Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 761: Phản Khách Vi Chủ(2)

Chương 761: Phản Khách Vi Chủ(2)




Dịch: lanhdiendiemla.

- Sợ rồi sao?

Khóe miệng Lộ Giai nở nụ cười sảng khoái:

- Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, hà tất phải vậy chứ?

- Sợ, ta rất sợ a.

Thẩm Mặc cười ha ha thành tiếng, vẫn thong thả nói:

- Lộ đại nhân nghĩ oan cho ta rồi, người của Cẩm Y Vệ cũng không phải một Ngự sử nho nhỏ như ta có thể chỉ huy, người ta đã sớm chú ý tới các ngươi rồi, hạ quan chẳng qua là tình cờ đụng phải mà thôi.

Cẩm Y Vệ giám sát quân tình dân tình, đương nhiên là có quyền lực bắt người trở lại điều tra, nhưng tiền đề là, chỗ dựa phải đủ cứng, không sợ đắc tội với người khác mới được.

Thoáng dừng lại, Thẩm Mặc lại nói bổ sung thêm:

- Còn có chuyện này, ta đã dùng thư khẩn 800 dặm báo cáo lên hoàng thượng chuyện này rồi, không cần nhị vị đại nhân phí tâm đâu.

- Hừ hừ...

Trong lòng Lộ Giai như ngộ ra điều gì, biết việc hôm nay đã không thể thương lượng rồi. Hắn liền cười lạnh nói:

- Thẩm đại nhân nói năng sắc bén đấy, nhưng đã quên một việc.

- Chuyện gì? - Thẩm Mặc cười hỏi hắn.

- Nơi đây là trọng địa cửu biên Tuyên Phủ.

Lộ Giai nói giọng nham hiểm:

- Trưởng quan ở đây là tổng đốc Tuyên Đại, có vương mệnh kỳ bài tiền trảm hậu tấu! Ngươi muốn động thủ trên đầu thái tuế thì cũng phải nhìn có bổn sự này hay không đã!

- Bản quan tứ phẩm, vương mệnh kỳ bài không giết được ta.

Thẩm Mặc vẫn cười như trước, nhưng trong nụ cười đã có ý quyết liệt. Y lạnh lùng nói:

- Bỏ cái trò uy hiếp vô dụng ấy đi, ngay cả chủ tử của các ngươi bản quan còn không sợ, con chó của hắn nuôi thì có gì mà hãi?

- Hừ hừ, ngươi đúng là kẻ chưa thấy quan tài chưa rơi lệ!

Lộ Giai nhìn Dương Thuận nói:

- Đại soái, kẻ này đã nhiều lần khiêu chiến quyền uy của ngài, còn không mau đuổi hắn ra khỏi phủ!

Hắn đã bị Thẩm Mặc kích thích đến cái lòng đầy nhơ nhuốc, một lòng muốn trước tiên vượt qua cửa này rồi mới bình tĩnh tính tiếp.

Dương Thuận biết lúc này phải nghe Lộ Giai. Hắn gật đầu nói:

- Người đâu!

Lời còn chưa dứt, tám cánh cửa đồng thời mở ra, xuất hiện ở trước mặt mọi người cũng không phải thân binh của Dương Thuận, mà là vệ đội của Thẩm Mặc!

Lúc này trong phủ tổng đốc đã tràn ngập đuốc sáng rực, binh khí sáng lóa, mấy trăm thân binh tổng đốc mặc miên giáp màu xám vây quanh quanh phòng khách, họ cũng không dám bước về phía trước một bước.

Bởi vì giữa họ và phòng khách là một đội Cẩm Y Vệ mặc phi ngư phục, eo dắt Tú Xuân đao, lưng khoác áo choàng màu mực.

Trong mắt bọn quan binh, Cẩm Y Vệ là đại biểu cho hoàng thượng, bọn họ thậm chí phân không rõ điểm khác nhau giữa phi ngư phục và long bào, nên nào dám giơ vũ khí tương đối? Mặc dù nhân số gấp mười đối phương, nhưng trên khí thế đã bị ép tới gắt gao.

Mà ở phía sau Cẩm Y Vệ chính là vệ đội của Thẩm Mặc, bọn họ dưới sự hộ tống của Cẩm Y Vệ xông thẳng vào phủ tổng đốc, vả lại không được gia nhân thông bẩm, thừa dịp thân binh trong phủ còn chưa kịp phản ứng, liền lấy thế nhanh như chớp giành trước vây quanh phòng khách!

Một màn này đã gây ra kinh hoảng lớn hơn nữa. Chúng tân khách tới đây là để xem kịch, nên cũng không nguyện dính dáng vào chuyện này, vì vậy đều nhìn sang Thôi lão. Thôi lão liền nói với Thẩm Mặc ở bên cạnh:

- Xem ra khâm sai đại nhân và Dương đại soái có công vụ muốn nói, mấy người tạp vụ chúng tôi nên cáo lui trước thì hơn.

