Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 684: Trạng Nguyên Và Trạng Nguyên (2)

Chương 684: Trạng Nguyên Và Trạng Nguyên (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Ngày hôm sau, Thẩm gia ngõ Bàn Cờ, trên cây hồng trong vườn treo đầy đèn lồng đỏ, đó là những quả hồng chính sau khi sương xuống, nếu là A Cát và Thập Phân ở đây, nhất định suốt ngày kỳ kèo:" Cha, cha đi hái hồng."

Nhưng hiện giờ không có đám nhỏ, Thẩm Mặc chẳng còn hứng thú gì, cho tới tận khi hồng trên cây đã chín nẫu, nếu như còn không hái xuống thì sẽ bị thối, y mới gọi Tam Xích tới bắc thang cho y lên hái hồng, chuẩn bị làm bánh mứt, đem cho con ở phương nam.

"Chẳng biết đám tiểu tử thối ấy có thích không?" Thẩm Mặc nhẹ nhàng hái từng quả hồng, ánh mắt nhìn chim nhạn bay trên trời, hướng về phía nam. Từ khi đưa nhi tử về quê, y tạo thành thói quen nhìn về phía nam.

- Thu xử lộ thu hàn sương hàng, đông tuyết tuyết đông tiểu đại hàn.

Tam Xích vừa giữ thang cho Thẩm Mặc vừa nói:

- Đại nhân, sau sương xuống là sắp lập đông rồi.

*

Bên trên không phải thơ, mà bài ca dao tính mùa trong năm của người xưa.

- Nói thừa.

Lời của Tam Xích làm Thẩm Mặc tỉnh lại, y dựa lưng vào một cành cây lớn, hỏi:

- Này vợ ngươi sắp sinh rồi phải không?

Tam Xích gãi đầu cười:

- Sao nhanh như vậy được ạ, thế nào cũng phải tới lúc tuyết xuống.

Hắn nhìn trời cầu khẩn:

-Hi vọng lần này là một tiểu tử...

Hắn là huynh đệ lâu năm, theo Thẩm Mặc từ năm Gia Tĩnh thứ 33, hiện giờ đã tròn bảy năm, đã thành gia lập nghiệp, sinh con đẻ cái, từ chàng trai năm nào trở thành trượng phu, chỉ huy...

Tam Xích cưới tiểu nữ nhi của chỉ huy sứ thế tập ở kinh thành, điều này đối với một người xuất thân quân hộ phổ thông như hắn thực sự là có mơ cũng không dám. Nhưng Thẩm Mặc tác thành cho hắn.

Phải nói, hôn sự của đám huynh đệ có một nửa do Thẩm Mặc tổ chức, không phải vì bọn họ không có cha mẹ, mà đa phần xuất thân hàn vi, mặc dù hiện giờ có tiền, nhưng muốn kiếm được cô nương gia đình tử tế chẳng phải là dễ.

Có khó khăn thì tìm đại nhân, đó là bí mật ai ai cũng biết, Thẩm Mặc sẵn lòng đứng ra vì huynh đệ một lòng trung thành với y. Cho nên với tình huống hôn nhân, thậm chí là vấn đề con cái của bọn họ, y đều biết hai năm rõ mười.

Quay lại Tam Xích, tên đầu đất này đã liên tiếp sinh ba khuê nữ mà chẳng có lấy một mụn nhi tử, làm y cuống tới mức muốn nạp thiếp rồi.. Chẳng biết là muốn có nhi tử hay là vì muốn nạp thiếp. Nhưng vợ hắn là con cán bộ, nàng tuyệt đối không đồng ý.

Tam Xích hết cách, liền đi tìm Thẩm Mặc, nhưng Thẩm Mặc chịu chết. Đều là người nhà cả, y không thể giúp Tam Xích mà làm thiệt thòi vợ hắn được. Đành đem tâm đắc sinh liền ba nhi tử cho Tam Xích, để hắn về làm theo, đồng thời đảm bảo chắc chắn cái thai này sẽ là nhi tử.

Tam Xích bị y dỗ dành, lật đạt chạy về cầy bừa, lần này lại reo mầm thành công, thấy sắp tới vụ thu hoạch. Cho nên mấy ngày qua Tam Xích bị dày vò tới khổ, không ngừng hỏi:

- Nếu vẫn là khuê nữ thì sao?

Thẩm Mặc nghe tới nhàm tai, bực mình nói:

- Ngươi không cần thì cho ta, khuê nữ không hay à? Khuê nữ là áo lót bông của cha mẹ, ta còn đang mong có một khuê nữ đây.

- Áo lót bông đúng là tốt, nhưng thuộc hạ có tới ba bộ rồi.

Tam Xích nói rất đáng thương:

- Lần này muốn đổi lấy cái áo khoác...

~~~~~~

Hai người đan tán dóc thì vệ sĩ ở bên ngoài đi vào bẩm báo:

- Đương Nhữ Tiếp đại nhân tới, đang ở ngoài, đại nhân có gặp không?

Thẩm Mặc ném quả hồng trong tay cho Tam Xích, phủi tay cười:

- Tới nhanh thật đấy.

Rồi trèo xuống thang, đi tới thư phòng của mình.

- Khách ở ngoài cơ mà.

Tam Xích ôm sọt hồng chạy theo:

- Đại nhân đi nhầm hướng rồi.

- Không nhầm đâu.

Thẩm Mặc cười nói:

- Đường đại nhân hiện giờ chạm vào bỏng tay đấy, đoán chừng đang cháy bừng bừng, để hắn đợi trước đi.

- Hả?

Tam Xích há hốc miệng:

- Không phải đại nhân muốn kéo hắn nhập bọn sao? Sao có thể thất lễ như thế?

Thẩm Mặc nhìn hắn:

- Thảo nào mãi không sinh được nhi tử, đúng là ngu.

Nói xong đủng đỉnh đi vào thư phòng, mãi không thấy ra.

Đường Nhữ Tiếp hăm hở tới đây thì lại sốt hết hết cả ruột. Dự đoán của Thẩm Mặc cũng có lúc mất linh, Đường trạng nguyên hôm qua bị người ta giáo huấn, cho nên hôm nay thái độ cực kỳ khiêm nhường, thậm chí còn chuẩn bị tạ ơn y nữa.

Ai ngờ, ai mà ngờ, ai có thể ngờ rằng người người ta lại không gặp hắn. Nhìn cái đồng hồ tây trong phòng khách, đã qua hơn một tiếng rồi, dù là cô nương sửa soạn lên kiệu thì cũng phải khiêng ra rồi.

Đường Nhữ Tiếp cuối cùng mất kiên nhất, hỏi người hầu bên cạnh:

- Sao đại nhân các ngươi còn chưa ra?

Người hầu cung kính đáp:

- Lão gia nói, bảo ngài đợi chốc lát.

- Ta không đợi được nữa!

Đường Nhữ Tiếp thình lình đứng bật dậy:

- Y không ra thì ta vào.

Nói xong xông vào hậu viện, mặc dù các thị vệ hét "không được vào" nhưng chẳng ai đi ra cản hắn, để hắn mau chóng vào được hậu viện, lớn tiếng nói:

- Chuyết Ngôn huynh đang làm gì đấy?

Vừa nói vừa đi thẳng tới thư phòng.

Hắn vừa mới định đẩy cửa thì cửa thư phòng đã bật mở, Thẩm Mặc mặc áo vải xuất hiện trước mặt hắn, trên mặt mang nụ cười lãnh đạm:

- Thì ra là Ân Tề huynh, lâu nay vẫn khỏe chứ?

Đường Nhữ Tiếp gật mình:

- Chuyện đó..

Rời mới nhờ ra, phải là mình chất vấn y mới phải, liền nghiêm mặt hỏi:

- Chuyết Ngôn huynh, trò đùa lần này của huynh không vui tí nào đâu.

- Trò đùa?

Thẩm Mặc vẫn lãnh đạm:

- Ta chẳng dư thời gian đùa với ngươi.

Đường Nhữ Tiếp loạn rồi, trước khi hắn tới đã nghĩ đủ các khả năng có thể xảy ra, đồng thời cân nhắc các loại ứng phó, nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới, mang cái mặt nóng dán vào cái đít lạnh của đối phương.

Hắn cũng có cái tôi của mình chứ, thầm nhủ:" hiện giờ ta tốt xấu gì cũng là phong cương rồi ngươi sao có thể đối đãi với ta như thế?" Liền hừ một tiếng:

- Chuyết Ngôn huynh, có phải ai chọc huynh giận không?

*

Phong cương: tướng soái thống trị một phương, thời Minh Thanh chỉ tổng đốc, tuần phủ.

- Đúng thế.

Thẩm Mặc gật đầu.

- Ai chọc giận huynh thì huynh đi tìm hắn chứ!

Đường Nhữ Tiếp đề cao giọng:

- Xưng mặt lên với ta làm gì.

- Ta không cần tìm người khác, vì người chọc giận ta chính là ngươi.

- Hoang đường.

Đường Nhữ Tiếp cuối cùng không nhịn nổi, bùng nổ luôn:

- Ngươi đừng cho rằng tiến cử ta là ta nợ ngươi. Sao! Là do quần thần bỏ phiếu, mọi người cùng tiến cử ta, ngươi chẳng qua là dẫn lời mà thôi, bằng cái gì mà lên mặt với ta! Vớ vẩn.

Hắn càng nói càng giận, không ngờ phất tay bỏ đi:

- Thái độ của ngươi như thế ta không thèm nói chuyện, đợi khi nào ngươi bình thường lại hẵng hay nhé. Cáo từ.

Rồi vừa đi ra ngoài vừa chửi:" Con bà nó, đúng là gặp phải ma rồi!"

Thẩm Mặc cũng không ngăn cản, cho tới tận khi hắn ra tới cửa rồi mới tựa như lẩm bẩm gì đó, Đường Nhữ Tiếp vốn không muốn nghe, nhưng gió thu đưa lời tới, còn làm hắn nghe rõ vài câu, tức thì mặt tái dại, thiếu chút nữa rơi xuống đất như lá rụng...

- Bán đi một bản một bản với giá hai trăm lượng.

Đượng Nhữ Tiếp ra tới cửa thì nghe Thẩm Mặc nói:

- Nhưng lại bảo với Cảnh vương là bán đi với giá một trăm lượng, kết quả một chuyến kiếm được tám ngàn lượng bạc...

- Ối trời, tổ tông của tôi ơi.

Đường Nhữ Tiếp vã mồ hôi hột, chạy ngay lại, đóng kín cửa lại, nắm lấy tay Thẩm Mặc mặt kinh hoàng nói:

- Làm sao ngươi biết.

- Hừ hừ, trên đời này không có bức tường nào không có kẽ hở.

Thẩm Mặc rút tay lại, ngồi sau bàn lớn, cười nhạt:

- Ta thiếu chút nữa bị hại chết trong vụ đó, khi từ trường thi đi ra, ta thề phải tìm được kẻ hãm hại ta...

Khinh bỉ nhìn Đường Nhữ Tiếp một cái nói:

- Không ngờ, thật không ngờ, kẻ mà ta trước tới giờ ta luôn coi là huynh đệ tín nhiệm nhất lại chính là kẻ muốn hại chết ta.

Nói xong vỗ mạnh bàn quát:

- Ngươi còn là con người không?

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch