- Chuyện là sao? - Chu Cửu và Lục Cương đồng thanh hỏi.
- Muốn biết a? - Thẩm Mặc chớp mắt cười nói: - Thiên cơ không thể tiết lộ.
- Thế cũng nói... - Hai người bất đắc dĩ cười nói.
- Trước tiên không nói chuyện này nữa.
Thẩm Mặc chuyển đề tài, quay sang bảo Lục Cương:
- Đại công tử, thiên lý chi hành thủy vu túc hạ*, hiện tại ta đưa cho ngươi một nhiệm vụ, kiểm nghiệm một chút năng lực của ngươi.
/*Đạo đức kinh, chương 64. Đi xa thì từ chỗ gần, lên cao thì từ chỗ thấp.
Lục Cương nghe vậy ưỡn ngực nói:
- Hoàn toàn nghe sư thúc phân phó!
Chu Cửu ở bên cạnh thấy vậy thoáng sửng sốt, thầm nghĩ Thẩm đại nhân biết pháp thuật ư, tại sao mới đây mà đã khiến đại công tử đổi tính rồi, nhưng bất kể như thế nào, đây đều là chuyện tốt, hắn mừng rỡ cười toe tóe lên.
- Trước mắt đi điều tra hai việc. Đầu tiên, lần trước Thập Tam di thái xuất phủ là lúc nào, đi cùng với ai.
Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Thứ hai, mấy ngày nay khi Thập Tam di thái túc trực bên linh cữu thì những ai không có mặt, khi Thập Tam di thái trở về đi ngủ thì có người nào xuất hiện.
- Được, ta biết rồi. - Lục Cương đáp ứng răm rắp.
- Nhất thiết đừng để kinh động bất kỳ ai. - Thẩm Mặc dặn: - Ngay cả đệ đệ ngươi... và Lục Tú, cũng không thể nói.
- Ờ, ta biết rồi. - Lục Cương gật đầu, hình như có vẻ không hiểu.
Thẩm Mặc thở dài nói:
- Ngươi cái gì cũng thương lượng với hai người họ hả?
- Đúng vậy. - Lục Cương thành thật gật đầu trả lời.
Thẩm Mặc đỡ ghế đứng dậy, đi tới bên người Lục Cương, chậm rãi nói:
- Ở thời điểm nguy cơ tứ phía, ăn bữa hôm lo bữa mai này, thân là người cầm đầu Lục gia thì phải có ánh mắt sắc bén, thủ đoạn độc ác, lòng dạ thâm trầm, tâm tư cẩn trọng... Nhớ kỹ lời của ta, nữ nhân và hài tử có thể bại lộ ý nghĩ của mình, nhưng nam nhân thân gánh trách nhiệm nặng nề thì không được phép, bằng không phải trả giá, rất có thể là tất cả những gì mình sở hữu.
Thái độ của Lục Cương lập tức trở nên kiên quyết, gật đầu nói:
- Ta biết rồi.
- Ráng làm cho tốt, đừng để chúng ta thất vọng. - Thẩm Mặc vỗ vai hắn bảo: - Phụ thân ngươi đang nhìn ngươi đấy.
- Vâng. - Lục Cương nặng nề gật đầu, vẻ mặt lại có chút thần thánh...
Nhìn hai thúc cháu tuổi tác gần như xấp xỉ nhau, Chu Cửu giống như thấy được đại đô đốc đang ở trên trời mỉm cười, nỗi băn khoăn bấy lâu nay cuối cùng được tháo gỡ -- cho tới nay, Lục Bỉnh vẫn luôn bảo vệ và bao dung Thẩm Mặc, thậm chí vượt qua cả hai vị công tử của hắn, càng miễn bàn thập tam thái bảo bọn họ. Điều này đã khiến họ nghĩ nát óc cũng không rõ, bằng vào địa vị quyền khuynh thiên hạ của đại đô đốc, đến cùng toan tính y cái gì?
Hiện tại, rốt cuộc đã có đáp án -- không có đầu tư ngày hôm qua của đại đô đốc, sao lại có sự tương trợ dốc lòng như ngày hôm nay của Thẩm Mặc đối với Lục gia và Cẩm Y Vệ? Mặc dù khoản đầu tư đối với tương lai này thực hiện hơi sớm, thế cho nên khiến Thẩm Mặc rất vất vả, nhưng mỗi bước đi cho đến bây giờ Chu Cửu hoàn toàn tin tưởng, bằng vào bản lĩnh của Thẩm đại nhân nhất định có thể dẫn dắt họ xông qua cửa ải này!
~~
Sau khi Thẩm Mặc dẫn người đi rồi, trong Lục phủ lại khôi phục bầu không khí thương tiếc, ngoại trừ Lục Luân bị thối mồm nên thường hay mắng Thẩm Mặc, cái khác thì vẫn không khác trước nhiều. Các thê tử nhi nữ của Lục Bỉnh ai nói gì cũng mặc, phi ma đái hiếu một khắc không bỏ, ngày đêm thay phiên trực bên linh cữu, thời khắc tưởng niệm gia chủ đã mất. Không quản là ban ngày hay là buổi tối, từ bi thương cho đến mặc sức mà khóc, cho dù khóc khô nước mắt cũng muốn khóc khan, để mà biểu lộ nỗi đau đớn trùy tâm khắc cốt...
Trong mấy ngày này, cấm nói những lời không quan hệ tới tang sự, càng không được vui cười gây ồn ào, vả lại ăn uống cực kỳ đơn giản, buổi sáng nấu nắm gạo, chạng vạng nấu một nắm gạo, một ngày hai bữa ăn cháo, không ăn rau dưa trái cây, càng không ăn thịt cá. Điều này biểu thị nhiệt hiếu tại thân, hoàn toàn không có tâm tư nghĩ đến ăn uống. Chủ tử bị đói, bọn hạ nhân nhiên cũng phải đói cùng, kết quả cả nhà trên dưới đều gầy hốc hác, tiếng khóc càng lúc càng như sói tru, ánh mắt ai cũng mắt xanh xao, trông sao, ngóng trăng, ngóng trông ngày nào đó mau tới.
Đến mùng 6, sau khi mặt trời xuống núi, tiếng khóc chỉ còn rất thưa thớt, đột nhiên trở nên inh ỏi, đây không phải là bọn họ phát tác hiếu tâm, động chạm đến niềm thương nhớ, mà là đã đến lúc "tiệc khóc kết thúc". Cái gọi là "tiệc khóc kết thúc" là trước một ngày đưa tang, lễ khóc bắt đầu từ hoàng hôn, nói cách khác, khi tiết mục này bắt đầu, ý nghĩa cho việc canh giữ linh cữu đã gần kết thúc, ngày mai là được đưa tang rồi.
Cho nên từ ban đêm cùng ngày, người trong phủ bắt đầu an bài công việc an táng, mãi cho đến giờ dần chuẩn bị chuẩn bị xong xuôi. Lúc này sắc trời tối om, ngoài cửa linh đường châm hai hàng đuốc để rọi sáng con đường cho tân khách tới tham gia lễ tang...
Một khắc giờ Dần, đại môn Luc phủ mở ra sau khi đóng chặt một đêm. Thấy con đường cái ngoài cửa đã đỗ đầy cỗ kiệu, xe ngựa, những xa kiệu này đều không ngoại lệ treo lụa trắng đèn lồng, mặt trên đều viết một một chữ to màu lam -- "Điện".
Thấy Lục phủ cửa mở, trên số xa kiệu này tấp nấp đi xuống văn võ quan viên, công khanh quý thích, nhưng bất kể thân phận thế nào, đều mặc đồ tang màu lam, phân không rõ sang hèn. Vả lại ai cũng vẻ mặt trang nghiêm, không ai nói với ai một lời...... Từ Từ các lão, Nghiêm Thế Phiên trở xuống, cho đến hết lục bộ Cửu khanh. Về phần những quốc công hầu gia, trên cơ bản đã đến đầy đủ, lẽ ra những siêu phẩm quý nhân này không cần tới, nhưng Lục Bỉnh bình sinh nắm quyền cũng không lộng quyền, khắp nơi nhiệt tình giúp đỡ mọi người, danh tiếng ở kinh thành vô cùng tốt, ông ta vừa đi đã khiến cho rất nhiều người khó mà tiếp nhận, dù cho địa vị tôn quý cũng muốn tới đưa tiễn hắn.
Mà lúc này trên đường Tây Trường An, mấy nghìn Cẩm Y Vệ khoác áo choàng đen, mặc Phi ngư phục, eo dắt Tú Xuân đao cũng đang lặng im đứng trang nghiêm hai bên đường, muốn đưa tiễn đại đô đốc, người đã cho bọn họ hiểu được vinh quang một đoạn đường cuối cùng, cũng rõ ràng biểu hiện cho mọi người thấy sự hiển hách và uy phong lúc sinh tiền của người đã khuất.
Các tân khách yên lặng đi vào trong phủ, trên đại đường thấy linh cữu còn nửa chôn trong huyệt, các hiếu tử hiếu phụ phân tả hữu đứng ở dưới đường, các tân khách lần lượt đứng ở phía sau gia quyến đang phi ma đái hiếu, không lâu sau đã đứng đầy linh đường. Còn có ba bốn trăm người còn đang ở ngoài đường chưa có vào, đành phải ở trong viện tử, nghiêm nghị đứng sau hai hàng đuốc, vẫn không một ai lên tiếng, thậm chí ngay cả tiếng khóc cũng nghe không được.
Bởi vì trước khi đưa đi chôn thì không được lên tiếng, bằng không sẽ quấy nhiễu đến tổ tiên...
~~
Khi tân khách đều đã ổn định chỗ đứng, ngoại trừ con đường từ đại môn nối thẳng đến linh đường, trong viện to lớn đã không còn chỗ nào trống trải --
Khách và chủ đều lẳng lặng chờ đợi. Cuối cùng, Thái thường tự quan viên đảm nhiệm chủ trì buổi lễ đập vỡ một cái lo-n sứ lên mặt đất, tiếng vỡ giòn tang vang lên đánh vỡ không khí yên lặng -- lễ tang bắt đầu rồi.
Lục Cương với bộ tang phục dẫn theo Lục Luân đi xuống đài, hai huynh đệ dập đầu hành lễ với các tân khách đến tham gia lễ tang, sau đó quay lại đường đứng nghiêm hai bên linh cữu.
Tiếp theo, người chủ trì phát ra liên tiếp ba lần tiếng "y hưng" để thức tỉnh thần linh của người chết, sau đó lại gọi liền ba tiếng "khải tấn", nói cho thần linh của người chết sắp sửa xuất phát.
Khi người tiếng nói của chủ trì vừa dứt, các hiếu tử hiếu phụ đã nghỉ ngơi đủ lại bắt đầu gào khóc, tiếng khóc inh ỏi trước nay chưa từng có.
Trong tiếng khóc, thiên sư Lam Đạo Hành đã rửa sạch oan khuất, lấy lại được tự do đỡ thân thể bệnh tật xuất hiện trên đại đường, hắn dùng tấm vải to lau linh cữu bằng gỗ mun vô giá, cuối cùng dùng vải liệm phủ lại, lúc này mới khập khiễng lui đến một bên.
Tám người vạm vỡ đi tới, vai khiêng tay khiêng từ từ giơ lên linh cữu từ trong huyệt, tiếng kêu khóc của hiếu tử hiếu phụ lập tức tăng thêm 8 độ, họ lao tới quan tài níu kéo, mọi người đi lên giữ họ lại, sau đó lại lao tới, rồi lại giữ lại. Ba lần như thế các hiếu tử hiếu phụ đã khóc đến tuyệt khí, sức lực không còn, lúc này mới nhìn theo cỗ quan tài được đưa ra khỏi huyệt.
Các hiếu tử hiếu phụ lúc này lập tức thay đổi động thái, cầm lấy cây đại tang, hũ sứ, ôm tiền giấy đi tới trước linh cữu gào khóc, đưa tiễn linh cữu ra khỏi nhà, hướng về phía ngoài đại môn... Các tân khách cũng đi theo sát, lại thêm Cẩm Y Vệ ngoài phủ liền cấu thành đội ngũ đưa tang chính. Họ muốn đưa tiễn Lục Bỉnh đến tận ngoài thành, nhìn xe ngựa đã đến Thông Châu rồi mới quay trở lại.
Các đại nhân đã quen với cuộc sống nhung lụa đều đã làm tốt chuẩn bị mệt đến gãy chân, ai ngờ còn chưa ra khỏi cửa Lục gia thì đã xảy ra tình huống -- chợt thấy linh cữu khi đến cửa, tám đại hán khiêng quan tài đột nhiên chống đỡ không được, đành phải từ từ hạ quan tài xuống, thiếu chút nữa làm nó ngã đổ...