Thiên đạo hữu thường. Bất vi nghiêu tồn, bất vi kiệt vong. Nghiêm phủ chìm đắm trong cảnh bi thương, nhưng không ảnh hưởng tới người khác nên ngủ thì ngủ, nên uống rượu thì uống rượu.
*
Việc làm của Trời có đạo thường, không vì vua Nghiêu mà Đạo ấy còn. Không vì vua Kiệt mà Đạo ấy mất.
Trong một căn ngõ nhỏ, trong nhà Ngô Thời Lai, hắn và Đổng Truyền Sách, Trương Trác, ba người lại tụ tập uống rượu.
Một đĩa lạc, hai cân rượu trắng, ba lạng thịt heo, bốn món thức ăn nhỏ, thế là có thể khề khà với nhau từ chập tối cho tới tận đêm khuya rồi.
Trong ba người thì Trương Trác ban ngày theo bộ đường đại nhân tham gia nghi thức nghênh tiếp đội ngũ khải hoàn, kể lại một cách sống động tình huống khi đó:
- Vừa rồi là nói bên ngoài, lại nói trong thành càng náo nhiệt tưng bừng. Phải nói là pháo hoa nở bùng, khói hương nghi ngút, pháo thăng thiên, pháp trúc, pháo tép nổ cứ như ngô rang vậy, tiếng chúc tụng không ngớt...trên đường phố phải gọi là dòng người như nước, mồ hôi như mưa. Người dân chen qua lấn lại, miệng reo hò như say vậy. Ta ở kinh thanh bao nhiêu năm mà chưa bao giờ chứng kiến khung cảnh náo nhiệt như thế.
Đổng Truyền Sách hết sức hối hận nói:
- Sớm biết như thế thì ta đã đi xem.
- May mà huynh không đi đấy.
Trương Trác cười:
- Đúng là đông nghìn nghịt, chỉ vì nhìn Thẩm trạng nguyên một cái, mà toàn thân mồ hôi mồ kê nhễ nhại, ai nấy kêu cha gọi mẹ. Hoa tết bên đường đón năm mới bị dẫm nát bét, không biết là có bao nhiêu người bị thương.
Đổng Truyền Sách hâm mộ nói:
- Đời này ta mà được một lần như thế thôi, dù giảm thọ mười năm cũng đáng.
- Ài, ai mà chẳng thế chứ.
Trương Trác lắc đầu cảm khái:
- Thẩm Chuyết Ngôn chẳng qua chỉ là tiến sĩ năm Gia Tĩnh thứ 35, so với chúng ta còn muộn hơn hai khóa, sao chênh lệch lại lớn như vậy.
- Thế lực, cơ hội, không thể thiếu một cái nào.
Đổng Truyền Sách tổng hợp.
Hai người đang nói chuyện hào hứng, bên kia từ đầu đã không nói một lời cuối cùng nhịn không được vỗ bàn đánh rầm một cái, làm hai người giật bắn mình, nhìn sang phía hắn:
- Này lão Ngô, không phải là huynh uống lộn thuốc đấy chứ?
- Ôi...
Ngô Thời Lai than thở:
- Ta đang hận, vinh quang ngày hôm nay, đáng lẽ ra phải thuộc về chúng ta mới đúng.
- Thuộc về chúng ta?
Hai người kia bật cười:
- Huynh không say đấy chứ hả?
Thấy hai người đó chẳng hề tin, Ngô Thời Lai thấy bẽ mặt lắm, bức bối nói:
- Vốn là như thế, các ngươi đừng có không tin.
Nói xong đứng dậy đi vào gian trong, không bao lâu sau lấy ra một bọc da lớn, ném cho hai người kia:
- Đấy, hai ngươi xem đi, một tháng trước ta đã có cái này rồi.
Chính là cái bọc mà Trương Cư Chính ném vào nhà hắn.
Hai ngươi tò mò mở ra, châu đầu vào cùng xem thứ ở bên trong, càng xem càng cả kinh:
- Cái này là ai đưa cho huynh?
- Không biết.
Ngô Thời Lai lắc đầu:
- Nhưng thứ ở bên trong này là thật đấy.
- Đương nhiên, giờ chứng minh rồi mà.
Đồng Truyền Sách gật đầu, Trương Trác thì hỏi:
- Có thứ này sao huynh không đưa cho bọn ta xem trước?
Ngô Thời Lai đương nhiên không thể nói cho bọn họ mình đã tự dâng tấu, nhưng không biết là kẻ nào của Thông chính ti áp xuống, cho nên không truyền được tới chỗ hoàng thượng. Nếu như hai người bọn họ biết chân tướng, nhất định sẽ trách hắn thiếu trượng nghĩa, liền nói dối:
- Ài, xét tình hình khi đó thì Nghiêm đảng lại sắp một tay che trời rồi, ta làm sao dám chọc tổ ong này, gây họa cho hai vị hiền đệ.
Nói xong lại tiếp tục than vãn:
- Ai mà ngờ được hướng gió xoay chuyển, thành tình thế như bây giờ, ta hối hận vô cùng, hai người cứ thoải mái trách ta đi.
- Chuyện đã tới nước này nói còn có tác dụng gì nữa.
Hai người dĩ nhiên là tin lời hắn:
- Nhưng lần sau có loại chuyện này, bất kể là dám làm hay không, đều phải nói trước cho chúng tôi một tiếng.
Ngô Thời Lai gật đầu, buồn bực chốc lát, đột nhiên ngẩng đầu lên:
- Kỳ thực lần này vẫn còn cơ hội.
- Cơ hội gì?
Hai người kia chẳng lấy nổi tinh thần:
- Dương Thuận Lộ Giai đã bị bắt tiến kinh, Hứa Luân cũng đã dâng thư từ chức. Chúng ta cũng hùa theo dâng tấu giống như người khác chỉ thành trò cười.
- Huynh đệ chúng ta tự nhận mình là hào kiệt ở đời, nhưng lại ẩn náu trong vỏ ốc ba năm là vì sao? Còn chẳng phải vì cất một tiếng hót kinh động đất trời sao?
- Làm sao mới có thể thực hiện được.
Hai người hỏi.
- Hai ngươi nghĩ mà xem, ba tên Hứa Dương Lộ chẳng qua chỉ là nanh vuốt đồng lõa, kẻ đầu sỏ là cha ngon họ Nghiêm vẫn bình an vô sự. Bắt được ba tên kia mặc dù lòng người thống khoái, nhưng chỉ là đau đầu trị đầu, đau chân trị chân, không thể giải được khốn cảnh của lê dân, không cứu được bách tính khỏi nước lửa.
- Ý của huynh là?
Hai người kia cả kinh:
- Đàn hặc cha con họ Nghiêm?
- Đúng.
Ngô Thời Lai cao giọng nói:
- Biên quan vơ vét quân lương, hội lộ kẻ nắm quyền nội các là có tội. Còn kẻ nắm quyền nội các nhận hối lộ, cùng bọn ùng thuyền với chúng cũng là có tội. Cứ thế mà luận, gốc rễ là ở cha con họ nghiêm bao che quan viên tránh khỏi quả báo.
Hắn cầm chén rượu lên, nốc cạn, giọng phẫn hận:
- Nói về cha con họ Nghiêm, lão già suốt ngày chỉ biết nịnh nọt thánh sủng, ác tử Nghiêm Thế Phiên vào thẳng trị lư nội các trong Tây Uyển, phê duyệt tấu chương bách ti lục bộ, vịn vào cái cớ giúp phụ thân, lạm quyền thị uy, chỉ huy đại thần, sao bảo tướng soái. Mặc sức tham lam phạm pháp, tài vật chất đống như núi. Kẻ chạy chức chạy quyền cướp miếng ăn của dân tặng cho họ Nghiêm, cướp quan nô biếu quyền quý. Vì thế mà cái thói hối lộ đút lót ngăn mãi không được...
Tới đó ném chén rượu xuống đất vỡ tan:
- Trừ ác phải trừ tận gốc, không đàn hặc cha con Nghiêm Tung, chỉ đàn hặc đám nanh vuốt thì có tác dụng gì?
Lời thuyết trình khảng khái của hắn làm hai người Đổng Trương cũng trở nên kích động, thêm vào trước đó có hơi rượu, nên huyết mạch căng phồng, chửi rủa cha con họ Nghiêm một hồi, rồi cẩn thận nghiên cứu tài liệu trong bọc da, muốn kiếm chứng cứ đàn hặc cha con họ Nghiêm.
Ba người xem tài liệu, Đồng Truyền Sách lật tới trang cuối cùng, nhìn thấy lời nhắn của Trương Cư Chính:" Không vì thù riêng, chỉ vì công phấn, đàn hặc Dương Lộ, không nói người khác, giữ lại núi xanh, mới có củi đốt". Hai mươi tư chữ này làm hắn chù chừ:
- Người đưa huynh tài liệu này bảo bỏ qua người khác, có phải là không cho chúng ta đàn hặc cha con họ Nghiêm?
Trương Trác cầm lấy xem:
- Chúng ta có nên nghe theo không.
Ngô Thời Lai xem qua câu này rồi, nhưng vinh quang của Thẩm Mặc làm hắn ném nó lên tận chín tầng mây, nghe thế chỉ hơi chút trầm ngâm:
- Vật đổi sao dời, tình thế trước kia và bây giờ khác nhau. Khi đó khí thế của Nghiêm đảng đang mạnh, bỏ qua kẻ đầu sỏ, bảo toàn bản thân là điều nên làm. Nhưng bây giờ Ngô Bằng, Yên Mậu Khanh, Âu Dương Tất Tiến, Hứa Luân, Dương Thuận, những tên cốt cán của Nghiêm đảng kẻ bãi chức kẻ trục xuất, bọn chúng đã đại bại, thế như mặt trời xế bóng, bại vong chỉ trong sớm tối.
Hắn hừ một tiếng, cười gằn:
- Nhân lúc hắn bệnh lấy luôn mạng hắn, lúc này đàn hặc cha con họ Nghiêm là vừa vặn.
Trương Trác hỏi:
- Chẳng may đàn hặc không được thì sao?
Hắn còn nửa câu " chúng ta chẳng phải bị chúng hại ngược à?" Không cần phải nói ra, Đổng Truyền Sách cũng nhìn Ngô Thời Lai.
- Sợ cái gì?
Ngô Thời Lai khảng khái nói:
- Nam nhi sống ở trên đời, là phải gây dựng sự nghiệp, lưu danh sử sách! Chúng ta đều đã trên ba mươi sắp bốn mươi rồi, nếu còn chần chừ, chỉ uống phí thời thiếu niên.
Hắn vung tay lên:
- Nếu hai người không làm thì một mình ta làm! Thành bại đều tính lên người ta.
Hai người kia hắn khích, đều không chịu thua kém:
- Huynh nói cái gì thế, sao chỉ tính mỗi mình huynh được?
- Đúng thế, chúng ta ước hẹn lấy thân báo quốc, đồng sinh cộng tử, đương nhiên là phải cùng làm rồi.