Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 714: Vượt Ải (2).

Chương 714: Vượt Ải (2).




Dịch: lanhdiendiemla.

Cho nên dù bị ăn đòn, tên cấm vệ binh kia vẫn phải dè dặt cười làm lành, Viên công công vẫn chưa hả giận, nhổ phì một cái, rồi ra sức đạp cho hai phát:

- Ngươi nghe kỹ cho ta nhé, trong hoàng cung này dưới hoàng thượng chỉ có một người có thể định đoạt, đó là lão tổ tông, Trần Hồng muốn quyết thay cho lão tổ tông? Trừ khi mặt trời mọc từ hướng tây.

Cuối cùng rống lên một tiếng:

- Xéo.

Quả nhiên chửi cho đám thị vệ cản đường kia đều tránh ra một con đường. Viên công công liền dẫn Thẩm Mặc và Lý Thời Trân ưỡn ngực đi vào trong Tây Uyển.

Đi vào trong cung, thấy trước sau không có ai, Thẩm Mặc liền hỏi nhỏ:

- Viên công công, tình hình hiện giờ ra sao?

- Lục thái bảo vừa đi, làm chủ nhân suy sụp.

Viên công công thở dài:

- Trước tiên là mấy ngày liền cơm nuốt không trôi, tiếp sau đó là sốt cao, tới giờ vẫn còn chưa đỡ, nói mê sảng, liên tục gọi tên Lục thái bảo...

Vừa nói vừa lau nước mắt:

- Chủ nhân nhân nghĩa, tuy nói Lục thái bảo là nãi huynh đệ, nhưng hoàng đế có thể đối đãi với thần tử như thế thực sự là hiếm có..

Thẩm Mặc nghe xong cũng chỉ biết im lặng.

Xúc động một hồi, Viên công công thu lại tâm tình, tiếp tục kể:

- Khi đó tin dữ của Lục thái bảo là do Trần Hồng báo cho chủ nhân, chủ nhân nghe tin choáng váng, hắn còn thừa cơ hỏi chủ nhân "có tra không?", chủ nhân không cần suy nghĩ lền gầm lên:" Tra, đương nhiên là tra, kẻ cần bắt thì bắt, cần giết thì giết, không tha cho tên nào."

Kể tới đó lắc đầu, mặt đầy phẫn hận:

- Nô gia nghĩ rằng, đó chỉ là câu nói lúc giận dữ của chủ nhân, căn bản không phải là mệnh lệnh chính thức. Nhưng tên Trần Hồng kia tóm ngay lấy câu này, bắt đầu trở nên ngang ngược. Không chỉ phát động lại Đông Xưởng, mà còn bắt đầu bắt bớ tràn lan, còn lấy cớ tra gian tế trong cung, bài trừ người khác phái không kiêng dè gì hết. Lão tổ tông không chắp hắn, hắn tưởng ằng lão tổ tông dễ bắt nạt, không ngờ ngăn không cho lão tổ tông gặp chủ nhân, nói cái gì mà hiềm nghi chưa được bài trừ thì ngoại trừ hắn ra, không một ai được tới gần hoàng thượng.

Thẩm Mặc cuối cùng hiểu ra Lý Phương vì sao phải vòng vèo xa như vậy mới đưa được thư tới tay mình, vì sao muốn mình mang Hoàng Ngọc Như Ý tiến cung, thì ra không phải tới là có thể trị bệnh cho hoàng đế. Mà còn phải dựa vào cái thứ này gõ cửa trước đã.

Chính đang suy nghĩ thì ba người đã tới bên ngoài Ngọc Hi cung, từ xa đã thấy vô số thái giám, thị vệ vây kín tẩm cung của hoàng đế tới một con ruồi cũng không thể lọt qua được.

Đám thái giám và thị vệ kia hiển nhiên đã được mệnh lệnh ở bên trên, cầm tay nhau trước cửa cung, tạo thành mấnh bức tường người, chắn ngang trước Thẩm Mặc, Lý Thời Trân và Viên công công.

Vừa nhìn thấy thế trận này, người ta biết ngay ý đồ, "Viên công công người không phải là thích tát người ta sao? Vậy thì cứ tận tình mà tát đi, bọn ta người đông mặt nhiều, ngươi cứ tát cho gẫy tay cũng đừng mong đi vào một bước."

Viên công công có lẽ cũng cảm nhận được mình bị trêu đùa rồi, giận dữ quát:

- Tránh hết ra.

Sau từng bức tường người, có một tên thái giám cũng mặc áo tím, nghe thế cười rất đều giả nói:

- Xin lỗi nhé lão Viên, huynh đệ này không thể nghe lệnh được, bọn ta phụng lệnh canh gác tẩm cung của hoàng thượng, trước khi truyện được tra rõ ràng, không ai có thể bước vào trong một bước.

- Họ Phương kia, ngươi bớt đánh rắm đi.

