WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 821: Kết Quả (1)

Chương 821: Kết Quả (1)




Dịch: lanhdiendiemla.

Chớp mắt một cái đã tới ngày treo bảng, Nguyên Ngự ngay từ sáng sớm tinh mơ đã tới phòng Nhữ Mặc, thấy hắn nằm quay mặt vào tường không nhúc nhích, gọi cũng không đáp.

Nguyên Ngự đẩy hẳn mấy cái, hắn mới quay đầu ra thều thào hỏi:

- Làm gì?

- Hôm nay công bổ bảng rồi, cùng đi nào.

Nguyên Ngự kéo hắn dậy.

- Không đi, ta đi còn có ý nghĩa gì.

Nhữ Mặc ủ ê nói:

- Dù sao ta định sẵn là một kẻ bị người ta thóa mạ rồi.

Chưa nói xong đã nghe "bốp" một tiếng, thì ra hắn bị Nguyên Ngự tát cho một cái đanh gọn.

Ôm cái má nóng rát, Nhữ Mặc không giận mà còn cười:

- Đánh hay lắm, đánh hay lắm, ngươi đánh nữa đi.

Nguyên Ngự túm lấy cổ áo của hắn, siết chặt nắm đấm, nâng lên rồi bỏ xuống:

- Ngươi phụ sự khổ tâm của sư phụ.

Nghe Nguyên Ngự nhắc tới sư phụ, Nhữ Mặc che mặt khóc:

- Trời sinh ta, đất dung ta, vua quản ta, người thân nuôi ta, sư phụ dạy ta. Ta vốn có gan óc lầy đất cũng không báo đáp được một phần vạn, nhưng ta là đồ nghiệt chủng vi phạm pháp luật, phản bội tổ tông, có lỗi với sư phụ, trời chê đất ghét. Tội không thề dung tha. Ta còn mặt mũi nào đi gặp sư phụ nữa?

- Ài, thông minh như ngươi sao lại tự rúc vào đường cùng thế?

Nguyên Ngự thở dài rồi không ngờ bật cười.

Nhữ Mặc nghĩ:" Ta đã thảm thế này rồi, ngươi còn cười được.." Liền kìm nén nước mắt, phẫn hận nói:

- Có gì vui thế, nói thử cho ta nghe xem.

- Nói ra đúng là có thật, lại còn liên quan tới huynh, có muốn nghe không?

Nguyên Ngự vẫn cứ cười.

- Ta thì còn có tin hay chứ?

Nhữ Mặc buồn bã:

- Ta đã thảm thế này rồi, ngươi đừng lấy ra làm trò cười nữa.

- Ai bảo ta lấy ngươi làm trò cười?

Nguyên Ngự vỗ mạnh lên lưng hắn:

- Nhữ Mặc huynh không biết à? Sư phụ đã lên tiếng đính chính giúp huynh, không ai có thể hoài nghi nhân phẩm của huynh nữa.

- Cái gì?

Nhữ Mặc tròn mắt:

- Ai nói với huynh?

- Cần gì ai bảo? Hôm kia khi sư phụ mời tiệc mọi người...

- Nói dối, hôm đó ta cũng có mặt.

Nhữ Mặc tức thì xìu xuống như quá bóng xì hơi.

Nguyên Ngự kéo hắn lên:

- Huynh nói người không khỏe nên bỏ dở giữ chừng, kết quả không biết chuyện về sau. Khi sắp tan tiệc, sư phụ nói với mọi người, việc làm của huynh, đều là do sư phụ sai khiến, bảo huynh tiếp cận Đường Tùng, là tra rõ có kẻ gian lận trong thi cử hay không...

- Thật sao?

Nhữ Mặc không tin:

- Sao ta không hay biết gì?

- Huynh ru rú trong phòng suốt cả ngày không ăn không uống, không gặp ai, thì nổ pháo cũng chẳng nghe thấy.

- Sao huynh không nói với ta?

Nhữ Mặc vẫn không tin.

- Sư phụ không cho ta nói, sư phụ bảo, huynh bị chút đả kích đã mất ý chí, như thế làm sao mà thành công được, cho nên không để ta nói, muốn huynh tự kiểm điểm trước.

Nguyên Ngự nghiêm túc nói:

Nhữ Mặc kích động:

- Nói như thế... Nói như thế là thật à?

- Ta đã bao giờ lừa huynh, sư phụ đã bao giờ lừa huynh chưa?

Nguyên Ngự mỉm cười.

Nhữ Mặc lập tức khôi phục sức sống, ngồi bật dậy:

- Cám ơn Nguyên Ngự huynh.

Nói xong đi giày vào chạy ra ngoài.

- Làm gì mà vội thế?

Nguyên Ngự gọi với theo.

- Đi tới nhà sư phụ báo với lão nhân gia, ta hiểu bài thơ của người rồi.

- Cần gì vội chứ, xem bảng trước rồi hẵng hay.

Nguyên Ngự kéo tay hắn lại.

- Không xem, không xem, đỗ hay không cũng chẳng sao.

Nhữ Mặc như trút bỏ được gánh nặng:

- Thu hoạch lần này, nhiều hơn đỗ tiến sĩ... Với lại ta không dùng ám hiệu, văn chương làm không được hay, sao mà đỗ được.

Nguyên Ngự thở dài:

- Đúng thế, không thể so tài bằng bản lĩnh thực sự, làm người ta thật u uất.

Hai người đang nói chuyện trong phòng, đột nhiên nghe ngoài sân ầm ĩ, có nhiều người đồng thanh hô:

- Tới rồi, tới rồi.

Sau đó là tiếng pháo nổ đì đùng vang khắp sân.

Nghe thấy âm thanh này, Nguyên Ngự vẻ ngoài tỏ ra rất ung ung lập tức trở nên khẩn trương, muốn ra ngoài xem lại không dám, trán đầy mồ hôi.

Nhữ Mặc thì nghĩ thông rồi, nói:

- Đi thôi, chúng ta ra xem náo nhiệt cũng tốt.

Nõi xong đẩy cửa đi ra.

- Đúng là cười người hôm trước hôm sau người cười.

Nguyên Ngự cười tự trào, cũng theo ra.

Khi hắn ra ngoài thì sân đã chật kín người, không có chỗ để đứng, đành cùng Nhữ Mặc đứng trên bậc thầm nhìn. Chỉ thấy một đồng hương đang ngây ngốc đứng đó, được thư lại báo tin đeo hoa đỏ lên người, người bên cạnh mang bạc ra thưởng.

Tô Châu giàu nhất thiên hạ, người báo hỉ rất thích tới đây báo tin mừng.

Lát sau, lại có chiêng trống vang lên, báo hỉ vào sân hô lớn:

- Tiệp báo Tiễn lão gia húy Chu châu Thái Thương Tô Châu, trúng cống sĩ 262, kim loan điện diện thánh.

Lời chưa dứt, có một đồng hương mặt mày hạnh phúc chen ra, nói:

- Là ta, ta là Tiễn Chu.

Đám báo hỉ liền tới khấu đầu, treo hao đỏ, nhận tiền thưởng xong là chạy cho nhanh.

Giống như trước kia, nhiệm vụ ngày treo bảng quá nặng nề, nhân thủ không đủ, phải làm luân phiên liên tục, cũng phải cố gặng kiếm nhiều phong bao nhất có thể.

Một đội báo hỉ ít nhất phải có bảy tám người, ngươi bỏ ra tám mười lạc, căn bản không coi vào đâu.

Rất nhiều người nhà nghèo không thưởng nổi, cũng có rất nhiều người thừa tiền song không muốn thưởng, liền nghe tiền bối kiến nghị, ra cửa từ sớm, tới nha môn lễ bộ xem bảng là biết kết quả ngay, lại còn trốn được đám báo hỉ đòi tiền, nhất cử lưỡng tiện, cho nên rất nhiều sĩ tử không ở trong dịch quán, mà chen lần tới ngõ Đông Giang Mễ.

Thấy từng đội báo hỉ cưỡi ngựa từ trong nha môn ra, nhưng mãi không thấy công bố bảng, các sĩ tử không kiên nhẫn được nữa, kéo nhau tới nha môn hỏi thăm, vì sao không công bố bảng.

Nhưng bọn họ có câu trả lời rất thất vọng, một chủ sự lễ bộ đi ra nói năm nay tiến hành cải cách, do đội báo hỉ thông báo trước, hôm sau mới công bố bảng.

- Cải cách cái chó gì, chẳng qua là muốn kiếm thêm tiền của chúng ta thôi.

Đám sĩ tử đợi đã lâu phẫn nộ:

- Tiền! Tiền! Tiền. Chỉ còn biết tới tiền, đại lễ kén tài quốc gia, thành chỗ bọn chúng kiếm tiền, đúng là đáng xấu hổ.

Thế là tiếng oán hận khắp nơi, tòa tửu lâu phố nam kia cũng chửi bới ỏm tỏi, một số người tức giận đứng dậy, chuẩn bị về nhà chịu chém đẹp.

Nhưng đa phần vẫn ngồi yên, bọn họ đều ở trong hội quán, sớm đã thông báo cho tiểu nhị nơi đó, nếu có báo hỉ tới cứ việc tiễn đi, sau đó tới đây báo tin, mặc dù vẫn phải thưởng, nhưng thưởng một người khác với thưởng bảy tám người.

Quả nhiên không bao lâu sau có một tiểu nhị đầy đầu mồ hôi chạy vào, đám sĩ tử đang ngong ngóng trong ra cửa, thấy người của dịch quán tỉnh mình tới, cử nhân Sơn Đông phấn khởi vẫy nay:

- Ở đây, ở đây, bọn ta ở đây.

Tiểu nhị chạy nhanh tới, quỳ xuống hớn hở nói:

- Chúc mừng Dương lão gia, ngài đỗ thứ 251.

- Oa, hiểm thật, thiếu chút nữa là 250 rồi.

Dương lão gia cười toe toét, lấy một đĩnh bạc ra, hào phóng nói:

- Cám ơn nhé.

Tiểu nhị tạ ơn lui ra, đồng hương của hắn nhao nhao chúc rượu, làm người trong sảnh đều ghé mắt nhìn.

Lúc sau lại có tiểu nhị tới báo hỉ cho bàn Hà Nam, sĩ tử Hà Nam reo hò ăn mừng, chẳng hề kém cạnh.

Tin mừng như sóng vỗ bở, tới hết đợt này tới đợt khác …

Một là tỉ lệ đỗ thi Hội là một phần tư, khá cao. Hai là người nào tự thấy mình có khả năng đỗ được mới dam xuất hiện ở nơi này.

Cùng lúc quan tâm tới tiền đồ của mình, sĩ tử các tỉnh cũng ngầm so kè, xem tỉnh nào đỗ cao hơn, đỗ nhiều hơn.

Qua trưa, hơn 250 người trong tửu lâu ba tầng đã có 72 người thi đỗ, trong đó Chiết Giang đứng thứ nhất với 10 người, Sơn Đông và Nam Trực Đãi thứ hai với 8 người, Hồ Quảng có 7 người, Tứ Xuyên 6 người... Không ngờ Giang Tây xưa nay thành tích ưu tú lại mới đỗ 4 người bằng Hà Nam và Thiểm Tây, Phúc Kiến được 3...

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.