WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 808: Quỳnh Lâm Tửu Điếm (3)

Chương 808: Quỳnh Lâm Tửu Điếm (3)




Dịch: lanhdiendiemla.

- Mạnh Hạo Nhiên cưỡi lừa tìm mai.

Đó là cử nhân Nam Trực Đãi.

Hai người này đều từng động tác và sắc thái mà đặt câu, cũng rất hiếm có, nhưng không bằng câu của Tứ Xuyên:

- Thành Cát Tư Hãn giương cung bắn điêu.

Cuối cùng cùng là cử nhân Bắc Trực Đãi nhìn thấy ruột bông rơi đầy đất nặn ra câu:

- Thất tiên nữ rải hoa đầy đất.

Mặc dù là rất miễn cưỡng, nhưng chẳng ai có thể nói hắn sai, cử nhân Sơn Đông ủ rũ lui xuống, thầm nghĩ sớm biết như thế thì đã ra đề khó hơn.

Tiếp theo tới lượt cử nhân Bắc Trực Đãi ra đề, hắn rút kinh nghiệm bên Sơn Đông, liền vắt óc nghĩ một đề khó, nói:

- Chúng ta hành lệnh đi.

- Hay.

Sáu người kia hỏi:

- Hành lệnh thế nào?

- Lạc địa vô thanh.

Bắc Trực Đãi đáp.

- Giứoi hạn ra sao.

- Câu đầu yêu cầu là một vật rơi xuống đất không có tiếng động, câu giữa phải là tên người có liên quan tới vật đó... Cuối cùng phải là một câu thơ...

Bắc Trực Đãi nghĩ:" Thế này chắc đủ khó rồi, dù sao ta phải dùng hết khả năng mới tạo thành câu lệnh được." Liền đi đầu:

- Các vị nghe nhé... Tuyết rơi xuống đất không tiếng động, ngẩng đầu thấy Bạch Khởi. Bạch Khởi hỏi Liêm Pha: Làm sao thích nuôi ngỗng. Liêm Pha đáp:Bạch mao phù lục thủy, hồng chưởng bát thanh ba.

Mọi người nghe thấy có vẻ gượng ép, nhưng được cái là rất hài hước, liền vỗ tay khen hay, người hành lệnh đằng sau không thể kháng nghị được, đành chấp nhận.

*

Vịnh Nga.

Cạp cạp cạp…

Cổ cong hướng trời hát

Lông trắng nổi nước xanh

Chân hồng gây sóng đạp

Gặp phải đề khó rồi, sau người còn lại đều ra sức ngẫm nghĩ, cuối cùng Tứ Xuyên lên tiếng trước:

- Bút hoa rơi xuống đất không tiếng động, ngẩng đầu thấy Quản Trọng. Quản Trọng hỏi Bảo Thúc: Sao lại thích trồng trúc? Bảo Thúc đáp: Chích tu lưỡng tam can, thanh phong tự nhiên túc.

Tất nhiên càng được reo hò mãnh liệt hơn.

- Có rồi.

Chiết Giang lên tiếng:

- Bột rơi xuống đất không tiếng động. Khổng Tử hỏi Nhan Hồi: Vì sao thích trồng mai? Nhan Hồi đáp: Tiền thôn phong tuyết lý, tạc dạ nhất chi khai.

Thế là lại được khen.

*

thôn trước trong gió tuyết, đêm qua cành mai nở.

- Ta cũng có rồi.

Phúc Kiến nói vội:

- Bông ngô rơi xuống đất không tiếng động. Ngẩng đầu thấy Bảo Quang, Bảo Quang hỏi Duy Ma: Làm sư như thế nào? Duy Ma nói: Đối khách đầu như miết, phùng trai hạng tự nga.

Đây chắc chắn là câu hay nhất, từ đầu tới cuối liền một thể, không có chút gượng ép nào, sao với câu hành lệnh đơn thuần, cao hơn một bậc. Xem ra không có tài cán không dám lên Lương Sơn.

Quan trọng hơn nữa là hắn tức thì đem cách thức hành lệnh này làm thấu triệt, người phía sau chỉ cần học theo là xong. Nam Trực Đãi vui vẻ tiếp ngay:

- Nước mắt rơi xuống đất không tiếng động, ngẩng đầu thấy Tương Như. Tương Như hỏi Văn Quân: Khó đoán lòng nữ nhân. Văn Quân đáp: đãng tử hành bất quy, không sàng nan độc thủ.

*

Chàng đi chơi không về, đêm một mình khó vượt.

Nghe vậy, Hồ Quảng cười hăng hắc:

- Hoa rụng không tiếng động, ngẩng đầu thấy Kim Liên. A Khánh hỏi Kim Liên: Vì sao thấy hoa rụng? Kim Liên đáp: Thiên sơn điểu phi tuyệt, vạn kính nhân tung diệt.

Tất nhiên làm mọi người cười ồ lên, khen tuyệt không ngớt.

Giữa ngàn non, chim bay tắt bóng

Trên đường muôn ngả, dấu người vắng tanh

Mọi người liền nhìn sang cử nhân Giang Tây, hắn cắn răng toát hết mồ hôi, cuối cùng cũng nặn ra được một câu:

- Ngân châm rơi xuống đất không tiếng động, ngẩng đầu thấy A Mỗ, A Mỗ hỏi Nhạc Phi: Lần này khi nào về? Nhạc Phi đáp: mã điệp át thị huyết, kỳ kiêu khắc hãn đầu.

Vó ngựa thẫm đẫm máu, chặt cờ chém Hung Nô.

- Hay! Quá hay.

Câu lệnh này làm mọi người trở nên kích động, không tới Bắc Kinh không biết họa biên cương nghiêm trọng ra sao, Yêm Đáp ngang ngược thế nào. Câu này đúng tâm tình mọi người, tất nhiên được toàn bộ ủng hộ.

Cử nhân Bắc Trực Đãi vái cử nhân Giang Tây thật sâu:

- Huynh đài nói qua hay, vì hào tình này, tại hạ tâm phục khẩu phục rút lui.

Liền lui xuống giữ nguyên được thể diện.

Hiện giờ còn lại sáu người, mọi người lúc này đều nể tài nhau, nhưng chuyện liên quan tới vinh dự của tỉnh mình, cho nên vẫn thi tiếp.

Tới lượt cử nhân Giang Tây ra đề, hắn nói:

- Lần này chơi đoán đó đi.

Năm người kia hưởng ứng:

- Hay đấy.

- Nhưng, mọi người dù đoán được cũng không thể nói ra, mà học theo cách ra đó của ta, ra một câu đố nữa, đáp án phải tương đồng với của ta... Quy củ như cũ, tất cả đều làm được thì ta rút lui.

- Được, được, bắt đầu đi.

Giang Tây hắng giọng:

- Vậy mọi người nghe cho rõ nhé. Đường Nghiêu có, Hạ Vũ không, Thương Thang có, Ân Trụ không, cổ văn có, kim văn không.

Người trong đại sảnh cúi đầu suy ngẫm, Thẩm Mặc và Từ Vị nhìn nhau cười, tất nhiên là đều đã đoán ra, nhưng không phá hỏng cuộc vui này, nên không lên tiếng.

Một lúc sau, cử nhân Phúc Kiến vỗ tay:

- Có rồi, nghe này --- Thính giả có, khán giả không, kẻ nhảy có, kẻ đi không, người cao có, người thấp không! Thế nào?

Giang Tây nghĩ một lúc rồi cười:

- Lợi hại.

Hắn khẳng định một cái, Chiết Giang có linh cảm ngay:

- Tới ta --- Người thiện có, kẻ ác không, kẻ trí có, kẻ ngu không, trên miệng có, trên tay không!

Dần dần mọi người cũng nghe ra, Nam Trực Đãi lên tiếng:

- Của ta là --- Bên phải có, bên trái không, đằng sau có, đằng trước không, trời lạnh có, trời nóng không.

- Ha ha ha, ta hiểu rồi.

Hồ Quảng vỗ tay reo lên:

- Kẻ câm có, người điếc không, người què có, mặt rỗ không, hòa thượng có, đạo sĩ không! Ta nói đúng chứ.

- Ta cũng hiểu rồi.

Tứ Xuyên cười:

- Kẻ khóc có, kẻ cười không, kẻ chửi có, kẻ đánh không, kẻ sống có, người chết không.

"Ài..." Cử nhân Giang Tây thở dài lui xuống, tới giờ vẫn có người không nghe ra, hỏi hắn:

- Mọi người nói đi nói lại, rốt cuộc là cái gì.

Cử nhân Giang Tây giải thích mà hắn không hiểu, đành nói:

- Trả lời cho ngươi sau, bọn họ lại bắt đầu rồi kia.

Người kia không hỏi nữa.

Lần này tới lượt cử nhân Tứ Xuyên, ba người ra đề trước đó đều trận vong, trong lòng khẩn trương, nghĩ hồi lâu mới nói:

- Chúng ta đổi sang đối thơ đi.

- Được thôi.

Bốn người còn lại hỏi:

- Nhưng có gì trong đó?

- Thi từ vần luật không giới hạn, nhưng câu đầu phải có từ một tới mười, mười chữ số. Chúng ta chuyển vòng quanh, người thứ hai ngược lại, từ mười tới một.

- Tiếp đó cứ như vậy à?

- Không đơn giản như vậy...

Tứ Xuyên thầm nghĩ:" Như thế thì ta toi à?" Liền nói:

- Người thứ ba phải loạn số, người thứ tư không thế có số, người thứ năm phải có tất cả các số.

- Thú vị đấy, ngươi bắt đầu đi.

- Vậy tại hạ xin làm lười.

Tứ Xuyên đọc luôn:

- Nhất khứ nhị tam lý, yên thôn tứ ngũ gia. Đình thai lục thất tọa, bát cửu thập chi hoa.

- Vậy tại hạ đảo ngược lại:

Hồ Quảng cười:

- Mười chín trăng sáng tròn tám phần, bảy tên tải tử sáu tên điên, canh năm năm gà ba tiếng gáy, lòng ôm nhị nguyệt gối đơn chiếc.

Quả nhiên vẫn là bản sắc hài hước.

- Đến ta đếm loạn, vậy ta vịnh về Gia Cát Lương.

Chiết Giang ngâm:

- Thu nhị châu, bày bát trận, sáu xuất thất cầm, trước ngũ trượng nguyên, châm bốn chín cây đèn sáng, một lòng chỉ vì báo tam cố.

*

sáu lần ra Kỳ Sơn, 7 lần bắt Mạnh Hoạch.

Phúc Kiến nói với Tứ Xuyên:

- Ta biết ngươi muốn làm ta thua, có điều lần này ngươi thất vọng rồi, nghe ta đây --- bách vạn quân trung quyển bạch kỳ, phu tử vô nhân vấn trọng ni, tần vương trảm liễu dư nguyên suất, nhục mạ tương quân thất mã kỵ, ngô kim bất dụng đa khai khẩu, cổn cổn trường giang thoát thủy y, mao nữ thụ hình yêu trảm tế, phân thi bất đắc đái đao ích, nhất hoàn diệu dược vô nhân điểm, thiên lý tống quân chung nhất ly.

Mỗi câu có một số, vừa vặn từ một tới mười.

Tứ Xuyên sắc mặt khó coi, hắn đoán chừng lần này mình phải thua rồi.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.