Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 717: Làm Bạn Với Vua Như Chơi Với Hổ (1).

Chương 717: Làm Bạn Với Vua Như Chơi Với Hổ (1).




Dịch: lanhdiendiemla.

Trong Cần Thân Tinh Xá, cung Ngọc Hi.

Gia Tĩnh hỏi:

- Khanh có thuốc hay gì có thể chứa được tâm bệnh của trẫm.

Thẩm Mặc liền lấy trong lòng ra một quyển sách mỏng, dùng hai tay trình lên:

- Đây là nhật ký trước khi qua đời của sư huynh thần, bệ hạ anh minh, chỉ cần liếc mắt qua là có thể biết được huyền cơ bên trong.

Trần Hồng đứng ở bên cạnh y, tất nhiên không cần phiền tới Lý Phương, liền nhận lấy quyển nhật ký, chuyển cho hoàng đế. Trước khi hắn quay đi, ánh mắt phẫn hận như muốn ăn tươi nuốt sống Thẩm Mặc.

Nào ngờ vừa quay người đi được hai bước, liền nghe Thẩm Mặc ở đằng sau nói:

- À, quyền sách này chỉ là bản sao, bản chính bị Đông Xưởng thu mất rồi.

Trần Hồng nghe thấy cứng người lại.

Ánh mắt Gia Tĩnh đế chuyển sang Trần Hồng, không đợi hoàng đế hỏi, hắn đã vội khai nhận:

- Đúng là có một quyển sách như thế, nhưng mấy ngày qua chủ nhân long thể bất an, cho nên nô tài không dám trình lên.

Giải thích như thế cũng hợp lý, Gia Tĩnh liền không truy cứu nữa, sau đó giống đọc tấu chương trước kia, bảo Lý Phương cầm sách, bắt đầu xem từ ngày đầu cho tới ngày cuối. Kỳ thực nội dung rất nhiều trang đầu Gia Tĩnh đã biết, bởi vì Lục Bỉnh đem tình hình báo lên thường xuyên, cho nên Gia Tĩnh biết rõ phản ứng sau khi dùng thuốc của ông ta.

Điều này tương đương với diễn lại quá trình từ lúc "nhận thuốc" cho tới khi "uống thuốc", xem thêm một trang, day dứt hối hận trong lòng tăng thêm một phần, càng từ trách bản thân, vét mặt cũng mỗi lúc một nặng nề đau đớn.

Trần Hồng thấy thế "đau lòng" nói:

- Chủ nhân, người vừa mới khỏe, phải kiềm chế bi thương, chúng ta tạm thời đừng xem nữa.

Gia Tĩnh đế cứ như không hề nghe thấy, Trần Hồng thầm thở dài, chỉ đành tiếp tục lật sách, một lúc sau liền tới trang cuối.

Ngày 05 tháng 11, Lục Bỉnh dùng thuốc xong, hô hấp kịch liệt, toàn thân mất sức, đầu đau như xé, đầu lưỡi tê dại, mũi miệng chảy máu...

Nhật ký dừng ở đó, Lục Bỉnh hôn mê nửa ngày trời, đột nhiên buông tay bỏ đi. Nhưng ông ta cố chịu đựng đau đớn dày vò, giữ vững hình tượng tận trung, viết phản ứng của thuốc ra, làm Gia Tĩnh đế càng thêm nhớ thương, nước mắt chan hòa:

- Trời không có trẫm, cướp trái tim của trẫm mất rồi.

Thấy hoàng đế bi thương vô hạn, không thể chịu đựng thêm kích thích nữa, Lý Phương nhìn mọi người trong tinh xá nói:

- Trước tiên lui cả đi, có gì đợi chủ nhân khỏe lại rồi hẵng nói.

Thẩm Mặc và Trần Hồng nhìn nhau một cái, chỉ đành lui ra trước.

Trong tinh xá chỉ còn lại Lý Phương hầu hạ hoàng đế.

Lý Phương khổ công khuyên nhủ mới làm Gia Tĩnh đế bình phục lại tâm tình, ông ta yếu ớt nằm trên long sàng, ánh mắt thất thần nhìn trần đại điện, lẫm bẩm:

- Ngươi nói xem, trẫm làm sao thế này? Năm xưa thái hậu hoăng, tựa hồ cũng không bi thương như thế.

*

Vua chết là băng, quan lớn quý nhân chết là hoăng.

Lý Phương không biết phải trà lời ra sao, may Gia Tĩnh đế tự hỏi tự đáp:

- Xem ra đúng là già thật rồi, con người khi già, không còn hào khí như năm xưa nữa. Hiện giờ trẫm cảm thấy sát phạt quyết đoán, nắm trọn càn khôn gì đó, đều không bằng một bình rượu lâu năm, mấy cố nhân cùng ngồi nói chuyện cổ kim, thư thái tán gẫu chuyện nhà.

Hoàng đế nói những lời này, Lý Phương không dám đáp một câu nào. Ông ta là người biết chừng mực, lại ở bên hoàng đế lâu, thật sự hiểu quá thấu đáo vị đế vương thông minh tuyệt đỉnh lại mẫn cảm vô cùng này rồi.

Những lời này Gia Tĩnh đế tự nói ra không sao, nhưng ông ta mà phụ họa vào một câu, có thể dẫn đến họa diệt vong bất kỳ lúc nào.

Lý Phương thậm chí ân hận vừa rồi không đi theo đám Thẩm Mặc.

Phát tiết cảm khái xong, Gia Tĩnh đế hồi lâu không lên tiếng. Lý Phương cho rằng hoàng đế đã ngủ rồi, liền lấy một tấm chăn mỏng định đắp lên cho chủ nhân, nhưng thấy hai mắt Gia Tĩnh mở trừng trừng, ông ta vội vàng quỳ xuống:

- Chủ nhân thứ tội.

Gia Tĩnh đế không để ý tới ông ta, mà lạnh nhạt nói:

- Lục Bỉnh không phải do ta hại chết.

Giọng nói âm lãnh mà kiên định, vị đế vương độc đoán nắm giữ mọi thứ đột nhiên trở về mà không có chút dấu hiệu nào báo trước.

- Đương nhiên không phải.

Lý Phương vội đáp:

- Sao chủ nhân lại nói thế được chứ.

Từ đầu cho tới giờ ông ta không dám nói thừa một câu, chỉ sợ nhất thời lỡ miệng, cho nên nói toàn lời vô dụng.

- Đừng có chối cãi, trong lòng các ngươi đều nghĩ như thế.

Gia Tĩnh đế chậm rãi nói:

- Các ngươi cho rằng Lục thái bảo vì uống đan dược trẫm ban cho nên mới chết bất đắc kỳ tử, có phải thế không?

- Chủ tử, người oan uổng cho nô tài rồi, nếu nô tài có chút suy nghĩ như thế thôi thì để thiên lôi đánh chết nô tài.

Lý Phương quỳ xuống đất kêu than.

- Không, các ngươi nhầm rồi.

Gia Tĩnh đế căn bản không để ý tới ông ta, tự nói một mình:

- Ban đầu huynh ấy không sao, nói rõ đan dược của trẫm không có vấn đề, là thuốc bị người ta đánh tráo, mới làm huynh ấy bị trúng độc mà chết! Đúng rồi, là như thế, nhất định là thế.

Gia Tĩnh thình lình ngồi bật dậy, hai mắt trợn tròn, nắm tay khô gầy siết chặt lại, đấm mạnh lên chăn, gầm gừ:

- Ca ca trẫm bị người ta hại chết.

Nói xong nằm xuống thở hồng hộc.

Lý Phương vội vàng bò dậy, vuốt ngực thuận khí cho hoàng đế:

- Chủ nhân bớt giận, chủ nhân bớt giận, hiện giờ đang tra xét mà, sớm muộn gì cũng làm hai năm rõ mười.

- Ai đang tra?

Gia Tĩnh nhìn chằm chằm vào ông ta.

- Trần Hồng ạ, không phải người hạ chỉ bảo Trần Hồng nghiêm tra chuyện này sao? Mấy ngày qua hắn dẫn phiên tử Đông Xưởng sắp lật tung cả kinh thành lên rồi, còn giới nghiêm trong cung, đạo sĩ, thái giám, cung nữ đều bị thẩm tra. Nhìn tình thế này, chắc không bao lâu nữa là phá được án...

Ông ta càng nói giọng càng nhỏ lại, vì sắc mặt Gia Tĩnh đế càng lúc càng khó coi.

- Ai cho hắn cái quyền lực đó?

Gia Tĩnh đế chất vấn xong, tức giận nhìn Lý Phương:

- Sao ngươi không quản chế hắn? Ngươi làm đại nội tổng quản kiểu gì thế?

- Hắn lấy thánh chỉ ra ép nô tài.

Lý Phương mặt trắng bệch, nước mắt lã chã:

- Nô tài nào dám trái ý chủ nhân. Ngay cả lần này gặp được chủ nhân cũng là đều do nô tài xin Thẩm đại nhân mang Hoàng Ngọc Như Ý ra, mới khiến Trần Hồng lui bước..

- Già vô dụng.

Gia Tĩnh đế tức giận hừ một tiếng:

- Người xem lại một trăm năm trước, thậm chí hai trăm năm trước có đại nội tổng quản nào kém cỏi như ngươi không? Chỉ có mỗi cái danh không thì có tác dụng gì? Vào lúc quan trọng phải trấn áp được thế cục chứ.

Lý Phương vâng vâng dạ dạ nhận giáo huấn, nhưng ông ta không trấn áp nổi cục diện sao? E rằng không phải rồi, cho dù không có Hoàng Ngọc Như Ý, nếu như ông ta muốn vào, đám thái giám thị vệ kia không dám ngăn đại nội tổng quản hơn ba mươi năm này.

Sở dĩ ông ta tỏ ra yếu hèn như thế là để mặc cho Trần Hồng ngông cuồng ngạo ngược.

Ông ta có tính toán riêng của mình, quy cho cùng lập trường một người quyết định thái độ của người đó. Bản thân Lý Phương cũng là thái giám, nhìn vấn đề nghĩ vấn đề tất nhiên là phía đứng từ lập trường của thái giám.

Mà đối với thái giám mà nói, Đông Xưởng chấn hưng là điều phù hợp với lợi ích chỉnh thế, Lý Phương tất nhiên muốn thấy điều đó.

Cho nên khi Đông Xưởng mở rộng quyền thế, đàn áp Cẩm Y Vệ, ông ta im lặng đứng nhìn, mặc cho Trần Hồng ra ngoài để người ta ghét, ông ta chỉ đợi thờ cơ chín muồi, hạ Trần Hồng, hái lấy quả đào ngọt.

Nói chúng là thế giới này kẻ tử tế không có nhiều, nhất là ở nha môn và trong cung.

Hiện giờ Lý Phương thấy Đông Xưởng đã đắc thế, Cẩm Y vệ không thể gượng dậy được nữa, tới lúc mình hài đào rồi, liền đem việc làm quá đáng của Trần Hồng khi ông ta thả lòng, nói hết cho Gia Tĩnh đế nghe. Thực tình hi vọng trong lúc sức khỏe Gia Tĩnh đế không tốt, tâm tình thiếu ổn định, giúp mình trừ khử đi tên đối thủ dã tâm bừng bừng này.

Ông ta tính, chỉ riêng tội bao vây cung cấm, ngăn cản tiếp cận thánh thượng là đủ Trần Hồng chết mười tám lần rồi, tới khi đó không còn ai đối đầu với mình nữa.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch