Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 696: Trước Giông Tố (2).

Chương 696: Trước Giông Tố (2).




Dịch: lanhdiendiemla.

Thẩm Mặc dù là kẻ mù vật lý, nhưng cũng biết thứ mà Âu Dương Tất Tiến làm ra chính là động cơ hơi nước nguyên thủy rối, so với máy hơi nước mà James Watt phát minh ra hoàn toàn là khái niệm khác nhau.

Có điều không sao hết, dù sao mới chỉ là bước khởi đầu, chỉ cần có đường lối, tin rằng với sự thông minh của con người, nhất định sẽ không ngừng tìm hiểu nguyên lý của nó, không ngừng cải tiến nó, phát triển nó, làm kỹ thuật tiến bộ không ngừng.

Máy hơi nước có ý nghĩa ra sao, thì Thẩm Mặc xuất thân khoa văn cũng biết... Có nó mới sinh ra ổ trục tinh vi, rồi có ổ trục mới có tàu thủy, mới có tàu hỏa...

Chính đang chìm đắm trong tương lai tươi đẹp, Thẩm Mặc đột nhiên nghe thấy tiếng nổ lớn, làm y sợ thiếu điều ngã lăm ra đất, tiếp theo đó là tiếng đổ vỡ lách cách, khung cảnh trước mặt tức thì trở thành một đống hỗn độn.

Thẩm Mặc phải mất hồi lâu mới tỉnh lại, nhìn Âu Dương Tất Tiến ngồi trên mặt đất, hai tay ôm đầu nói:

- Làm sao thế?

Từ khe ngón tay của Âu Dương Tất Tiến có máu chảy ra, có hơi choáng váng nói:

- Nắp ấm bật ra, bắn vào đầu của lão phu.

Nói rồi tiếc nuối nhìn đống gỗ vụn dưới đất:

- Ta lỡ tay làm vỡ cái hộp, tiếp đó còn làm cả ấm nước nóng bị đổ.... Quá nửa số nước nóng đổ lên chân ngươi, ngươi không thấy đau à?

- Á...

Thẩm Mặc bấy giờ mới cảm thấy cơn đau xé tim gan, ôm chân nhảy dựng lên:

- Đau chết mất.

~~~~~~~~~~~

- Còn nhỏ nhít gì nữa đâu mà lại chơi cái thứ đồ trơi trẻ con này.

Lý Thời Trân bị Tam Xích gọi tới, vừa đắp thuốc băng bó cái chân bị bỏng của Thẩm Mặc, vừa lắc đầu càu nhàu:

- Vừa làm bản thân bị thương, lại còn làm mất thời gian của người khác.

Âu Dương Tất Tiến đầu cũng có một lớp băng trắng, mặt tỏ vẻ rất không hài lòng:

- Ngài là Lý tiên sinh đã xem bệnh cho hoàng thượng đấy à?

- Thì sao?

Lý Thời Trân liếc xéo ông ta một cái.

- Nghe nói Lý tiên sinh đang viết một cuốn Bản Thảo Cương Mục, muốn đem tất cả loại dược liệu trong thiên hạ ghi chép lại, có chuyện này không?

- Có thì sao nào?

Lý Thời Trân trợn mắt lên.

- Không thấy nhàm chán à?

Âu Dương Tất Tiễn bĩu môi.

- Đương nhiên là không.

Lý Thời Trân tức khí nói:

- Chuyện này của ta một khi hoàn thành, sẽ tạo phúc cho dân chúng Đại Minh.

- Cái của ta cũng thế.

Âu Dương Tất Tiến hùng hồn nói:

- Một khi làm xong, sẽ làm cả thế gian này thay đổi nghiên trời lệch đất. Sau này ông đi thuyền có thể không dùng mái chèo, cầy cấy không cần trâu, dệt vải không cần người.

- Bốc phét.

Đối với những lời của Âu Dương khoa học gia, Lý thần y chỉ có một câu trả lời.

- Ông...

Âu Dương Tất Tiến điên tiết:

- Ngu đốt mà lại còn làm ra vẻ.

- Được rồi được rồi...

Thẩm Mặc nhịn đau cắt ngang lời hai người:

- Hai vị mặc dù đều là chuyên gia cả, nhưng mỗi người theo đuổi một nghề, không thể hiểu được nhau, không nên cãi vã nữa.

Hai người lúc này không thèm nhìn mặt nhau, Lý Thời Trân tiếp phục chữa bỏng cho Thẩm Mặc, còn Thẩm Mặc thì nói chuyện với Âu Dương Tất Tiến:

- Thế nào, lão đại nhân có thấy chuyện này đáng làm không?

- Đây không phải biết còn cố hỏi hay sao?

Âu Dương Tất Tiến cười toe toét:

- Ta đã nóng ruột lắm rồi, hận không thể tới Tô Châu ngay ngày mai.

Nói xong nhìn Lý Thời Trân đang cúi đầu bận rộn công việc của mình, vẻ mặt có chút phức tạp:

- Về nhà ta sẽ viết tấu, xin bệ hạ cho nghỉ hưu trước...

Thẩm Mặc gật đầu, muốn làm ra cái vẻ thâm trầm, nhưng bị Lý thần y chạm vào chỗ đau, cười méo xẹo nói:

- Cứ tin vào hạ quan, lựa chọn của ngài là vô cùng chính xác, tên tuổi của ngài định sẵn vĩnh viễn ghi chép trong sử sách, lưu danh muôn đời.

Âu Dương Tất Tiến lắc đầu:

- Ta không hi vọng việc lưu danh muôn đời, chỉ muốn trong thời gian còn trên đời, làm ra thứ này.

Nói xong buông một tiếng thở dài:

- Còn về việc tranh quyền đoạt lợi trên triều đình ta không xen vào nữa, chỉ hi vọng các ngươi nghĩ cho chúng sinh thiên hạ, bớt phá hoại, làm nhiều chuyện hơn cho người dân.

Thẩm Mặc trang trọng nói:

- Xin lão đại nhân cứ yên tâm, mặc dù cũng là tranh quyền đoạt lợi, nhưng chúng tôi khác với Nghiêm đảng... Mục đích cuối cùng của chúng tôi không phải là tác oai tác quái mà là an dân tế thế.

- Mong rằng là vậy...

Âu Dương Tất Tiến gật đầu, đứng dậy đội mũ lên, che đi chỗ bị băng bó:

- Lão phu về đây, bên phía Tô Châu, Thẩm đại nhân an bài đi, trước năm mới ta sẽ tới nhậm chức.

- Lão đại nhân dừng bước đã.

Thẩm Mặc không tiện xuống giường, nói với Tam Xích:

- Lấy bộ sách kia của ta ra đây.

Tam Xích gật đầu, vào thư phòng, không bao lâu sau đã bê hộp ra, Thẩm Mặc chỉ vào sáu cuốn sách trên đó nói:

- Trong này có sáu cuốn sách Thiên Văn, Địa Lý, Hóa Học, Đại Số, Vật Lý, Hình Học.

Thẩm Mặc dùng kỳ ức khi còn đi học, tốn mất mấy năm trời, vắt hết óc mới viết ra được. Đương nhiên y không thể nói như thế:

- Những quyển sách này là bút ký hạ quan theo học Kinh Xuyên công, đều viết từ chỗ cơ bản nhất, có ích lợi cực lớn với nghiên cứu của ngài. Lão đại nhân cứ mang về mà đọc, có chỗ nào không hiểu chúng ta liên hệ với nhau.

- Được.

Âu Dương Tất Tiến nhận lấy sáu cuốn sách ôm vào trong lòng:

- Cáo từ.

- Lão đại nhân bảo trọng, thứ cho hạ quan không tiễn được.

Thẩm Mặc cười khổ, hiện giờ y đúng là không thể đứng được nữa.

Thẩm Mặc sai người tới nha môn trình bày đúng sự thực xin nghỉ phép, rồi ngoan ngoãn ở nhà, dù sao chân y bị thương thật, chẳng sợ bị người ta đến thăm. Những cấp dưới liên tục tới thăm hỏi một ngày, hôm sau thì yên tĩnh hơn nhiều. Thẩm Mặc ngồi trên giường đọc sách, nhưng đầu lại nhớ tới số mứt hồng của y, liền sai Tam Xích tới nhà bếp xem tình hình ra sao rồi.

Không bao lâu sau Tam Xích quay về, bê một đĩa mứt hồng, nhìn thoáng qua chỉ thấy miếng mứt vừa trắng vừa mềm, như đống tuyết vậy. Tới gần mới nhìn ra hình, cái nào cái nấy như vầng trăng sáng, bên trên kết một lớp sương dầy:

- Chu bá nói sấy đủ lửa rồi, mứt hồng của đại nhân đã thành công.

Thẩm Mặc đưa tay cầm lấy một quả hồng, đưa lên miệng nếm thử, cảm giác dẻo ngọt thấm tới tận tim, ngậm miếng mứt trong miệng như ngậm mật, không cần cắn cũng tan ra, không kìm được tự hào:

- Ta thật là giỏi.

"Là do Chu bá khống chế lửa tốt thì có." Tam Xích cười thầm.

Nếm xong một quả, Thẩm Mặc không nỡ ăn nữa, đem số mứt hồng này dùng lá bọc lại y như nhau cho vào hộp, đếm số lượng, tổng cộng là mười hai hộp, lấy ra hai hộp đưa cho Tam Xích:

- Cầm lấy hai hộp mang cho chất nữ của ta ăn, còn lại sai người mang về phương nam.

Tam Xích từ chối:

- Thôi cứ để cho các thiếu gia đi, Chu bá vẫn còn làm nữa mà, thuộc hạ lấy của ông ấy là được.

- Cũng được, có ít thế này ta đúng là ngại mang cho.

Hai người đang nói cười thì Từ Vị hớt ha hớt hải chạy vào, thở hồng hộc nói:

- Không hay, Âu Dương Tất Tiến xin nghỉ, bệ hạ đã phê.. Phê chuẩn rồi.

- Đây là chuyện mừng mà.

Thẩm Mặc cười.

- Nghiêm Thế Phiên đã biết là đệ làm, tuyên bố muốn lột da đệ.

Từ Vị thở đều lại, nói.

- Ôi đệ sợ quá này...

Thẩm Mặc bĩu môi:

- Thôi mau đi gửi đi.

Câu này nói với Tam Xích.

Tam Xích liền mang giỏ mứt hồng đi.

Thấy y vẫn cứ điềm nhiên như không, Từ Vị dậm châm nói:

- Đệ đâu phải không biết sự lợi hại của hắn? Ngày mai tấu chương đàn hặc đệ sẽ xếp đầy bàn của bệ hạ.

- Thế à?

Thẩm Mặc gãi đầu:

- Vậy đệ cũng đàn hặc hắn.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch