WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 746: Kết Thúc Đi, Thời Đại Ủy Khuất Cầu Toàn. . .(1)

Chương 746: Kết Thúc Đi, Thời Đại Ủy Khuất Cầu Toàn. . .(1)




Dịch: lanhdiendiemla.

Niên Vĩnh Khang sở dĩ có thể cứu ra Thẩm Luyện không phải là vì Dương Thuận sợ hắn, mà là không thể không nể mặt Lục Bỉnh. Có thể nói, chỉ cần Lục Bỉnh không chết, Dương tổng đốc sẽ vĩnh viễn không trút cơn giận này được. Thời gian cứ như vậy cho đến mùa đông năm Gia Tĩnh thứ 40, tin tức Cẩm Y Vệ đại đô đốc Lục Bỉnh chết đột ngột truyền ra khỏi kinh thành, truyền khắp cửu biên, cũng truyền tới lỗ tai Dương tổng đốc.

Biết được tin tức này, Dương Thuận quả thật không dám tin. Khi biết trong kinh tiểu các lão gởi thư, nói rằng Lục Bỉnh đã chết, bảo hắn xử lý lão già Thẩm Luyện chướng mắt kia đi thì hắn mới vững tin đây là sự thật. Hắn không khỏi vui mừng khôn xiết, lập tức tìm tới thủ hạ tâm phúc, thương lượng làm sao ứng phó hoàn thành nhiệm vụ của tiểu các lão, đương nhiên hơn nữa là chấm dứt oán niệm của mình.

Có thủ hạ nói tội danh không phải là rõ ràng rồi mà? Bịa đặt sinh sự, nhục mạ tổng đốc, trực tiếp thỉnh lệnh vua chém đầu không phải xong rồi sao? Dương Thuận tức giận mắng:

- Đầu heo, còn dám nhắc đến việc đó hả?

Hắn nào dám lấy việc Thẩm Luyện mắng mình để làm văn, nếu như gây ầm ĩ không ngăn được, sự tình một khi bị vạch trần, ngay cả chỗ khóc mình cũng không có.

Kết quả thương lượng nửa ngày cũng không có được một chủ ý nghiêm chỉnh, đương lúc phiền muộn thì bên ngoài thông báo Lục Giai tới rồi. Dương Thuận thầm nghĩ người này quỷ kế đa đoan, là một nhân vật như tiểu Gia Cát, sao mình lại không hỏi ý hắn xem sao? Dù sao chuyện này hắn cũng có phần, không thể ngồi yên không lý đến được.

Liền bảo tả hữu lui ra ngoài, sai người mời Lục Giai thượng đường. Lục Giai đó đến đây là có công vụ, hắn hành lễ với Dương Thuận:

- Đại soái, nay có Úy Châu vệ bắt được hai tên yêu tặc, giải đến ngoài Viên môn, đang phục nghe quân chỉ.

Dương Thuận đành phải án quyết tâm tư, hỏi trước:

- Yêu tặc nào?

- Hai tên yêu tặc này là Diêm Hạo, Dương Dận Quỳ, thuộc đảng của yêu nhân Tiêu Cần." - Lục Giai đáp.

Vừa nghe cái tên "Tiêu Cần", Dương Thuận liền hiểu ngay. Thì ra từ những năm giữa Gia Tĩnh tới nay, trước có Cừu Loan sau lại vì Dương Thuận cầm giữ biên quan, trên làm dưới theo, quân quan chỉ biết bóc lột binh sĩ bách tính, không biết bảo vệ quốc gia, cứ thế bầu không khí bại hoại, biên phòng buông thả, biên dân cùng binh sĩ hạ tầng chịu đủ bóc lột, không chịu nổi khổ. Vì mưu đồ sinh tồn, thoát khỏi uy hiếp của tham quan ô lại, không ít người vượt qua Trường Thành, trốn đến địa khu "Ngoại di", phục tùng tù trưởng Mông Cổ để cùng sinh hoạt chung.

Những người vượt biên này dưới sự chi phối tại Ngoại Di, tại địa khu biên cảnh Hán Mông đã thành lập một đám "Bản Thăng"..."Bản Thăng" có ý là Mông Ngữ thôn trang. Nhưng họ không bị văn hóa du mục của Mông Cổ đồng hóa, mà tại địa phương phát triển nông nghiệp xã hội, vẫn duy trì tính độc lập nhất định, cũng tất nhiên sẽ nhận được hai tầng ức hiếp từ Mông Cổ và Đại Minh. Vì cầu sinh tồn, giữa những người Bản Thăng này dựa vào tín ngưỡng của cộng đồng liên hệ lại với nhau, đó chính là "Bạch Liên giáo", thủ lĩnh của nó là đông tây nam bắc tứ thiên vương -- Tiêu Cần, Vương Đắc Đạo, Kiều Nguyên, Khưu Phú đám người này chính giáo hợp nhất, từ trên hai tầng lãnh đạo chính trị và tinh thần, số lượng cư dân Bản Thăng đã tăng lên nhanh chóng.

Đông vương Tiêu Cần đó chính là kẻ có ảnh hưởng lớn nhất, từ trước đến nay hắn xuất nhập Lỗ địa, đã quen thiêu hương hoặc chúng, thậm chí ngay cả Lỗ tù Yêm Đáp cũng bị hắn lừa cho quay mòng mòng, lại tôn hắn làm quốc sư, lễ nghi rất cung kính. Cáo mượn oai hùm hay là thừa thế dựng lên cũng được, Tiêu Cần này đã thành sự, mặc dù cùng ba vị thủ lĩnh khác cũng xưng tứ thiên vương, kì thực hắn đã trở thành kẻ đứng đầu duy nhất, thủ hạ thân binh gần vạn, bộ đội có thể chỉ huy vượt trên hai vạn, còn có sự ủng hộ cuồng nhiệt của toàn thể Bản Thăng giáo dân, đã trở thành cỗ thực lực thứ ba tại địa khu biên cảnh không thể khinh thường!

/Lỗ: cách biếm xưng của người Trung Quốc cổ đại đối với ngoại tộc phương bắc.

Người Minh triều hận hắn thấu xương, bởi vì Yêm Đáp vài lần xâm nhập đều là đám người Tiêu Cần dẫn đường, Trung Quốc nhiều lần chịu nó hại, người này khó mà trốn hết tội, hơn nữa Tiêu Cần hết sức hoa ngôn xảo ngữ, lừa quân dân biên cảnh nói "Tại Bản Thăng có vạn khoảnh ruộng tốt để cho ở, đến đó sẽ được chia ruộng đồng, trâu cày, nông cụ, hạt giống, vả lại không cần nộp lương cho quan phủ, còn có thể tránh được người Mông Cổ cướp bóc", lừa cho quân dân vượt biên chạy trốn như cá diếc bơi qua sông, khiến quan phủ rất là sợ hãi, tăng cường thêm biện pháp bảo giáp liên tọa, nói một người trốn thì chém đầu toàn bảo, kết quả tạo thành cả thôn trốn luôn...

*Bảo giáp (chế độ biên chế hộ tịch ngày xưa để quản lý nhân dân theo nhiều tầng. Một số nhà hợp thành một giáp,một số giáp hợp thành một bảo, giáp có giáp trưởng, mỗi bảo có một bảo trưởng)

Người này còn phá hư Mã thị(chợ ngựa), xúi giục chiến tranh, hối lộ biên tướng, cấu kết gian thương... tội ác phạm phải chồng chất như núi, tuyệt đối là tâm phúc đại hoạn của tổng đốc Tuyên Đại, nếu như nói để hắn chọn ra một người giữa Dương Thuận và Thẩm Luyện để giết, vậy thì không hề nghi ngờ sẽ là người trước.

~~

Hai người Diêm Hạo, Dương Dận Quỳ liệt vào bát đại hộ pháp kim cương dưới trướng Tiêu thiên vương, cũng là vài tên yêu phạm nổi danh trong đó, lần này phụng mệnh qua đây mua muối trà với Tấn thương, kết quả không biết đi như nào lại để rò rỉ tin tức, bị Lộ Giai dẫn người bắt gọn, hắn kích động lôi tới chỗ Dương tổng đốc để thỉnh công.

Thấy sau khi được báo nét mặt Dương Thuận không quá vui mừng, trong lòng hắn không khỏi khó hiểu: "Lẽ nào hắn chê ta không thông báo trước đó ư?" liền nói:

- Cơ hội hơi buông lơi sẽ biến mất, không kịp bẩm báo với đại soái, xin đại soái chớ trách.

- Ơ...

Dương Thuận lắc đầu cười nói:

- Lộ lão đệ nghĩ đi đâu vậy? Thực không muốn giấu diếm, bản soái đang phát sầu vì một chuyện khác đây.

Rồi đưa thư của Nghiêm Thế Phiên cho hắn xem:

- Bản soái vì chuyện này mới lo ngày nghĩ đêm, quên ăn bỏ ngủ, hận không có kế hay, cho nên mới mặt ủ mày chau.

Trước kia Lộ Giai kỳ thật là một viên quan có tài, nhưng từ khi cầm bạc của Dương Thuận xem như là đã bị triệt để dụ dỗ rồi, đành phải một lòng đi theo Nghiêm đảng. Cầm lấy thư của tiểu các lão xem một lần, mới trầm ngâm nói:

- Không có Lục Bỉnh che chở, Thẩm Luyện kia chẳng qua là con cua không có mai, còn không phải để mặc cho chúng ta thao túng sao?

Dương Thuận nghe vậy đại hỉ:

- Nếu có thể trừ đi cái họa tâm phúc này, ngươi ta huynh đệ cứ vô tư mà thăng quan phát tài.

Lộ Giai cười ha ha nói:

- Phải dựa vào đại soái rồi.

Hơi chút suy tư, đoạn cười nói:

- Có câu là, hữu ý tài hoa hoa bất phát, vô tâm sáp liễu liễu thành âm, lần này hạ quan xem như là sáp liễu thành âm rồi!

- Mau mau nói đi! - Dương Thuận vội vàng giục.

Lộ Giai chỉ tay ra ngoài cửa:

- Rơi vào người mấy tên yêu nhân kia thôi.

Rồi có chút đắc ý nói:

- Biện pháp khác bố trí không được Thẩm Luyện, chỉ có chuyện của Bạch Liên giáo là thánh thượng tức giận nhất. Bây giờ đem lời khai của yêu tặc Diêm Hạo, Dương Dận Quỳ thêm vào tên của Thẩm Luyện, cứ nói hai tên họ Dương là học sinh của Thẩm Luyện, Thẩm Luyện kia bởi vì không buộc tội được Nghiêm các lão, mất chức oán độc, phản đối triều đình, dạy họ giả yêu làm ma, cấu kết với Lỗ mưu nghịch. May mà hôm nay bắt được, xin ban cho tội chết để tuyệt hậu hoạn! Đại soái cảm thấy thế nào?

- Diệu! Diệu! Diệu!

Dương Thuận vỗ tay cười nói:

- Lão đệ thật không hỗ là tiểu Gia Cát a!

Rồi quyết định:

- Ta sẽ báo cho tiểu các lão biết ngay, bảo hắn dục Hà Tân mau phê duyệt công văn! Lần này cái mạng của Thẩm Luyện nhất định không thoát đâu được rồi!

Lai nhi bất vãng phi lễ dã. Lộ Giai cũng vỗ tay khen:

- Diệu, quả thật là diệu!

Hai người ngay lúc ấy bàn bạc tấu chương, hẹn sẽ đồng thời phát bản, muốn đem việc này làm thành thiết án! Đồng thời Lộ Giai cũng không quên phát thiêm, mệnh thân binh của phủ tổng đốc đến thẳng Bảo An Châu, bắt "yêu sư" Thẩm Luyện quy án!

Thân binh của phủ tổng đốc vừa động, Niên Vĩnh Khang liền biết được tin tức, nhưng hắn biết rõ hiện tại đã khác xưa rồi, đã không thể cứng đối cứng, vì vậy ra roi thúc ngựa đi trước một bước đến Bảo An Châu báo cho Thẩm tiên sinh biết, nhanh chóng đi xa để tránh họa.

Biết được tin dữ, Thẩm phu nhân hoang mang lo sợ ôm lấy anh hài, Thẩm Cổn, Thẩm Bao đã thành con kiến trên chảo nóng, chỉ có Thẩm Luyện vẫn an tọa như Thái Sơn. Ông nói với Niên Vĩnh Khang:

- Nghiêm Thế Phiên đó và Dương Thuận hận ta đã lâu rồi, hiện tại Lục Bỉnh đã chết, chúng tất nhiên muốn thù mới hận cũ thanh toán một lượt, ta không thể trốn, nếu như chạy trốn tất sẽ liên luỵ hương lân, sẽ khiến người vô tội vì ta mà chết.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.