Thẩm Mặc cười áy náy nói:

- Quấy rấy đến nhã hứng của lão tiên sinh rồi, thực sự là xin lỗi, ngày khác hạ quan nhất định sẽ đăng môn bồi tội.

Khâm sai đại nhân đăng môn đến thăm, đây là vinh quang lớn thế nào chứ, nhưng với cái cảnh này hôm nay Thôi lão đã rất sợ vị ác khách Thẩm Mặc này rồi, lão vội vàng cười giả lả nói:

- Nào dám làm phiền đại nhân? Cứ để lão hủ ngày khác đăng môn đến thăm đi.

- Không dám không dám. - Thẩm Mặc gật đầu nói.

- Vậy lão hủ cáo từ rồi.

Thôi lão chắp tay phân biệt với y và Dương Thuận, rồi được người bên cạnh nâng dậy. Những người khác cũng đều cáo từ, muốn mượn cơ chuồn ngay khỏi đây, lại bị vệ binh ở cửa ngăn cản:

- Không có chức quan có thể đi, quan thân thì ở lại!

Đám tấn thân phú thương nghe vậy liền mau chóng chạy khỏi nơi thị phi này càng nhanh càng tốt. Mà những văn võ quan viên thì đành phải tội nghiệp nhìn Thẩm Mặc, nhưng chỉ thấy y ôn hòa mỉm cười.

Bọn họ biết lúc này không thể đi được rồi, khâm sai đã lên tiếng mà còn muốn đi thì chính là coi thường khâm sai, nói nghiêm trọng chút chính là coi thường hoàng thượng, đó sẽ phải vấn tội đấy! Cả đám đành phải trở về ngồi xuống, trong lòng thì khóc thét lên: "Sớm biết vậy thì đừng ân cần giới thiệu làm gì rồi..."

~~

Cả gian phòng chỉ còn lại những người ăn bổng lộc của triều đình, tất cả mọi người nhìn Thẩm Mặc, Thẩm Mặc thì vẫn ngồi vững như Thái Sơn, như thể người dấy lên sóng to gió lớn căn bản không phải y. Nhưng tất cả mọi người không dám coi khinh vị khâm sai này, bọn họ từ trong dáng cười ôn hòa từ đầu đến cuối của y cảm thấy được hàn ý thấu đến tận xương.

Vẫn là Thẩm Mặc đánh vỡ cục diện bế tắc, y nói với quản gia phủ tổng đốc đang không biết làm sao:

- Đi đổi lại bàn tiệc khác lên đây, để ta cùng chư vị đại nhân trò chuyện cái nào.

Tôi tớ nhìn sang Dương Thuận, Dương Thuận nhìn sang Lộ Giai, Lộ Giai lau mồ hôi trán, ổn định tâm thần rồi mới nói:

- Đúng thế...nguội hết cả rồi, đổi bàn khác, đổi bàn khác đi.

Chẳng mấy chốc, bát đũa chưa từng được động đến đã được dọn đi, thay vào đó là một bàn tiệc mới nóng hổi. Thẩm Mặc cầm đũa rồi nói với mọi người:

- Đói bụng cả rồi, chúng ta ăn cơm trước đi, ăn no rồi mới nói.

Lúc này trăng đã treo đầu cành, quả thật mọi người đang rất đói bụng. Thấy khâm sai đại nhân đã gắp một miếng thịt lừa nướng đang cắm cúi ăn, họ cũng cầm lấy đũa, trước tiên phải tế Ngũ tạng miếu cái đã.

Đối với đại đa số quan viên thì họ cũng không lo lắng cho số phận của mình, thậm chí là không sợ hãi, bởi vì dù phong vân có biến đổi thế nào, thành Tuyên Phủ cũng phải dựa vào họ để trấn thủ, cho nên không lo lắng có người dám động thủ với họ, trừ phi không còn cần "Kinh tây đệ nhất phủ" này nữa rồi!

Chỉ có Dương Thuận và Lộ Giai hai người thì không nuốt nổi, đầu óc của họ chỉ toàn là số phận bi thảm của mấy người trước, hình như ngoại trừ Dương Bác thần kỳ ra, không ai có thể được chết già, cho dù là đại tướng quân Cừu Loan quyền thế ngập trời cũng bởi vì thế cục biên cảnh chuyển biến xấu mà bị mất chức quan, đi hầu tổ tiên luôn, chức vị này nhìn qua quyền cao chức trọng, hình như nó lại rất hay trở thành con dê thế tội cho sự bất lợi của biên sự... Vốn dĩ Lộ Giai cũng không có việc gì, nhưng ai khiến hắn đi lên chiếc tặc thuyền của Dương Thuận làm chi?

Cảm giác ăn cũng đủ rồi, Thẩm Mặc lau miệng, giơ ly rượu lên nói:

- Chư vị...

Khi y lau miệng thì mọi người đã ngồi nghiêm chỉnh rồi, hiện tại y vừa nói thì họ lập tức bày ra bộ dạng chăm chú lắng nghe.

- Thả lỏng chút đi. - Thẩm Mặc mỉm cười nói: - Thẩm mỗ ta cũng không phải là kẻ bất cận nhân tình, nếu không phải thân chịu thánh mệnh đến đây, ta cũng sẽ không làm ra động tĩnh lớn thế đâu.

Có người nhẹ giọng hỏi:

- Không biết thánh minh như thế nào?

- Rất đơn giản, triệt để điều tra rõ chuyện này!

Thẩm Mặc nhìn Dương Thuận và Lộ Giai nói:

- Nhị vị thả lỏng một đi, chỉ cần hai người nói rõ sự tình, chúng ta vẫn là đồng liêu thân cận mà.

Rồi nhỏ nhẹ nói:

- Có vài việc thế này hoàng thượng muốn ta xác định với các vị -- tháng giêng Mậu Thân năm ngoái, mấy bảo Tự Ổ tử vong từ chỉ huy đến quân quan hơn 10 người, binh sĩ gần 1000 người, chuyện đó là thế nào?

Tất cả mọi người đang ngồi chấn kinh rồi, bọn họ quá rõ ràng chuyện đó là thế nào! Nhưng khiếp sợ còn chưa kết thúc, mà nó lại như sóng vỗ tới liên tiếp. Chợt nghe Thẩm Mặc nói:

- Tháng 4 Kỷ Sửu, Ứng Châu bị hủy hơn 40 bảo, một tri phủ, hai tri huyện, hai chỉ huy, ba thiên hộ, mười bốn bách hộ, Vệ sở binh đinh 4000 người tử vong, là chuyện gì xảy ra?

- Tháng 7 Mậu Tử, Sơn Tây tử vong hai huyện, ba bách hộ, Vệ sở binh đinh 1000 người, là chuyện gì xảy ra.

- Tháng 11 Tân Kỷ, Sơn Tây Thần Trì tử vong một bách hộ, binh đinh 700 người, lại là chuyện gì xảy ra?

...

~~

Từng vấn đề được Thẩm Mặc tung ra, như từng tiếng sấm nổ vang trong đầu mọi người. Tất cả mọi người mặt tái ngắt, trong lòng sợ hãi hô lớn: "Làm sao mà biết được tường tận như thế? Lẽ nào triều đình muốn chơi thật rồi sao?" bao gồm cả Lộ Giai, tất cả mọi người tin tưởng Thẩm Mặc đã nắm giữ chứng cứ vô cùng xác thực rồi, lại không biết tất cả đều chỉ là từ chỗ Từ Giai suy luận ra.

Lại nghe Thẩm Mặc nói tiếp:

- Hoàng thượng đặc biệt lưu ý chuyện này, lúc này mới muốn bản quan tới Tuyên Phủ. Kỳ thật cũng không khó điều tra. Người của Cẩm Y Vệ đã dẫn đi mười mấy người từ phó tổng binh trở xuống trong đại doanh, còn treo giải thưởng trong binh sĩ, không khó để hỏi ra chân tướng mọi chuyện.

Rồi vẻ mặt độ lượng nói:

- Nhưng nếu như thông qua biện pháp đó để điều tra, các vị có được lý cũng nói không rõ, dù cho ta mọi cách che chở, nhưng các các đại thần triều đình sẽ cho rằng, đây chính là một án hủ bại... Ở đây cách kinh thành cũng không xa, các vị chắc cũng nghe nói, tại nội các quản sự đã là Từ các lão rồi, Thanh Lưu bên người các lão đều là người ghét ác như thù. Nếu như châm dầu vào lửa sẽ khơi dậy ngọn lửa tức giận của hoàng thượng, đến lúc đó rất có khả năng chúng ta sẽ gặp không may!

Lời này làm cho mọi người bồn chồn trong lòng, họ gượng cười nói:

- Nếu hoàng thượng còn muốn chúng ta giữ cửa, vậy sao có thể tận diệt chúng ta được chứ?

- Ta thì nghe nói. - Thẩm Mặc mỉm cười nói: - Phía nam kháng Oa giành thắng lợi liên tiếp, một đám quan văn võ tướng lập công thăng quan, họ vẫn còn chưa có địa phương để an bài đấy thôi...

Mọi người lúc này mới sợ hãi:

- Không thể nào.

- Có thể. - Thẩm Mặc trầm giọng nói: - Lần này ta đến đây còn có một việc là "quan sát động tĩnh", nhìn xem các quan văn võ tướng Tuyên Đại còn dùng được hay không. Các vị nói đi, đây là ý gì?

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch