WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 752: Đoạn Đầu Phạn(1)

Chương 752: Đoạn Đầu Phạn(1)




Dịch: lanhdiendiemla.

Nghe được câu hỏi của hoàng đế, Từ Giai thầm vui trong lòng, ông ta muốn biểu hiện mình mạnh hơn Nghiêm Tung, phải dựa vào loại cơ hội loại này để mà nở mày nở mặt.

Năm đó Từ Giai chính là thần đồng, vốn có trí nhớ siêu phàm. Ông ta hắng giọng, liền một hơi thở đọc thuộc lòng cho hoàng đế:

- Chỉ thí dụ năm ngoái -- tháng giêng Mậu Thân, Lỗ tiến vào từ Thiên Đầu quan, vượt qua Tự Ổ bảo, giết từ chỉ huy cho tới quân quan hơn mười người, binh sĩ gần nghìn người.

- Tháng tư Kỷ Sửu, Yêm Đáp tự mình dẫn mấy vạn kỵ binh nhập Ứng Châu, công hủy hơn 40 bảo, bên ta tổn hại một tri phủ, 2 tri huyện, 2 chỉ huy, 3 thiên hộ, 14 bách hộ, Vệ sở binh đinh 4000 người.

- Tháng bảy Mậu Tử, mấy nghìn kỵ binh Lỗ từ Sóc Châu di chuyển doanh trại đến phía Nam, công Sơn Tây cướp bóc, ta trận vong 2 tri huyện, 3 bách hộ, Vệ sở binh đinh 1000 người.

- Tháng 11 Tân Kỷ. Mấy trăm kỵ binh Lỗ xâm phạm Sơn Tây Thần Trì, cướp bóc mấy ngày, ta trận vong một bách hộ, binh đinh 700 người...

Ánh nến yếu ớt nhảy lên, sắc mặt Gia Tĩnh càng khó coi hơn, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, nóng nảy cắt đứt lời Từ Giai:

- Được rồi! Được rồi! Trên trăm Thát Lỗ thì có thể tiến quân thần tốc 300 dặm! Đám văn thần võ tướng ăn bổng lộc của trẫm chống đỡ Thát Lỗ giúp trẫm như thế đó hả? Khai quốc 170 năm mà mới nghe lần đầu!

Trong Tinh xá mọi người vội vàng cúi người thỉnh tội.

- Là ai đang bao che cho chúng? - Gia Tĩnh nghiêm mặt hỏi: - Vì sao không có chiến báo, còn phải dựa vào loại phương pháp này đi thăm dò, lão già Hứa Luân đó muốn làm gì?

Bởi vì chiến sự Đông Nam do Hồ Tôn Hiến toàn quyền phụ trách, cho nên chức trách chủ yếu của Binh bộ thượng thư chính là tổ chức cho tiền tuyến Tuyên Đại kế liêu, hiện tại xảy ra loại sự tình này, đương nhiên phải hỏi Binh bộ thượng thư rồi.

Từ Giai nhỏ nhẹ nói:

- Hoàng thượng bớt giận, Hứa lão đại nhân tuổi tác đã cao, tinh lực có hạn, khó tránh khỏi bị kẻ dưới qua mặt.

Cũng không biết ông ta đang nói tốt cho Hứa Luân, hay là đang xúi giục.

- Ngồi không ăn bám, cần hắn còn có ích gì? - Gia Tĩnh nhíu mày nói: - Ngươi bảo hắn viết một bản tấu, cho trẫm một lời giải thích.

- Vâng. - Từ Giai khẽ đáp.

- Còn bên Tuyên Đại cũng phải điều tra. - Gia Tĩnh nói tiếp: - Tới cùng là hư báo tổn thất, hay là thực sự hao binh tổn tướng, tới cùng là tình huống thế nào thì cũng phải điều tra cho rõ!

- Vâng. - Từ Giai ứng tiếng nói: - Xin hỏi hoàng thượng, phái người của phía nào đi thăm dò?

- Sự việc liên quan đến tổng đốc Tuyên Đại, không thể thiên thính thiên tín.(chỉ nghe người thân cận)

Gia Tĩnh khẽ nhíu mày nói:

- Để cho Hình bộ, Đô Sát viện, Binh bộ đều phái người đi. Còn có người của Cẩm Y Vệ, mỗi bên đều đi nhìn thử xem, khi trở về mỗi bên mỗi bản tấu. Để xem đám bạch nhãn lang(vong ân phụ nghĩa) trẫm nuôi nó mở to mắt nói dối ra làm sao.

- Vâng. - Từ Giai lại đáp ứng.

- Đi xuống lo liệu đi. - Gia Tĩnh vung tay áo nói.

Thẩm Mặc dự thính hồi lâu rốt cuộc nhịn không được nói:

- Hoàng thượng, vậy sư phụ của thần thì sao, ông ấy bị kẻ xấu trả thù mà...

- Ừ.

Gia Tĩnh thoáng dừng lại, đoạn hỏi Hoàng Cẩm:

- Danh sách xử quyết còn ở đó không?

- Buổi sáng Mã công công đã mang về Ti lễ giám rồi ạ. - Hoàng Cẩm đáp: - Để nô tài đi xem sao.

Gia Tĩnh không phản ứng hắn, mà nhìn sang Thẩm Mặc nói:

- Ngươi không phải là Thiêm đô ngự sử sao? Trẫm thấy nhân tuyển của Đô Sát viện chính là ngươi đấy. Trẫm cho ngươi một đạo thủ chiếu, trước tiên tạm hoãn hành hình đi...

Thẩm Mặc vội vàng luôn mồm tạ ân.

- Nhưng lời răn cũng phải nói trước. - Giọng điệu Gia Tĩnh trở nên nghiêm khắc: - Nếu như tra ra được là sư phụ ngươi vu cáo, hoặc hắn thực sự gia nhập tà giáo, vậy ngươi lĩnh tội cùng với hắn đi!

- Vâng! - Thẩm Mặc trịnh trọng thi lễ, cúi người nói: - Thần nguyện ý!

~~

Được thủ chiếu của hoàng đế, Thẩm Mặc liền vội vã rời khỏi Ngọc Hi cung, đi thẳng đến Ti lễ giám, vừa lúc gặp phải Mã Toàn đang đi ra ngoài, hắn vấn an với Thẩm Mặc:

- Ôi này Thẩm đại nhân, có chuyện gì mà gấp gáp quá vậy?

Thẩm Mặc kéo tay áo hắn lại nói:

- Lão Mã, Mã công công. Danh sách xử quyết đang ở đâu?

- Đã sớm đưa đến Hình bộ rồi.

Mã Toàn còn chưa rõ tình huống:

- Lần này cũng không biết làm sao, Hà bộ đường còn tự mình tới lấy...Ài, mà xảy ra chuyện gì rồi?

Thẩm Mặc đâu có thời gian mà nói nhảm với hắn, nhe răng cười nói:

- Chờ hỏi hoàng công công đi.

Rồi chắp tay nói:

- Cáo từ rồi.

- Gì mà vội thế.

Nhìn bóng lưng y nhanh chóng biến mất, Mã Toàn khó hiểu lắc đầu.

Thẩm Mặc biết hiện tại tình cảnh của Thẩm Luyện như con dê con đang tiến vào hang hổ, Đường Tam Tạng lầm nhập chùa Lôi Âm, đều có thể bị hại bất cứ lúc nào. Y nào dám chậm trễ dù chỉ chốc lát, không ngừng nghỉ đi ra khỏi cung, lên xe ngựa chưa kịp thở đã nói:

- Đi Hình bộ!

Nha môn Hình bộ nằm ở phố Tây Đơn phía Nam con hẻm Bạch Miếu, từ Tây Uyển đi ra quẹo một cái là tới rồi, Thẩm Mặc còn chưa kịp nghỉ ngơi thì kiệu đã ngừng.

Khẽ cắn môi, Thẩm Mặc nhảy xuống kiệu, lớn tiếng bảo tên lính giữ cửa:

- Có thủ dụ của hoàng thượng, mau dẫn ta đi gặp bộ đường của thấy các ngươi!

Tên lính giữ cửa không biết Thẩm Mặc, nhưng thấy bộ quan phục trên người y đỏ chót, biết là đại quan không phải nói chơi. Hắn liền vội vội vàng vàng dẫn Thẩm Mặc đi thẳng vào nha môn, đến bên ngoài phòng Thiêm áp của thượng thư thì mới đi vào thông bẩm. Hà Tân cũng bị giật mình, vội vàng đỡ quan mạo méo mó chạy đến, vừa thấy là Thẩm Mặc thì không khỏi thay đổi sắc mặt, trừng mắt dữ tợn với tên lính kia:

- Con bà nó, không biết hỏi rõ là ai hả.

Lời lẽ thô bỉ của hắn khiến Thẩm Mặc không khỏi nhíu mày, trầm giọng nói:

- Hà đại nhân, trước mặt chỉ dụ nói lời vô lễ, hình như không thích hợp thì phải.

- Ngươi là Ngự sử hả?

Có câu là gần mực thì đen, dưới sự hun đúc của Nghiêm Thế Phiên, mồm mép Hà Tân giờ đây toàn

*

với phân mà hắn không cảm thấy thẹn, trái lại nói năng còn có vẻ rất hùng hồn:

- Ngươi quản được sao?

- Ta đương nhiên là Ngự sử, tuy nhiên không rảnh mà đi quản cái miếng thối của ngươi!

Từ trong tay áo Thẩm Mặc móc ra thủ thư của Gia Tĩnh,, ưỡn ngực nghiêm mặt nói:

- Tả Thiêm đô ngự sử Thẩm Mặc, phụng mệnh truyền chỉ dụ!

Lúc này Hà Tân mới lèo nhèo quỳ xuống:

- Thần Hà Tân cung thỉnh thánh an!

Thẩm Mặc cũng không mở thư ra, mà trầm giọng hỏi:

- Hoàng thượng hỏi, danh sách xử quyết phạm nhân hôm nay ở đâu?

- Vẫn còn trên bàn của vi thần. - Hà Tân đáp.

- Trong đó phạm nhân Thẩm Luyện mà Tuyên Phủ báo cáo lên, bởi vì còn có điểm đáng ngờ nên tạm hoãn xử quyết!

Thẩm Mặc cầm thủ chiếu quơ quơ trước mặt Hà Tân, rồi thu hồi nó lại ngay:

- Hà đại nhân, mời làm theo đi.

- Hồi hoàng thượng. - Trên mặt Hà Tân nở nụ cười quỷ dị: - Công văn đã đưa đi rồi...

Thẩm Mặc nghe vậy mặt đanh lại, khẽ quát lên:

- Còn không mau lấy về!

- Đã không còn kịp rồi.

Hà Tân từ từ đứng dậy, phủi bụi trên đầu gối rồi thong thả nói:

- Dùng Binh bộ khẩn cấp đưa đi, hiện tại đã đến Xương Bình rồi.

- Ngươi vô liêm sỉ! - Thẩm Mặc vừa nghe vậy máu như dồn lên não, tóm lấy cổ áo Hà Tân: - Có ý đồ gì!

- Ngươi làm gì? - Hà Tân miệng hùm gan sứa nói: - Còn muốn đánh người sao?

Thẩm Mặc tuy nắm tay chặt, nhưng ý nghĩ còn ba phần tỉnh táo, biết lúc này không thể gây thêm rắc rối. Y chỉ ngón tay vào mặt Hà Tân:

- Sớm muộn gì cũng sẽ đánh cho mặt ngươi nở hoa!

Rồi buông lỏng tay ra, xoay người vội vàng đi ngay.

Hà Tân sửa sang vạt áo lộn xộn, nhìn ánh mắt quái dị của tuỳ tùng, biết hôm nay mình mất mặt rồi, không khỏi đỏ mặt nói:

- Nhìn cái gì vậy, một đám vô dụng!

~~

Thẩm Mặc ra khỏi nha môn Hình bộ, Tam Xích theo sát ở sau người hỏi:

- Đại nhân, chúng ta làm sao bây giờ?

- Nhìn tình hình này, bọn họ muốn giải quyết nhanh chóng rồi.

Thẩm Mặc dừng chân, bực bội nói:

- Chúng ta đi Tuyên Phủ, buổi trưa ngày mai phải chạy tới đó trước!

"A..." Từ Bắc Kinh đến Tuyên Phủ cách nhau ba trăm dặm. Nếu như một đường ra roi thúc ngựa, lại đổi ngựa vài lần, thời gian một ngày là có thể chạy tới. Nhưng hiện tại là đầu giờ Thân, vào đông đêm dài, chưa đến một canh giờ nữa sắc trời sẽ tối, sau đó qua giờ Mẹo mới đến bình minh. Nói cách khác, có thể lên đường vào ban ngày thì tính cả đầu đuôi không đến hai canh giờ, thời gian còn lại đều phải đi trong đêm tối, có thể đi nhanh bao nhiêu khoan hãy nói, còn rất dễ ngựa mất móng trước, bị ngã thì có mã trật khớp xương, không khéo cả cái mạng cũng gặp nguy hiểm.

Tam Xích cảm thấy phải khuyên nhủ đại nhân:

- Quá nguy hiểm đấy...

- Mình ta đi.

Thẩm Mặc nổi giận, xoay người lên ngựa của mình.

Tam Xích cười khổ kéo cương ngựa:

- Phục rồi phục rồi, chúng ta đi chúng ta đi.

Rồi quay đầu lại bảo kiệu phu:

- Trở lại báo tin cho các huynh đệ, chúng ta tập hợp trước Phụ Thành môn, còn một canh giờ nữa thì đóng cửa rồi, nhanh lên.

- Yên tâm đi...

Đám kiệu phu cười đáp ứng, rồi nhanh chóng khiêng cỗ kiệu không người đi.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.