ủi mình, cái này giống như là cái gì ấy nhỉ, nếu như không thể phản kháng thì cũng chỉ có hưởng thụ thôi, ai bảo hiện tại mình đang theo Dụ Vương nên phải làm tốt quan hệ với Cao Củng?

Hai người chào hỏi xong liền đi vào trị phòng của Cao Củng. Từ khi rời khỏi Quốc Tử Giám, song phương không có lệ thuộc trực tiếp mà biến thành một loại quan hệ lão thượng ti, lão hạ cấp, trái lại khi tiếp xúc càng hòa hợp hơn, chí ít Cao Củng không còn bắt bẻ, không còn mồm nói như ra lệnh nữa.

Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ tương đối sáng sủa, kỳ thật nguyên nhân chân chính là Thẩm Mặc thông qua không ngừng nỗ lực, biểu diễn thực lực của chính mình... Hoặc đổi lại một loại thuyết pháp, chính là ở chỗ Dụ Vương y đã thành vị trí không thể thay thế. Cho nên Cao Củng mới có thể chân chính tôn trọng y. Mặt mũi từ trước đến nay đều là tự mình kiếm được, thứ người khác cho luôn không đáng tin cậy, lời này vĩnh viễn không lỗi thời.

Nghe Cao Củng cười tủm tỉm nói:

- Chuyết Ngôn này, lên làm Tế tửu có quen không? có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi lão phu là được.

Hắn chính là có bản lĩnh này, vốn có động cơ thì rất tốt, nhưng vừa nói ra lại khiến người nghe không được tự nhiên.

Cũng may Thẩm Mặc đã quen rồi, y cảm kích cười nói:

- Hạ quan có rất nhiều chỗ muốn thỉnh giáo với đại nhân, đến lúc đó đại nhân đừng ngại phiền hà là được.

Cao Củng cười ha ha nói:

- Ngươi và ta là chỗ vong niên chi giao, nên phải thân cận nhiều hơn mới phải, đại môn nhà ta vĩnh viễn rộng mở với ngươi.

- Ngày khác nhất định phải bái phỏng. - Thẩm Mặc cười nói: - Nhưng ngày hôm nay là muốn mời đại nhân đi theo hạ quan, gặp gỡ với mấy thuộc hạ cũ chúng tôi một chút.

Cao Củng cao hứng, thầm nghĩ: "Ừm, tiểu tử này được đấy, có tình có nghĩa, nhớ tình cũ, thăng quan cũng không xốc nổi!", thế là hắn liền vui vẻ đi.

Nhưng cũng không nghĩ lại, người ta đã làm qua cả tỉnh trưởng rồi, tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước Vu sơn bất thị vân, hiện tại chẳng qua làm một hiệu trưởng đại học trung ương, có cái gì mà phải kích động chứ.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.