WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 836: Bồi Dưỡng Mầm Non (2)

Chương 836: Bồi Dưỡng Mầm Non (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Hai người vội đứng dậy hành lễ.

Thẩm Mặc ra hiệu bọn họ ngồi xuống:

- Cứ nên đi đi, nếu không với tính cách hẹp hòi của Viên Vĩ, khó tránh khỏi sẽ hận ta.

- Sư phụ còn sợ ông ta sao?

Vương Tích Tước hỏi.

- Sợ thì không sợ, nhưng với tình hình hiện nay, không thể để sinh rắc rối không đáng có.

Thẩm Mặc cười:

- Hôm nay kinh thành khả năng có biến cố lớn, các ngươi phải chú ý cho kỹ, có thể học được không ít thứ.

- Chuyện gì thế à?

Hai con chim non mới gia nhập giang hồ hào hứng hỏi.

- Ha ha ha, ta đang muốn khảo nghiệm các ngươi đây.

Hai người biết sư phụ đang chỉ điểm cho mình trưởng thành, đều cúi đầu suy nghĩ, một lát sau Vương Tích Tước hỏi:

- Có phải liên quan tới việc Ngọc Hi cung hỏa hoạn?

Thẩm Mặc gật đầu:

- Đương nhiên có liên quan, nói tiếp đi.

- Nghe nói Nghiêm các lão bảo hoàng thường về đại nội, tới Nam Cung, khiến hoàng thượng rất không vui. Mà Từ các lão lại đề xuất, dùng vật liệu dư của tam điện, xây dựng lại Ngọc Hi cung, còn nói ba tháng có thể thành, làm long nhan mừng rỡ, đem công trình giao cho công tử Từ các lão.

- Khá đấy, biết không ít đâu Nguyên Ngự.

Thẩm Mặc khen.

- Đều là do Nhữ Mặc nói cho học sinh, đừng thấy tên gia hỏa này lầm lì ít nói, nhưng rất biết nghe ngóng tìm hiểu đấy ạ.

Từ Thời Hành cười ngượng ngùng:

- Nguyên Ngự sao nói ta như thế? Tại những kẻ kia suốt ngày vây quanh ta nói hết cái này tới cái khác, cho nên ta mới đành phải nghe thôi.

Hiện giờ hắn đã thành trạng nguyên, khác hẳn rồi, những kẻ trước kia coi thường hắn, không thèm để ý tới hắn đều quay ngoắt lại nịnh nọt lấy lòng hắn.

Nói rồi hắn trừng mắt nhìn Vương Tích Tước:

- Lúc đó huynh cũng có mặt, sao về sau còn bắt ta nói cho huynh.

- Lúc đó đông người ồn ào, nghe câu đầu chẳng rõ câu sao, sao biết bọn họ nói cái gì.

Vương Tích Tước cười:

- Được rồi, được rồi ta không bằng huynh, ta nhận.

- Ý ta không phải như thế.

Từ Thời Hành vội nói.

- Thôi, đừng đánh võ miệng nữa.

Thẩm Mặc cắt ngang:

- Nếu như đã lựa chọn con đường sĩ đồ này, thì lòng phải linh hoạt, miệng phải kín đáo. Nguyên Ngự đúng là phải học theo Nhữ Mặc.

Hai người vâng lời, y nói tiếp:

- Các ngươi nếu như đã biết nguồn cơn chuyện này, vậy có đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì không?

- Chuyện này...

Hai người nhìn nhau, cùng lắc đầu:

- Nhìn không ra, không phải là Nghiêm các lão sẽ cáo lão hoàn hương, từ nay về sau thiên hạ sẽ thái bình chứ ạ?

- Mơ đấy à?

Thẩm Mặc chắp tay sau lưng, thong thả nói:

- Người ta ở lỳ tới năm 83 tuổi còn chưa chịu đi, lại hi vọng người ta chủ động nhượng hiền. Chỉ có đuổi lão ta xuống đài, mới có thể hoàn thành lấy mới đổi cũ, ngoài ra không còn cách nào khác.

- Nghe ý tứ của sư phụ thì trong đề nghị của Từ các lão có ẩn chứa sát chiêu?

Từ Thời Hành trầm ngâm nói.

- Không tệ.

Thẩm Mặc gật đầu tán thưởng:

- Từ các lão mưu thâm kế hiểm, giống như cao thủ thái cực, chiêu thức dùng mãi không hết, không đánh chết đối thủ cũng làm hắn mệt chết.

Hai học sinh toát mồ hôi, đó đâu phải là Thái Cực quyền, rõ ràng là Vương Bát quyền.

Nhưng bất kể là thứ quyền gì, chỉ cần đánh chết đối thủ đều tốt cả.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lúc này, Từ Phan, đại công tử của Từ Giai đang ở trong kho chứa vật liệu xây dựng tam điện, lồng lộn quát tháo:

- Đâu rồi, vật liệu còn thừa đâu? Sao trong kho lại trống rỗng thế này?

Quan viên công bộ ở bên nói:

- Đều dùng ở tam điện rồi, nếu đại nhân muốn trong kho có vật liệu, chỉ có cách rỡ tam điện ra mà thôi.

- Nói láo.

Từ Phan tức giận:

- Trước khi ta tới đã xem giấy tờ rồi, trước kia nội các rõ ràng là phê duyệt dư ba phần tiền công trình, đầu tháng công bộ giao sổ sách cho nội các, không trả lời một đồng, nói là đã mua hết vật liệu.

Hắn chỉ mặt quan viên vừa trả lời:

- Hiện giờ ngươi nói với ta đã dùng hết, ngươi dám chịu trách nhiệm với câu này không? Chúng ta lập tức tới nội các lý luận.

Quan viên đó sắc mặt biến đổi mấy lượt, ấp úng nói:

- Từ đại nhân bớt giận, có lẽ là có nguyên nhân khác, nhưng hạ quan chỉ là người coi kho, chỉ biết vào bao nhiêu vật liệu, ra bao nhiêu vật liệu, kết quả xuất nhập tương đương, liền cho là dùng hết rồi...

Tư Giai nhìn những tên khác, tên nào tên nấy rụt cổ lại, hỏi tới kẻ nào là phủi trách nhiệm sạch sành sanh, không biết không nghe không thấy. Làm Từ Phan tức tới thiếu chút nữa bốc khói, hầm hừ quẳng lại một câu:

- Ta không trị nổi các ngươi, thế nào cũng có người trị được.

Nói xong phất tay rời đi.

Đám quan viên đưa mặt nhìn nhau, thầm nghĩ xem ra là đi tìm cha hắn rồi, chúng ta cũng không nhàn rỗi được, nhanh chóng đi tìm cha chúng ta hỏi xem làm thế nào.

Lại nói Từ Giai hầm hầm tức giận quay về Tây Uyển, đám thị vệ nhận ra công tử Từ các lão nên không ngăn cản, để cho hắn thuận lợi vào tới Vô Dật Điện.

Trong trị phòng thứ phụ, Từ Giai đang vùi đầu xử lý tấu chương, đột nhiên cửa bị đẩy ra, làm ông ta giật mình thiếu chút nữa làm rơi tấu sớ, liền thấy nhi tử mặt đầy tức giận đứng đó.

Nhìn rõ người tới, mặt Từ Giai tức thì xầm xuống, quát:

- Đi ra.

- Cha...

Từ Phan tới tìm cha kể khổ, nhưng bị Từ Giai đuổi ra ngoài, tất nhiên tủi thân vô cùng.

- Ta bảo ngươi đi ra.

Từ Giai vỗ bàn:

- Ngươi thân là hạ quan xông vào trị phòng của thượng quan thế à?

"Trước nay toàn vậy còn gì..." Từ Phan làu bàu trong lòng, nhưng không nghĩ người ta nể mặt Từ các lão nên mới không thèm chấp, nhưng tới chỗ cha hắn còn mong được nể mặt hay sao?

Hắn đành ra ngoài gõ cửa, vào lại.

Từ Giai nhìn hắn một lúc mới cho vào.

- Cha...

Từ Phan nhìn thấy cái ghế trước mặt Từ Giai, định ngồi xuống.

Nhưng Từ Giai nói:

- Đứng mà nói.

Từ Phan chỉ đành đứng lầm bầm:

- Hài nhi vừa phải chịu khổ sao tới cho cha vẫn còn bị thiệt thòi.

- Ngươi khổ cái gì?

Từ Giai trầm giọng nói:

- Trước kia ngươi không như thế, thay đổi nhanh quá nhỉ, làm quan lớn được vài ngày, đã học Nghiêm Đông Lâu rồi.

- Đâu có, hài nhìn chỉ vì sốt ruột, không phải là cố ý.

Từ Giai cúi đầu xuống, lí nhí nói.

- Mong là như thế, đừng có giống đám tiểu nhân đắc chí, ném hết thứ tốt đẹp đi.

Từ Giai giáo huấn xong, liền hỏi:

- Tới đây có việc gì.

Từ Phan ủy khuất nói:

- Cha, chuyện là thế này.. À, thưa các lão, tam điện không còn vật liệu dư để dùng, thợ không bắt tay vào việc được, cá lão bảo phải làm sao bây giờ?

Từ Giai sắc mặt cổ quái nói:

- Sao có thể như thế đươc? Dự toán dư tới hơn ba thành, đi đâu hết cả rồi.

- Hạ quan hỏi quan coi kho, nhưng bọn họ nói không biết.

- Hơn hai trăm vạn lượng đấy, không thể nói không biết là xong được.

Từ Giai mặt xót của, nghĩ một lúc rồi bảo Từ Phan:

- Chuyện này ngươi không cần lo nữa, trước tiên về nhà nghỉ đi.

Từ Phan đi rồi, Từ Giai sắc mặt trở lại bình thường, tiếp tục cúi đầu phê duyệt tấu chương, cho tới khi làm xong toàn bộ công việc trong ngày mới vặn lưng, duỗi mình, hỏi:

- Trương Thái Nhạc đã tới chưa?

- Đã đợi ở bên ngoài lâu rồi ạ.

Thư bạn đáp.

- Mau bảo hắn vào.

Từ Giai vừa nói vừa nhìn đồng hồ tây ở góc tường, đã cuối giờ Thân, liền sửa lời:

- Thôi, lão phu cùng hắn tan ca vậy.

Khi nhìn thấy Từ các lão mặt mày nghiêm túc, Trương Cư Chính vội đứng dậy, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.