Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 783: Lão Tây Nhi (2)

Chương 783: Lão Tây Nhi (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Đợi mọi người ngồi cả rồi, Thôi lão nói với Thẩm Mặc:

- Hôm nay hay tin mừng, dưới sự lãnh đạo anh minh của đại nhân, quân ta hát vang khúc khải hoàn, đánh tan Mông Cổ Hoàng Thai Cát ngoài thành, sau đó thẳng tiến truy kích, đại phá doanh trại địch, chém giết thu hoạch vô số, sáng tạo ra đại thắng bao năm chưa có.

Rồi chuyển sang nhìn bậc sĩ thân tới cùng:

- Đám già cả chúng tôi mặc dù không lên chiến trường được, nhưng tấm lòng cũng như các tướng sĩ. Nghe nói chúng ta đánh thắng trận, chúng tôi cao hứng lắm, vì thế bàn tính với nhau chuẩn bị chút lễ mọn, mạo muội tới mừng đại nhân và chư vị tướng quân! Mong đại nhân không chê.

Trung niên nam nhân theo sau ông ta liền dùng hai tay dâng lên danh sách quà mừng với Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc mở ra xem, trừ một khoản ngân lượng không nhỏ ra, còn có rất nhiều rượu thịt, dầu mỡ, chăn đệm, chính là những thứ binh sĩ phổ thông cần nhất, không kìm được niềm vui từ tận đáy lòng:

- Thôi lão vất vả rồi, hạ quan thay mặt tướng sĩ tạ ơn ngài.

Nếu như lễ vật ông ta chuẩn bị, ngoại trừ vàng bạc châu báu ra, thì là lụa là gấm vóc sẽ khó tranh khỏi bị văn võ bá quan phia chia, binh sĩ hạ tầng chẳng có được một cái gì.

Nhưng hiện giờ trừ ngân lượng dành cho quan viên, thì toàn là rượu thịt chăn đệm cho binh sĩ bình thường, làm đám quan viên kia không thể tham ô, mới có khả năng phân chia tới tay quan viên phía dưới ở mức cao nhất có thể.

Một chiêu âm thầm kín đảo này nhưng lại làm ấn tượng của Thẩm Mặc với ông ta cải thiện đáng kể, thầm nghĩ:" Lão già này không phải là hạng chỉ biết kiếm chác lợi lộc."

Tiệc vui vẫn tiếp tục, uống tới mức độ nhất định thì tới lúc chơi bời.

Đám tấn thân mang tới đoàn kịch, biểu diễn ca kịch ở trong phòng khách, chiêng trống rộn ràng, kèn sáo du dương, đào hát trẻ trung tươi ngon thi thoảng lại ném xuống cái nhìn quyến rũ, khiến cho đám háo sắc miệng khô cổ khát, lòng dạ nôn nao.

Nếu như đã là khao quân thì tất nhiên không thể để các công thần nhìn xuông được, đám tấn thân còn mời một số cô em đẹp nhất lẳng lơ nhất thành Tuyên Phủ, tới rót rượu nói cưới với bọn họ. Đương nhiên, có kẻ không kìm lòng được, vờ say rượu ôm ấp xoa bóp chơi đùa gì đó thì các nàng cũng không từ chối.

Xã hội thời đó là như thế, cái chuyện tụ tập quần dâm chẳng có gì mà xấu hổ mất mặt, ngược lại vì các bậc sĩ đại phu cũng tham gia chẳng kém cạnh gì ai, cho nên nó được tô điểm thành "phong lưu nhã sự".

Bất kể là phương nam hay phương bắc, bất kể là đô thành hay biên cương đều là như thế. Khi người nhìn thấy ngay cả Thôi lão bảy tám chục tuổi đầu mà cũng say sưa "gặm mút" một cô bé tươi non tới chảy nước thì sẽ hiểu rằng, trong con mắt của người thời đó, đây chẳng qua là một mục hoạt động xã hội thôi, chẳng cần phải coi là chuyện to tát gì.

Thứ tốt nhất tất nhiên phải dành cho nhân vật to nhất, hai nữ tử kiều diễm ướt át, vóc dáng cao ráo nóng bỏng, một trái một phải dựa sát vào người Thẩm Mặc, nói muốn châm rượu cho y.

Nam nhân trẻ tuổi tuấn tú, mà lại chức cao quyền lớn như thế, đúng là khắc tinh của nữ tử chốn phong trần, hai ả kỹ nữ thường ngày cũng chẳng phải là giữ gìn gì, thỏ thẻ bắt chuyện với Thẩm Mặc, muốn ăn tươi nuốt sống y.

Điều này làm Thẩm Mặc vốn không ưa nữ nhân lẳng lơ rất phản cảm, khéo léo đẩy tay hai nữ tử ra, nói:

- Bản quan đi thay áo.

Nói xong nhìn Thôi lão, ông ta mỉm cười gật đầu với y.

- Tiểu nữ hầu hạ đại nhân.

Hai ả còn muốn theo sát y không rời, nhưng bị Tam Xích ngăn lại:

- Đại nhân nhà ta chưa có lệnh, không kẻ nào được phép tới gần.

Hai ả chỉ đành lui về bàn tiệc ngồi đợi.

Thẩm Mặc thở ra một hơi dài thoải mái, không quay về vội mà đi tới phòng nghỉ bên cạnh, trong đó có thắp đèn, có đốt lò than, có một lão già họ Thôi ngồi đó từ trước.

Thẩm Mặc khoát tay, ý bảo ông ta không cần đứng dậy, liền đi tới ngồi xuống bên cạnh, cười tỏ ý áy náy:

- Bị người Mông Cổ quấy rầy, không có thời gian tới nhà bái phỏng, đành ở đây nói chuyện với ngài, mong Thôi lão rộng lòng tha thứ.

- Thẩm đại nhân khách khí quá.

Thôi lão cười khà khà:

- Ngài có thể thu xếp công việc bỏ thời gian ra gặp là lão hủ đã mừng lắm rồi.

Lúc này Tam Xích tới dâng trà, sau đó lui ra, đóng cửa lại, nhường không gian cho hai vị đại nhân giao lưu.

Trong phòng không có người ngoài, Thôi lão cũng không còn cái bộ dạng già cả lẫn cẫn, ông ta hồ đồ là cho kẻ hồ đồ xem, còn nói chuyện với người thông minh, tốt nhất là đừng có đóng giả làm gì. Thôi lão cười nói:

- Vương Học Phủ và Trương Tử Duy đánh giá về đại nhân là cực cao, nói đại nhân nhất định sẽ thành một trong mười vị cực phẩm nhân thần của lịch sử Đại Minh.

Học Phủ là tên chữ của Vương Sùng Cố, còn Tử Duy là tên chữ của Vương Tứ Duy.

Đánh giá này rất cao rồi, Thẩm Mặc cầm chén trà lên, nhấp một ngụm, nói:

- Hai vị lão huynh chẳng qua là cùng cộng sự với vãn bối cho nên mới nói vài câu tốt đẹp thôi.

- Kha kha, lời của bọn họ đại nhân có thể không tin, nhưng lời của Dương Ngu Pha thì thế nào ngài cũng sẽ tin chứ?

Ngu Pha là hiệu của Dương Bác, Dương Bác và Vương Sùng Cố là thông gia, Trương Tứ Duy là cháu họ ngoại của Vương Sùng Cố, mà Thôi lão Thôi Tú Sơn lại là biểu huynh của Dương Bác, mặc dù đây chỉ là một góc tảng băng Tấn đảng, nhưng có thể nói rõ ràng, ông già này lợi dụng đủ các loại quan hệ thân thích, kiến lập lên một tập đoàn chính trị không thể phá vỡ...

Như thế mặc dù mở rộng không nhanh bằng, thanh thế không mạnh bằng Bằng đảng, nhưng hơn ở chỗ quan hệ chắc chắn, phối hợp ăn ý. Chính là phương trâm âm thầm mà vững mạnh của Tấn Thương đang tung hoành Lương Hoài và Tuyên Đại.

Thẩm Mặc có thể tiếp cận với những người này, là nhớ vào Từ Giai liên lạc, ông ta gửi thẳng cho Dương Bác một phong thư, đại ý là:" Nếu ông còn muốn làm rùa rụt đầu thì chuyến này đám con cháu của ông gặp tai ương theo Dương Thuận hết." Dương Bác sau khi cân nhắc tình thế, mới viết thư cho Thôi Tú Sơn Dương Phủ, để ông ta phối hợp với Thẩm Mặc.

Có câu thiên thời không bằng địa lợi, địa lợi không bằng nhân hòa, nếu như không có Tấn Thương phối hợp, Thẩm Mặc không thể hạ bệ hai tên Dương Lộ thuận lợi như thế, không thể chén ép được hai tên khâm sai Chu Đồ như thế.

Nhưng tất cả đều là mật mưu âm tiến hành âm thầm, bề ngoài nhìn thế nào cũng không ra được, bởi vì Thẩm Mặc không có bất kỳ phối hợp nào với Tấn đảng, thậm chí còn phát sinh xung đột.

Chỉ có người hiểu nội tình, hiểu Tấn đảng mới biết, ông già này mặc dù luôn kín đáo, nhưng là kim giấu trong gối, lần này chỉ có gối mà không có kim, là sự phối hợp cực lớn với Thẩm Mặc.

Lò than cháy lách tách, Thẩm Mặc bắt đầu câu chuyện trước:

- Dương công có khỏe không?

Từ Giai nới với y, vị tên Dương Bác chưa bao giờ gặp mặt kia là hạch tâm, là linh hồn là kẻ chỉ huy của Tấn đảng, cần phải cẩn thận đối đãi.

Thôi Tú Sơn gật đầu:

- Đừng coi thường ông ấy năm nay đã 60, nhưng vẫn có thể giương cung ba thạch, múa được thiết trượng trăm cân, thế lực so với thời trẻ còn tốt hơn ấy chứ.

Thẩm Mặc biết đó chỉ là những lời rải đường cho chuyện phía sau, tiến thêm một bước:

- Dương công sắp phục chức rồi phải không?

- Khà khà, làm phiền đại nhân quan tâm.

Thôi Tú Sơn gật đầu:

- Tới tháng hai năm sau, không tính tháng nhuận thì cũng tròn hai mươi bảy tháng rồi.

- Nói thế thì chẳng mấy chốc là tới rồi.

Thẩm Mặc trầm ngâm.

- Đúng thế.

Thôi Tú Sơn thấy y không lên tiếng, đành vờ vịt nói đùa:

- Tới khi đó còn nhờ đại nhân nói giúp cho vài câu với Cao bộ đường.

Trong khoảng thời gian Thẩm Mặc rời kinh, Phùng Thiên Ngự vì "thô bỉ" mà bị đàn hặc rớt đài, nhưng Gia Tĩnh đế không cho Nghiêm đảng được toại nguyện là trả vị trí thiên quan cho bọn chúng, song cũng không cấp cho người Từ đảng, mà trực tiếp nâng Cao Củng lên, để ông ta dùng chức lại bộ thị lang lĩnh nhiệm vụ thượng thư. Tức là chỉ tạm thời thay quyền, nên không cần phải qua đình thôi, còn về "tạm thời" bao lâu thì phải nhìn tâm tình của Gia Tĩnh đế. Người sáng mắt đều nhìn ra, lần này hoàng đế quyết không để vị trí lại bộ thượng thư rơi vào tranh đoạt của hai đảng nữa, ai cũng bảo Cao Củng vớ bở.

+++

*

Lão Tây Nhi tức là người Sơn Tây, nguyên nhân là do vị trí địa lý, thứ nữa người Sơn Tây thích ăn dấm, mà dấm thì... thì thôi, cứ biết là gọi người Sơn Tây là đc rồi

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch