WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 805: Không Thấu Hiểu Được Nữa (2)

Chương 805: Không Thấu Hiểu Được Nữa (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Điều làm hắn bực mình nhất là, với quan hệ thân mật của ba người đó với Từ Giai, Gia Tĩnh đế có thể giải quyết cả ba cùng với Từ Giai, căn bản không cần người dưới phải làm gì? Nhưng vì sao lại còn muốn phía dưới tốn công sức như thế?

Hắn ôm đầy một bụng tâm sự ra về, liền thấy hai thái giám, khiêng một cãi kiệu từ cửa cung đi tới. Hắn biết, có được đãi ngộ này, chỉ một mình cha nuôi của hắn. Bội vàng chạy tới, quả nhiên nhìn thấy Nghiêm Tung, bên cạnh còn có Nghiêm Thế Phiên hộ tống, liền ân cần hỏi thăm cha nuôi và anh nuôi

Nghiêm Tung ngồi ngửa mặt lên trời, hai mắt thất thần nhìn bầu trời, căn bản không để ý tới hắn, Nghiêm Thế Phiên lại nhìn qua hỏi:

- Đi gặp hoàng thượng rồi hả?

- Vâng,

- Tâm tình hoàng thượng ra sao?

Có hai thái giám bên cạnh, Nghiêm Thế Phiên không thể hỏi hắn đi làm cái gì, chỉ đành hỏi thêm:

- Hoàng thượng đang tu luyện?

- Hoàng thượng vừa thu công rồi, tâm tình tốt lắm.

Hà Tân cố gắng hết mức đem tin tức về Gia Tĩnh truyền đạt cho hắn:

- Hạ quan phải cáo lui rồi, hoàng thượng còn bảo hạ quan tra án nữa.

- Ồ, ngươi tra án ra sao rồi.

Nghiêm Thế Phiên làm ra vẻ bất đắt dĩ:

- Cha ta bị ba tên tiểu nhân đó hành hạ thê thảm, sức khỏe đã thế này còn phải tự vào cung biện hộ.

- Ài, vẫn không có chút tiến triển nào, hoàng thượng lại không cho dùng hình nữa, hạ quan đang buồn thối ruột đây.

Hà Tân lắc đầu, chắp tay nói:

- Hạ quan cáo lui.

- Ta cũng phải vào rồi.

Nghiêm Thế Phiên gật đầu, rảo bước đuổi theo kiệu phía trước, lòng loạn cả lên:" Hoàng thượng tuy làm bộ bắt ba người kia cho vào ngục, không hỏi ra khẩu cung lại không cho dùng hinh, đây không phải là chuyện tốt đẹp gì."

Hắn biết cái tính cố chấp độc đoán của Gia Tĩnh đế, nếu như muốn xử lý Từ Giai, chỉ cần tùy tiện kiếm cớ gì đó là được, căn bản không cần chứng cứ gì hết.

Thông minh như Nghiêm Thế Phiên, biết rất rõ đây là tín hiệu nguy hiểm, nó có nghĩa là địa vị của Từ Giai trong lòng hoàng đế được đề cao, mặc dù hoàng đế vẫn bảo vệ Nghiêm gia, nhưng khi Từ Giai lộ ra sơ hở lớn như vậy, hoàng đế cũng bảo vệ Từ Giai.

"Xem ra..." Nghiêm Thế Phiên thầm nghĩ:" Không thể chỉ hi vọng vào mỗi hoàng đế, phải nghĩ cách ở phương diện khác."

Nghiêm Đông Lâu tham công hám lợi, tầm nhìn ngắn chỉ thấy bề ngoài của chân tướng, nhưng bỏ qua hàm nghĩa chân chính của nó. Gia Tĩnh đế đã mấy lần bệnh tình nguy cấp, là ông già rồi, ông ta đã không còn hùng tâm tráng chí nữa...

Không phải là mất đi hùng tâm tráng chí với quốc gia đại sự, cái thứ đó ông chưa bao giờ bận tâm. Mà là cái đại chí tu luyện thành tiên, trường sinh bất lão.

Vị hoàng đế am hiểu quyền thuật, sở trường âm mưu này đã không thích nhìn người phía dưới tranh đấu nữa.

Giống như tất cả ông già gần đất xa trời, ông ta chỉ muốn có được vài năm yên ổn, hưởng thụ ngày tháng tuổi xế bóng, còn quốc gia, triều chính, ổn ổn là được, rồi đống rối rắm đó để lại cho con cháu phải lo là xong.

Nghiêm Thế Phiên không cảm nhận được loại biến hóa đó, bởi vì hắn luôn đánh giá người bằng con mắt cũ. Thẩm Mặc cảm thụ được biến hóa này, cho nên y nhắc nhở Từ Giai, không tranh chính là tranh.

So bì hai bên, cao thấp đã rõ.

Hoàng đế sẽ không nói cho ngươi biết suy nghĩ của mình, nếu như ngươi đoán sai, vậy chỉ có thể sai càng thêm sai, sai tới tận cùng.

Thông báo xong, Gia Tĩnh đế bảo một mình Nghiêm Tung vào, còn về phần Nghiêm Thế Phiên thì kiếm chỗ nào mát mà ngồi. Hoàng đệ sợ gặp hắn không nhịn được đóng cửa thả chó...

Mang theo lo sợ, Nghiêm Tung được hai thái giám đỡ vào Cần Thân Tinh Xá, khi qua ngưỡng cửa, lão ta gần như bị hai thái giám xách vào.

Nhưng làm lão ta mừng rỡ là sau khi gặp hoàng đế, thái độ của Gia Tĩnh ôn hòa vô cùng, biểu thị bi ai đau xót trước cái chết của Nghiêm phu nhân, chân thành hỏi thăm an ủi, làm Nghiêm Tung cảm động vô cùng.

Nhưng càng cảm động hơn nữa vẫn còn ở đằng sau, Gia Tĩnh đế thấy ông ngồi cũng run rẩy, liền sai Hoàng Cẩm mang tới một cái ghế, thay cho đôn gấm. Điều này có nghĩa là Nghiêm các lão cuối cùng có được ghế dựa lưng trước mặt vua rồi, đây là vinh dự khoáng thế! Phóng mắt nhìn lại năm nghìn năm trước, chưa từng nghe nói có ai được đãi ngộ như vậy.

Ân sủng vô song này như thuốc hồi xuân, làm Nghiêm các lão tức thì lưng không còn mỏi, gối không còn đau nữa, hai mắt có thần trở lại, kích động chảy nước mắt:

- Thần, thần, thần tạ chủ long ân...

Vốn lão ta tiều tụy ngoại trừ bị cái chết của phu nhân đả kích, còn đa phần là vì cảm thấy mình bị hoàng đế bỏ quên rồi, phải lui khỏi vũ đài lịch sử rồi, nhưng hiện giờ nhìn thấy Gia Tĩnh đối đãi như thế, trái tim lão ta thoáng cái liền sống lại.

- Lão thừ tướng 83 tuổi, trừ Khương Tử Nha ra thì đúng là chẳng tìm được một ai...

Gia Tĩnh đế cười khà khà, nhìn Nghiêm Tun với ánh mắt thâm thúy:

- Quân thần chúng ta cũng xem như đã viết lên một đoạn giai thoại rồi, Duy Trung khanh phải trước sau vẹn toàn đấy nhé.

Nhưng Nghiêm Tung đang chìm đắm trong hạnh phúc "đôn biến thành ghế", không nghe ra lời khuyên trong ngữ khí của hoàng đế, lý giải rằng hoàng đế hi vọng mình tiếp tục phát huy nhiệt tình còn sót lại, đứng vững hành trình cuối cùng, liền vỗ ngực nói:

- Vi thần, vi thần còn khỏe mạnh lắm, hầu hạ hoàng thượng thêm tám mười năm nữa cũng không thành vấn đề.

Bản ý của Gia Tĩnh là, ngươi tự thu xếp đi, thu mình lại một chút, chúng ta cùng trước sau vẹn toàn, chứ không phải bảo lão ta làm thêm vài năm nữa. Thầm mắng:" Hừ, ngươi còn muốn vượt qua cả Khương Tử Nha à?" Cười khan:

- Vậy thì tốt, vậy thì tốt..

Không khí vốn thân thiện, tức thì lạnh xuống.

Nghiêm Tung già thật rồi, đầu óc không vận chuyển nổi nữa, vẫn còn băn khoăn nói:

- Nhưng tuổi của vi thần đúng là lớn rồi, đã không thể thiếu người bên cạnh nữa, cho nên lớn gan cầu hoàng thượng, cho trưởng tôn của vi thần đưa linh cữu tổ mẫu về quên, còn về phần Nghiêm Thế Phiên, cứ đế nó ở lại Bắc Kinh chiếu cố cho vi thần.

Gia Tĩnh đế nghe thế, thầm nghĩ:" Sao chứ hả, còn muốn nhi tử của ngươi đoạt tình?" Liền nói:

- Làm như thế đả kích thanh danh của Nghiêm Thế Phiên quá lớn, trẫm e rằng sẽ hủy hắn.

Đây là lời khuyên chân thành rồi, đáng tiếc kẻ trong cuộc thì tối, Nghiêm Tung chỉ nghĩ làm sao được lưu lại, chứ không nghĩ tới hậu quả lưu lại sẽ thế nào.

Đầu óc Nghiêm Tung căn bản không theo kịp, vẫn chỉ biết thỉnh cầu:

- Lão thần đã quen có khuyển tử hầu hạ rồi, mong hoàng thượng khai ân, cho nó ở lại.

"Lão già hồ đồ này.." Gia Tĩnh đế thầm mắng một tiếng, bực bội phất tay:

- Chỉ cần hai cha con ngươi sẵn lòng, trẫm tuyệt đối không ngăn cản.

- Tạ ơn hoàng thượng...

Nghiêm Tung run run đứng dậy khấu đầu:

- Lão thần thay khuyển tử tạ ơn hoàng thượng.

Gia Tĩnh đế nhìn bộ dạng già nua lụ khụ của lão ta, đột nhiên cảm khái thở dài:

- Đời này của ngươi, thế nào bị cái thứ khốn kiếp đó hại chết.

- Gì ạ?

Nghiêm Tung đã hơi nặng tai, không nghe rõ, hỏi:

- Xin hỏi hoàng thượng nói gì ạ?

- Không có gì, trong nhà ngươi có tang, trẫm không giữ ngươi lại ăn cơm nữa, hết chuyện rồi, ngươi về nhà nghỉ ngơi đi.

Nghiêm Tung lần này tới chỉ có một nhiệm vụ đó là nghĩ cách giữ Nghiêm Thế Phiên lại, hiện giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, lão ta hài lòng rồi, khom người thi lễ:

- Vi thần không còn chuyện gì nữa, xin tạm cáo lui.

Lão ta đã quyết định qua ngày 15 nha môn mở trở lại, sẽ quay về nội các tọa trấn.

- Đi đi...

Nghiêm Tung cao hứng, nhưng tâm tình tốt đẹp của Gia Tĩnh đế thì mất sạch.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.