WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 774: Bận Rộn Uổng Phí (1)

Chương 774: Bận Rộn Uổng Phí (1)




Dịch: lanhdiendiemla.

Tuyết rơi trước năm mới gần như đã trở thành thông lệ ở Tuyên Phủ, đêm ngày 20 tháng Chạp, gió bắc thét giáo, đất trời trở nên đen xì xì, đằng xa mây đen nghịt nghịt, dường như chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm vào được.

Sáng ngày hôm sau, tuyết đổ xuống ào ào, mau chóng đem cả trời và đất phủ lên một lớp trắng xoa, lại còn rơi suốt một ngày, chẳng hề có ý dừng lại.

Tuyết cứ rơi như thế hai ngày lền, tới đêm ngày 22 tháng Chạp, trên đường tuyết đã ngập tới đầu gối, khắp tầm mắt mà một cảnh trắng xóa, khó phân biệt được đâu là đông tay nam bắc.

Nhưng dưới hoàn cảnh khắc nghiệt đó, lại có một đội ngũ dài đang tiến bước, những người đó mặc áo da dày, cả khuôn mặt được bọc trong lớp khăn kín, chỉ chừa mỗi hai đôi mắt ở bên ngoài để nhìn rõ người phía trước mà thôi.

Bọn chúng mỗi người dắt một con ngựa thấp lùn, bọc hành trang quấn cung tiễn trên lưng ngựa được buộc rất chặt. Gió quá lớn, không còn cách nào cưỡi ngựa được nữa, cung cứng của bọn chúng bị hủy hoại nghiêm trọng, cho nên chỉ có thể dắt ngựa, dùng thảm bọc lấy cung, vất vả bôn ba trong gió tuyết.

Cho dù không nhìn rõ khuôn mặt của những kẻ đó, nhưng cũng có thể khẳng định là người Mông Cổ, bởi vì chỉ có người Mông Cổ sinh ra trông gió tuyết, từ nhỏ giỏi chịu đựng gian khổ vất vả mới có thể hành quân trong điều kiện thời tiết thế này.

Nếu là binh sĩ người Hán phải chịu tội như thế, chỉ e đã làm loạn rồi.

Khi ngày đầu tiên tuyết đổ xuống, người Mông Cổ cũng khích lệ mình như thế. Nhưng tới ngày thứ hai, gió vẫn mạnh, tuyết vẫn lớn, trời lạnh căm căm, đái lên mặt đất cũng đóng băng tức thì, thì chịu khổ giỏi tới đâu cũng chẳng thể chịu được nữa...

Trong đội ngũ hành quân, thi thoảng nghe thấy tiếng ngã bình bịch, mỗi tiếng đó đều đại biểu cho một người hoặc một con ngựa bị chết lạnh.

Đây chính là đội ngũ do Hoàng Thai Cát và ba tên đệ đệ suất lĩnh, bọn chúng xuất phát từ ngày 18, vì để tránh trạm canh và phong hỏa đài phía chính diện, liền đi về phía đông 80 dặm, sau đó vượt qua Trường Thành, đánh vào thành Tuyên Phủ từ phía bắc.

Nếu như tất cả đều thu lợi thì bọn chúng đã tới dưới thành Tuyên Phủ từ ngày hôm qua, sau đó triển khai đánh nghi binh mãnh liệt, nhưng ông trời bày ra thứ thời tiết này, cho nên tới nay vẫn còn chưa nhìn thấy Tuyên Phủ đâu.

Ở chính giữa đội ngũ hành quân, một đám hộ vệ vây kín bốn huynh đệ Hoàng Thai Cát ở giữa, cho dù đã cố gắng che gió cho bốn vị Thai Cát, có điều cũng chẳng được việc gì?

- Đại ca, liệu chúng ta có bị chết lạnh không?

Bả Lâm Thai Cát người bọc trong áo lông cừu dày, nằm rạp trên lưng ngựa, run run hỏi. Hắn bị lạnh cứng chân, đã không thể đi bộ được nữa, cho nên tinh thần cũng trở nên rất bi quan.

Nhìn thấy hai tên đệ đệ khác tâm tình rất tệ, Hoàng Thai Cát chỉ còn biết an ủi:

- Sao có thể như thế được? Chúng ta là con cưng của Trường Sinh Thiên cơ mà.

Gió quá lớn, giọng y lại yếu ớt làm gió thổi tan, căn bản nghe không được rõ lắm.

- Đệ chẳng còn tin nữa.

Bính Thỏ Thai Cát đầu rụt lại, nói lớn:

- Nếu Trường Sinh Thiên phù hộ cho chúng ta, chẳng lẽ lại dùng thời tiết tệ hại này hoan nghênh chúng ta? Đệ thấy rời khỏi đại thảo nguyên, Trường Sinh Thanh chẳng còn ích gì nữa rồi.

- Đừng có nói lung tung.

Hoàng Thai Cát khiển trách:

- Trận tuyết lớn này là ý của Trường Sinh Thiên, đệ đừng chỉ thấy có bao nhiêu người chết lạnh, mà phải nghĩ thử xem, chính vì có nó yểm hộ, cho nên chúng ta mới thoát khỏi chòi canh của quân Minh, không cần phải hi sinh tính mạng của dũng sĩ để giả vờ công thành nữa.

Có vẻ hắn rất đắc ý với lý luận của mình, liền bảo mấy đệ đệ:

- Nếu như muốn có được vàng, thì phải bỏ ra bạc, đó là khảo nghiệm của Trường Sinh Thiên với chúng ta. Thế mới xứng đáng với thắng lợi vĩ đại này chứ.

- Huynh ấy nói câu này tám lần rồi phải không?

Bỉnh Thỏ Thai Cát hỏi Bố Ngạn Thai Cát tính khá ít nói.

- Không nhiều vậy đâu.

Bố Ngạn Thai Cát làu bàu:

- Mới có bảy lần thôi.

Hoàng Thai Cát xấu hổ vô cùng, nếu cứ tiếp tục như thế này thì uy tín của hắn sẽ mất hết, liền hỏi lớn:

- Đi tới đâu rồi?

Một lát sau có tên thám báo chạy tới báo:

- Tới Vương thôn rồi.

- Còn cách Tuyên Phủ bao xa nữa?

- Hai mươi dặm, tiếp tục đi về phía trước là trạm canh ngoại vi của Tuyên Phủ rồi.

Câu nói này có tác dụng hơn bất kỳ loại linh đan diệu dược nào, làm bốn tên Thai Cát tức thì tinh thần phấn chân, bộ hạ của bọn chúng cũng tràn trề sức mạnh, cảm giác thời khắc sáng tạo lịch sử sắp tới rồi.

Hoàng Thai Cát hưng phấn giơ tay lên, nói lớn với người bên cạnh:

- Các dũng sĩ của ta, đêm nay chúng ta sẽ phá thành! Đêm nay là đêm vinh quang của con cháu Thành Cát Tư Hãn! Chỉ cần đánh tới dưới thành Tuyên Phủ, là sẽ có nội ứng mở cửa thành cho chúng ta, trận tuyết lớn này là sự yểm hộ tốt nhất cho chúng ta. Để chúng ta giết chết quân Minh ngay trên giường.

Thế là tinh thần tất cả bọn chúng liền sôi sục, tới ngay cả Bả Lâm Thai Cát nằm bẹp trên lưng ngựa cũng lớn tiếng hò hét, cứ như một bầy sói tru.

Nhìn thấy cảnh kích động lòng người này, Hoàng Thai Cảm tưởng chừng huyết mạch hoàng kim đang cháy lên trong cơ thể, Thành Cát Tư Hát như nhập hồn vào người hắn, vung roi ngựa chỉ về phía trước nói:

- Ai quét sạch chướng ngại cuối cùng cho ta?

- Đệ đi.

Bính Thỏ Thai Cát bị bá khí của hắn cảm nhiễm, kích động nói:

- Mong được đại ca đồng ý.

- Đi đi!

Hoàng Thai Cát gật đầu, ra lệnh:

- Cẩn thận một chút.

~~~~~~~~~

Bính Thỏ Thai Cát xuất phát không lâu đã quay trở về, lệnh bộ đội tiếp tục tiến lên, Hoàng Thai Cát kinh ngạc:

- Nhanh như thế mà đã xong rồi à?

- Làm gì có ai chứ.

Bính Thỏ Thai Cát nhổ phì một bãi:

- Trong lò không có lửa, đã mấy ngày liền chưa được đốt rồi.

Hoàng Thai Cát không để ý lắm:

- Người Hán rất sợ khổ, nhất định là thấy tuyết lớn gió lạnh, cho rằng chúng ta sẽ không tấn công vào loại thời tiết này, cho nên trốn hết vào trong thành hưởng phúc rồi.

Tất cả đều có suy nghĩ như thế, liền tiếp tục tiến về phía trước, ước chừng đi được một canh giờ, cuối cùng nhìn thấy đường nét tường thành đằng xa, như ẩn như hiện trong gió tuyết.

Thành Tuyên Phủ! Cuối cùng đã tới nơi rồi! Thời khắc kích động lòng người cuối cùng cũng đã tới rồi.

Cho dù tiếng gió rất lớn, nhưng vì cẩn thận, tất cả chiến mã đều bịt miệng, để đề phòng phát ra tiếng hí, cho dù là người cũng bị yêu cầu nhét giẻ vào miệng, đề phòng không cẩn thận làm lộ.

Cho nên tất cả được tiến hành trong âm thầm lặng lẽ, hơn một vạn ba nghìn kỵ binh Mông Cổ dũng mãnh, cứ như thế mò mẫm tới chỗ cách thành Tuyên Phủ một dặm.

Hoàng Thai Cát nhìn lên phía tường thành, vẫn thấy đen tối mù mù, không khỏi nghĩ thầm:" Quân Minh quả nhiên là đã lơ là xem thường, trời giúp ta thành công đây mà!" Liền hạ lệnh đại tướng số một dưới trướng, thiên phu trưởng Triết Lặc Nhật nổi danh nhất đông Mông Cổ, suất lĩnh một ngàn tinh kỵ bản bộ, đảm nhận bộ đội tiên phong.

Nhiệm vụ của hắn là tiếp ứng cho nội gián ở cửa Bắc khống chế cửa cổng thành, để đại quân đánh thẳng vào. Chiến dịch này thế là tất thắng, lịch sử sẽ ghi nhớ thời khắc ấy.

Nhìn bộ đội tiên phong đi xa dần, Hoàng Thai Cát hỏi Tiêu Cần không biết từ đâu nhảy ra:

- Tiêu quốc sư, bên phía ông không có vấn đề gì chứ?

Tiêu Cần lắc đầu:

- Không thể có vấn đề được, tướng giữ cổng thành bắc là tín đồ cuồng nhiệt nhất, nếu chẳng phải là do ta cưỡng chế, thì hắn sớm đã dẫn người chạy tới Bản Thăng rồi. Hiện giờ hắn có cơ hội trở thành hộ pháp mà hắn luôn khao khát, dứt khoát sẽ làm tốt chuyện này. Mà không chỉ riêng mình hắn là nội ứng, trong thành còn có nhiều người của ta, chiến sự nổ ra, bọn chúng sẽ phóng hỏa khắp nơi, làm quân Minh rơi vào trong hỗn loạn.

- Vậy thì tốt quá! Vậy thì tốt quá!

Hoàng Thai Cát hít sâu một hơi nói:

- Đi theo nào.

Đại quân liền chậm chậm theo bóng bộ đội tiên phong phía trước, đi về phía thành bắc.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.