Viên công công mất kiên nhẫn nói:

- Đây là Lý thái y tới thăm bệnh cho chủ nhân, lão tổ tông mới ông ấy tới chẩn đoán cho chủ nhân, ngươi mau tránh ra, nếu như làm lỡ khám bệnh cho chủ nhân, thì sẽ lột da ngươi.

Thấy đối phương đông người như thế, bên phía mình thì cô lập không ai giúp đỡ, trong lòng không khỏi thầm oán trách:" Dù sao lão tổ tông cũng già rồi, bị bắt nạt thành ra thế này còn không tranh với Trần Hồng..."

- Ai lột da ta? Ngươi à?

Phương thái giám là tâm phúc của Trần Hồng, thường ngày đối đầu chan chát với Viên công công, hiện giờ đã chiếm được thế thượng phong, sao chẳng tận tình trêu ghẹo hắn:

- Nếu ngươi có bản lĩnh đó, lão tử tặng da cho ngươi làm chăn.

Làm cả đám ngươi hô hố.

- Ngươi...

Viên công công tức giận dậm chân, muốn đốp chát lại thì tên Phương thái giám đột nhiên phát tác:

- Ngươi dẫn người tới đúng lúc lắm.

Liền nói với đám phiên tử Đông Xưởng tham gia làm tường người:

- Bắt tên giang hồ du y họ Lý kia lại, đưa tới Đông Xưởng nghiêm hình tra hỏi.

- Họ Phương kia, ngươi muốn làm cái gì?

Viên công công vừa sợ vừa giận:

- Lý thái y tới để xem bệnh cho chủ nhân.

- Lý thái y cái gì?

Phương thái giám cười lạnh liên hồi:

- Lật hết danh sách của thái y viện có thể tìm ra được kẻ tên là Lý Thời Trân không?

Hắn nhướng mày lên quát:

- Kẻ này trước đó không lâu vào cung khám bệnh cho chủ nhân, nhưng hắn chữa trị xong, bệnh của chủ nhân chẳng những không chuyển biến tốt, ngược lại còn càng ngày càng tệ, hiện giờ ta hoài nghi tên lang băm này có ý đồ mưu hại hoàng thượng, quyết định bắt hắn đưa vào chiếu ngục thẩm vấn cho rõ.

Thấy Viên công công hoảng hốt, Phương thái giám càng hưng phấn, quyết định thừa thắng truy kích:

- Kẻ bên cạnh nhất định là đồng mưu, bắt cả lại đưa tới Đông Xưởng thẩm vấn. Bắt người.

Mấy tên phiên tử đội mũ nhọn đi giày trắng, liền cầm xích sắt từ bốn phía xông tới, vây quanh Thẩm Mặc và Lý Thời Trân.

- Ai dám?

Viên công công vội vàng che hai người đằng sau, nói nhỏ:

- Thẩm đại nhân, Thẩm tổ tông, ngài có mang có đó theo không?

- Có mang đây rồi.

Thẩm Mặc bình tĩnh gật đầu.

- Mau mau lấy ra đi...

Viên công công run run nói, xem ra hắn chỉ cố chống đỡ.

Đám phiên tử kia vây kín lấy mấy người Thẩm Mặc rồi, vừa định nhào tới bắt người, liền nghe có tiếng quát:

- Ngọc Như Ý ngự tứ ở đây, kẻ nào dám tới?

Cả đám nghe thế nhìn tới, chỉ thấy Thẩm Mặc giơ cáo chiếc hộp pha lê khung bằng gỗ, qua lớp pha lê màu hồng nhạt, có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong là một tanh ngọc Như Ý màu vàng. Đúng là Hoàng Ngọc Như Ý.

Vừa thấy ngọc Như Ý, rất nhiều người lập tức quỳ xuống, thứ này bọn chúng quá quen thuộc, Gia Tĩnh hoàng đế thường cầm mân mê trong tay, tạo nên ấn tượng sâu sắc trong lòng nhiều người.

Đương nhiên đại đa số chưa được nhìn thấy, nhưng thấy người bên cạnh đồng loạt quỳ xuống, biết thứ đó không phải là hàng giả, nào còn dám đứng? Cũng quỳ xuống theo, trước Ngọc Hi cung trừ mấy người Thẩm Mặc không ai còn đứng hết.

Viên công công thấy Phương thái giám cũng quỳ rồi, trong lòng hả hê lắm, nói với Thẩm Mặc:

- Thẩm đại nhân, chúng ta vào thôi.

Thẩm Mặc gật đầu, chuyển hộp thủy tinh kia thành ôm, liền muốn đưa Lý Thời Trân vào.

Nhưng lại lần nữa bị ngăn lại:

- Chậm đã.

Giọng nói đó âm trầm cao ngạo, nghe một cái biết ngay là thuộc về kẻ tự cho mình bất phàm. Chỉ thấy Trần Hồng mặc mãng bào đỏ chót xuất hiện trước mặt mọi người. Hiển nhiên là hắn có mặt bên trong từ trước, nhưng ban đầu không muốn hoặc là không thèm ra mặt, giờ thấy người phía dưới không chống đỡ nổi mới nhảy ra.

- To gan, thấy Hoàng Ngọc Như Ý vì sao còn không mau quỳ xuống?

Dù sao cũng đã tới lúc ngươi sống ta chết rồi, Viên công công liền trở mặt luôn.

Khuôn mặt ngựa của Trần Hồng co gật, cười lạnh nói:

- Tiểu Hầu Tử, còn chưa tới lượt ngươi giáo huấn ta đâu.

Nói xong chắp tay với ngọc Như Ý:

- Vật này ở trong tay hoàng thượng mới có thể đại biểu cho hoàng thượng. Hoặc khi bệ hạ ban cho Thẩm đại nhân, nói "thấy vật này như thấy vua", thì mới có thể ai nấy nhìn thấy phải khấu đầu, ngoan ngoãn nghe điều khiển.

Tên gia hỏa này không ngờ lại mồm mép như vậy, xem ra kẻ vươn lên được từ ti lễ giám chẳng tên nào dễ chơi. Trần Hồng nói tiếp:

- Hiện giờ bệ hạ chưa từng nói qua điều này, cho nên chỉ có thể coi là đem nó thưởng cho Thẩm đại nhân, ý nghĩ của nó đã thay đổi, không là thánh khí của quốc gia, mà là bảo vật ngự tứ. Chúng ta làm thần tử, đương nhiên là phải cung kính, nhưng không đại biểu là phải nghe lệnh của Thẩm đại nhân.

Hắn liếc qua đám thủ hạ đang quỳ dưới đất:

- Còn không đứng hết cả lên cho ta.

Đám thị vệ thái giám đều vội vàng bỏ dậy, tiếp tục bao vây mấy người Thẩm Mặc.

Nhìn thấy Trần Hồng vừa ra mặt liền lập tức ngăn được cơn sóng dữ, Viên công công trán đầy mồ hôi, nhưng không có cách nào, chỉ biết mang bộ mặt cầu khẩn nhìn Thẩm Mặc:

- Thẩm đại nhân, làm sao...

Còn chưa kịp nói bây giờ thì thấy có thứ gì đó đem xì xì bay về phía mình, Viên công công theo tiềm thước chộp lấy, thì ra là chiếc áo choàng lông điêu trên người Thẩm Mặc.

Sau đó nhìn lại Thẩm Mặc, thấy y mặc mỗi quan bào mỏng manh, giơ cao hộp đựng ngọc Như Ý, cười nhạt:

- Trần công công khẩu khí lớn lắm, ngay cả bảo vật hoàng thượng ngự tứ cũng không coi vào đâu, tất nhiên cũng không thèm để ý tới viên quan tứ phẩm nho nhỏ này rồi.

- Đừng bóp méo lời của ta.

Trần Hồng mặt âm trầm:

- Ý ta nói, bảo bối này tất nhiên phải tôn kính, nhưng ngươi không thể dùng nói ra lệnh cho Cấm vệ quân.

- Ta không hề ra lệnh cho Cấm vệ quân.

Thẩm Mặc cười ung dung, căn bản không để ý tới đao thương chĩa vào người, đi tới phía trước:

- Ta chỉ muốn đi vào.

Đám cấm vệ sợ chạm phải hắn, sợ chẳng may làm vỡ ngọc Như Ý, toàn bộ bấc giác lui lại đằng sau, giữ khoảng cách an toàn với y.

- Còn chẳng phải như nhau sao? Chớ hòng ngụy biện ở chỗ này.

Trần Hồng gầm gừ:

- Nếu không ta không khách khí đâu.

- Sao lại như nhau chứ? Ta muốn vào diện thánh, nhưng ngươi không cho ta vào, đó chẳng phải là không coi bảo vật này ra gì sao?

Thẩm Mặc giơ hộp ở trước ngực:

- Ta hỏi ngươi, đây là cái gì?

- Ngự tứ Như Ý.

Trần Hồng cố ý không nói ra hai chữ Hoàng Ngọc, xem ra khôn vặt không phải ít.

- Đúng thế, là ngự tứ Như Ý.

Thẩm Mặc dề cao giọng nói:

- Hoàng thượng đã ban Như Ý cho ta, ngươi dám không cho ta như ý sao? Tránh ra cho ta.

Bốn chứ cuối cùng như sấm rền cửu thiên, làm đám Trần Hồng chấn động.

Trần Hồng hoảng loạn nói:

- Ngươi dám bóp méo thánh ý?

- Thẩm đại nhân không bóp méo thánh ý...

Một giọng nói ôn hòa mà uy nghiêm vang lên, đám thị vệ thái giám vừa mới đứng dậy, tập tức hành lễ vấn an:

- Lão tổ tông...

Nếu chẳng phải có ánh mắt giết người của Trần Hồng, khẳng định là sẽ quỳ hết cả xuống.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch