Thẩm Mặc mở ra hồ sơ nhân khẩu Lục gia, tìm đến mục của Cửu di thái, rút ra một trang giấy hơi mỏng, y nhìn thấy tư liệu ở trên ít đến đáng thương -- nữ nhân này sinh vào năm Gia Tĩnh thứ 15, người Kim Hoa Chiết Giang, cha nàng ta Vương Đại Bằng tượng hộ xuất thân, năm Gia Tĩnh 25, Lục Bỉnh quan cư nhất phẩm, ngự ban dựng đại đô đốc phủ, từ Giang Nam triệu tập một nhóm công tượng, Vương Đại Bằng có ở trong đó, rồi mang theo gia quyến nhập kinh. Năm Gia Tĩnh 30 công trình hoàn tất, Vương Đại Bằng trở về Tuyên Phủ, nữ nhi thì ở lại trong phủ trở thành thị nữ Lục phủ, năm kế vào thư phòng, năm 32 được Lục Bỉnh nạp làm Cửu di thái, sinh được 2 nam 1 nữ.
Cố sự phấn đấu của một Đại Minh thảo căn nữ tử, Thẩm Mặc không có chút cảm khái nào...Cho dù nha hoàn trong phòng y, thừa dịp nữ chủ nhân không có mặt cũng thường xuyên lơ đãng mà liếc mắt đưa tình, hy vọng có thể được một đêm kim phong ngọc lộ, chim sẻ đậu cây ngô sẽ biến phượng hoàng. Chỉ là Thẩm Mặc rất sợ tương lai Nhược Hạm trở về không biết ăn nói thế nào, mới cố nhịn không ăn cỏ ở gần hang...
"Ài, vướng víu thật đấy..." Thẩm Mặc không khỏi lắc đầu thở dài, chợt ý thức được gì, thầm mắng: "Ôi đệch, nghĩ vớ vẩn thế nào lại nghĩ đến chuyện đó rồi, bài học của người ta còn rành rành ra đấy!"
Từ trên lý lịch của Cửu di thái, nhìn không ra một chút mánh khóe nào, nhưng nàng ra đã là hi vọng cuối cùng rồi, cho dù là mèo mù đâm lung tung thì cũng phải xem có đụng phải chuột chết hay không. Thẩm Mặc liền sao chép lại tư liệu cơ bản của nàng ta, sau đó lấy ám ngữ viết một phong thơ, sai người đưa về Tô Châu, chỉ cần Vương Đại Bằng kia còn đang ở Giang Chiết, thì nhất định có thể tìm được hắn!
Bóng đêm thâm trầm, dưới vài lần thúc giục của Tam Xích, Thẩm Mặc rốt cuộc lên giường nằm, nhưng đầu óc lại một khắc cũng không dừng, vãn còn đang suy tư về vụ án của Lục Bỉnh -- y sai người thầm điều tra manh mối về Cửu di thái, chẳng qua là chứng minh con đường suy đoán, mà đối với chân tướng của sự tình y đã có phán đoán của mình.
Người muốn Lục Bỉnh chết có lẽ rất nhiều, nhưng đồng thời có thể điều khiển Đông Xưởng để phục vụ cho mình thì ít không thể ít hơn. Cũng chỉ Gia Tĩnh và Nghiêm gia phụ tử mà thôi, Trần Hồng mặc dù là đốc công Đông Xưởng, nhưng Thẩm Mặc cảm thấy hắn không phải là kẻ có được quyết đoán đi khiêu chiến Lục Bỉnh. Trên thực tế, người dám can đảm hủy diệt Lục Bỉnh tuyệt đối được xưng là bệnh cuồng mất hồn, phương diện này, Gia Tĩnh và Nghiêm Thế Phiên đều có vị trí ngồi... Người trước bệnh cuồng, người sau mất hồn, tại nhiều nhân tố không suy nghĩ đến như là cảm tình thì hai người này hoàn toàn có đủ động cơ gây án, mà Trần Hồng cùng Đông Xưởng của hắn chẳng qua là cây đao trong tay họ mà thôi.
Vấn đề là, nắm là tay nào? Gia Tĩnh hay Nghiêm Thế Phiên? Đối với hoàng đế Gia Tĩnh này, Thẩm Mặc từ trước đến nay không sợ dùng ác ý lớn nhất để phỏng đoán, đây đều là những ban tặng với tính cách hỉ nộ vô thường, biến hoá thất thường của ông ta -- Thẩm Mặc đã từng mắt thấy qua Gia Tĩnh mấy lần trở mặt, khiến tất cả mọi người không ngờ tới, tựa hồ đây là sở thích của vị hoàng đế này, căn bản không thể dùng lẽ thường để phỏng đoán được, cho nên mặc dù không thể đoán ra động cơ của ông ta, nhưng không thể bởi vậy bài trừ hiềm nghi với ông ta được.
Về phần Nghiêm Thế Phiên thì rõ ràng hơn nhiều. Lục Bỉnh giữa Nghiêm đảng và Từ đảng, Cảnh Vương và Dụ Vương càng lúc càng biểu hiện ra tính khuynh hướng. Điều này làm cho mưu hại đại pháp của Nghiêm Thế Phiên hắn đã từng đánh đâu thắng đó mất đi hiệu dụng, mới làm cho người phản đối hắn càng không kiêng nể gì cả, càng có can đảm dựa vào Từ Giai, đây là điều Nghiêm Thế Phiên không thể chịu đựng được.
Còn có một điểm, mình cũng thời khắc biết Âu Dương phu nhân một đi không trở lại đã không còn xa, Nghiêm Thế Phiên là con trai của bà ta, khẳng định rõ ràng hơn, một khi có đại tang thì phải rời xa trung tâm chính trị, rất có thể sẽ bị đối thủ nhân cơ hội phản kích, dẫn đến thua cả bàn.
Cho nên hắn sớm bố trí cho đại tang, gạt bỏ tâm phúc đại hoạn là Lục Bỉnh, đây cũng là một đề mục có ý nghĩa. Về phần hoàng đế che chở cho hắn chỉ có một loại khả năng, chuyện này còn liên lụy đến Cảnh Vương, tên gia hỏa không biết phấn đấu nhưng lại có hậu. Nếu quả thật là vậy thì thật không thể điều tra tiếp được, bằng không có thể sẽ dao động giang sơn của Chu gia...
Trời đã sáng, Thẩm Mặc kết thúc miên man suy nghĩ, dù sao tất cả suy đoán vẫn còn đợi chứng cứ để kiểm nghiệm. Y thức dậy đã sớm chỉnh lý tất cả hồ sơ, bỏ vào trong rương cất. Lại tại cuối cùng công văn kết án chậm rãi ký xuống tên mình, khẽ than một tiếng, cũng cất nó vào rương, dùng giấy niêm phong của mình phong lại, khóa lại, hoàn thành kết án bên quan phủ.
Mặc dù đã phụng chỉ kết án. Nhưng y vẫn muốn tìm ra hung phạm, không thể để cho lão sư huynh chết không minh bạch được. Có lẽ cảm tình giữa hai người chưa từng thuần khiết qua, nhưng Lục Bỉnh tự thủy chí chung đối với y rất tốt, nhất là hiện tại người đã chết, có thảo luận động cơ thì đã không có ý nghĩa, chỉ còn lại có ân tình phải báo đáp...
Cho dù là Gia Tĩnh không cho phép tiếp tục, Thẩm Mặc cũng muốn ngầm tra tiếp, y hắn phát thệ, chân tướng sớm muộn sẽ rõ ràng, dù cho trễ 10 năm 20 năm, mình cũng đợi được, lão sư huynh cũng đợi được!
~~
Bất kể như thế nào, chí ít tại bên ngoài thì án tử của Lục Bỉnh đã được lý giải, Thẩm Mặc có được thời gian nhàn hạ hiếm thấy. Trong những ngày cuối cùng của năm Tân Dậu, ở trong nhà tĩnh dưỡng thể xác và tinh thần uể oải, mỗi ngày ngoại trừ viết thơ về nhà, thì chỉ cùng Từ Vị chơi cờ, uống rượu cùng bọn Chư Đại Thụ, cuộc sống cũng nhàn nhã.
- Tiểu đệ ta sinh năm Đinh Dậu đấy. - Thẩm Mặc nói với Trương Cư Chính mới đến thăm: - Năm nay vừa lúc là tọa thái tuế(năm tuổi).
- Tử bất ngữ quái lực loạn thần. - Trương Cư Chính lắc đầu cười nói: - Không ngờ Chuyết Ngôn huynh còn tin cái này.
- Trước kia ta cũng không tin. - Thẩm Mặc đang cầm ly trà, mặt nở nụ cười bất đắc dĩ: - Nhưng năm nay ta qua được ngày nào đâu? Trước đó hai vòng cộng lại cũng không tâm lực mệt mỏi, nơm nớp lo sợ như năm nay.
- Quả thật.
Trương Cư Chính biểu thị tán thành:
- Năm nay trong triều tranh chấp đặc biệt kịch liệt, nhưng ngươi vẫn đều vượt qua được, ngay cả người đứng xem như ta cũng mệt mỏi thay ngươi.
Rồi an ủi y:
- Đã qua năm thì tốt rồi.
- Nhờ vào cát ngôn của huynh.
Thẩm Mặc co cổ lại, lười nhác cuộn tròn trên ghế:
- Thật không dễ lột một tầng da, mới chịu đến được tháng chạp, hoàng thượng lại cho nghỉ nên ta cũng chỉ giả ngốc trốn tránh, đỡ phải gây thêm rắc rối.
Trương Cư Chính nghe vậy bật cười nói:
- Không ngờ Thẩm Chuyết Ngôn ngươi cũng có lúc sợ.
- Ta không phải sợ. - Thẩm Mặc lắc đầu nói: - Là mệt mỏi, thật không muốn giày vò nữa, có chuyện gì qua năm lại tính tiếp.
Trương Cư Chính xem như là nghe đã hiểu, thì ra Thẩm Mặc là cố ý ngăn cản mình nói. Hiển nhiên đã biết ý đồ của hắn tới đây. Nghĩ vậy, nụ cười trên mặt có chút xấu hổ, nhưng lại không thể không nói, đành phải kiên trì:
- Ha ha...nếu không giày vò thì giúp đỡ xuất một chủ ý cũng được?
Thẩm Mặc thấy cuối cùng vẫn không tránh khỏi, thở dài nói:
- Ta biết Thái Nhạc huynh là tới hỏi ta làm thế nào, nhưng việc của Phùng bộ đường đã như vậy rồi, ai cũng không cứu được hắn đâu.
Phùng bộ đường mà Thẩm Mặc nói chính là tân nhiệm Lại bộ thượng thư Phùng Thiên Ngự thay thế cho Âu Dương Tất Tiến. Phùng Thiên Ngự này là tiến sĩ năm Gia Tĩnh 14, hơn 20 năm qua cần cù tận tuỵ, nhiều lần đảm nhiệm Đại lý tự bình sự, Ngự sử, làm đến Lại bộ hữu thị lang, tháng 10 năm nay tấn vị Thái tể, một bước trở thành nhân vật thực quyền, trước cửa tức thì ngựa xe như nước, kẻ tặng lễ nịnh bợ ngày đêm không dứt.
Nói về công lý công đạo thì người này vẫn rất tốt, ngoại trừ có chút tùy tiện, tổng thể coi như một thanh quan. Hắn đều rất khách khí đối với khách nhân tới nhà, nhưng quà tặng đều nhất loạt không nhận, không khác mấy so với Âu Dương Tất Tiến dầu muối không thu. Nhưng hai người có một điểm bất đồng, hắn trẻ hơn lão Âu Dương 30 tuổi, mặc dù không đến mức như Mộ Thiếu Ngải, nhưng vẫn rất háo sắc, hắn có một đối tượng quý mến thật nhiều năm, là đầu bài ngày xưa của Ỷ Thúy lâu trong hẻm Phấn Tử, hoa danh Tiểu Thúy Tiên, một kỹ nữ hai lăm hai sáu tuổi.
Hai người quen biết từ năm sáu năm trước, Phùng Thiên Ngự liền nhất kiến chung tình, bị Tiểu Thúy Tiên mê đến độ thần hồn điên đảo, hắn cảm thấy nàng ta khí chất cao nhã, tri tình thức thời, cầm kỳ thư họa, không gì không biết, so với mụ vợ tứ lão ngũ thập trong nhà không biết tốt hơn bao nhiêu, hắn chỉ hận không thể ngày ngày "ỷ hồng ôi thúy", chỉ là hắn làm quan không khéo, tiền kiếm được rất khiêm tốn, không thể trả tiền chơi gái được, càng không thể chuộc thân cho nàng ta.