Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 838: Chim Én Trở Về (2)

Chương 838: Chim Én Trở Về (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Cùng lúc đó trong thư phòng Nghiêm Thế Phiên, Nghiêm phủ.

Những quan viên công bộ thị sát kho vật liệu cùng với Từ Phan, phái hai tên đại biểu tới báo cáo cho Nghiêm Thế Phiên.

Bẩm báo tình hình hôm nay xong, khẩn trương nói:

- Bộ đường, hình như hắn tới tìm Từ các lão cáo trạn rồi, ngài phải phòng bị sớm, đừng để bọn chúng cắn.

Trên mặt Nghiêm Thế Phiên lại chẳng có lấy chút lo lắng nào, ngược lại còn tỏ ra đắc ý nói:

- Ta đợi hắn cáo trạng lâu rồi.

Hai người nghe thế ngạc nhiên không thôi, thầm nghĩ:" Không phải bộ đường giận tới hồ đồ rồi chứ?"

Thấy hai người bọn họ mặt đầy mê hoặc, Nghiêm Thế Phiên càng cao hứng, hắn thích cách người khác ù ù cạc cạc, chỉ có bản thân là hiểu. Liền cười ha hả nói:

- Ta làm thế gọi là đặt mình vào chỗ chết để tìm lấy sự sống, các ngươi cứ đợi mà xem. Bọn chúng không tra thì thôi, nếu tra ta cho bọn chúng hối hận cả đời.

Thấy bộ đường tự tin như thế, hai người bọn họ cũng yên tâm, Nghiêm Thế Phiên dặn dò vài câu, bọn chúng liền cáo lui.

Đợi những kẻ đó đi rồi, một tên nam nhân tướng mạo anh tuấn, mặt trắng không râu từ sau bình phong đi ra.

Nghiêm Thế Phiên chừng như sớm biết hắn có ở đó nên không ngạc nhiên:

- Tiểu Hoa, vừa rồi bọn chúng lén nói với nhau những gì?

Kẻ được gọi là Tiểu Hoa đó là La Văn Long tâm phúc số một của Triệu Văn Hoa, sau khi Triệu Văn Hoa rớt đài, liền nương tựa Nghiêm Thế Phiên, vài năm thành tâm phúc của hắn, xem ra đúng là có vài phần bản lĩnh.

La Văn Long mặc áo trắng muốt không nhuốm chút bụt, ngồi bên cạnh Nghiêm Thế Phiên nói:

- Bẩm Đông Lâu công, bọn chúng đều không lạc quan với tình hình đương thời, chúng ta nên tăng cường đề phòng, tránh bọn chúng phản lại...

Nghiêm Thế Phiên nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, nói:

- Tiểu Hoa quá lo rồi, bọn chúng cũng chẳng sạch sẽ, có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không hết tội. Bán đứng ta thì mọi người cùng toi hết.

La Văn Long gật đầu:

- Đông Lâu công, ngài muốn dùng sự kiện này tính kế?

- Ừ.

Với La Văn Long, hắn không làm ra vẻ anh hùng, thở dài bi thương vô hạn:

- Nếu không phải đi vào đường cùng, ta cũng không dùng chiêu lấy độc trị độc này.

La Văn Long hiểu ý:

- Tiểu Hoa không phải là chỉ bảo Đông Lâu công, mà muốn nói, nếu làm phải làm cho lớn, xuất chiêu hai đằng, thậm chí nhiều đằng, quấy lộn vũng nước kinh thành, làm bọn chúng đỡ trái hở phải, chỉ cần có một chỗ hờ là chúng ta có thể đục nước béo cò.

- Ồ, ta thích chủ ý này.

Nghiêm Thế Phiền cười khà khà:

- Không thẹn là Tiểu Hoa, suy nghĩ giống hệt ta. Lần này không thể cho bọn chúng an lành nữa! Thông báo cho đám Hà Tân, Vạn Thái, Hồ Thực, bảo chúng lại đây. Lão Tử phải bố trí một phen, làm trời đất đảo lộn.

- Còn Viên Vĩ nữa, chuyện này không thể thiếu ông ta.

La Văn Long nhắc.

- Viên Vĩ?

Nghe thấy cái tên này, Nghiêm Thế Phiên nghiến răng ken két:

- Đừng nhắc tới tên khốn kiếp đó, hắn sớm đã nhào vào lòng Từ Giai rồi, còn nhận ân chủ cũ là ta sao?

- Ài, Đông Lâu công sai rồi.

La Văn Long không nghĩ như thế:

- Viên Vĩ tuy là kẻ ba phải, nhưng ông ta cũng có chỗ phải bảo vệ...

- Ngươi nói Cảnh vương?

Nghiêm Thế Phiên nheo mắt lại.

- Đúng, chính là Cảnh vương, nếu như Cảnh vương có chuyện, Viên Vĩ sẽ không nói một lời tới giải quyết ngay, đừng nói là lao vào vũng nước đục, cho dù là lên núi đao biển lửa cũng tới giải quyết.

- Ngươi có cách gì hay, đừng làm hồi hộp nữa.

Nghiêm Thế Phiên giục.

- Tại hạ nghe nói qua sự điều trị của Lý Thời Trân, sức khỏe của Dụ vương đã hồi phục được bảy tám phần.

La Văn Long nói với giọng chua loét:

- Nghe nói sắp khôi phục lại hùng phong của nam nhân rồi.

- Kha kha kha, bản công hiểu rồi. Tiểu Hoa ngươi giỏi lắm.

Nghiêm Đông Lâu vỗ tay:

- Ngày mai ta sẽ hẹn Cảnh vương đi chơi.

- Đông Lâu công đích thân ra tay, nhất định mã đáo thành công.

- Tiểu Hoa, nếu qua được cửa ải này, ta sẽ kiếm cho ngươi chức thị lang để làm.

Nghiêm Thế Phiên nắm tay hắn:

- Ngươi đúng là tri kỷ của ta.

- Đông Lâu công quá khen rồi.

La Văn Long e thẹn nói.

~~~~~~~~~

Quay lại nói về Thẩm Mặc, khi người khác đang tích cực chuẩn bị quyết chiến thì y mất ngủ, nhưng không phải là vì chuyện đấu đá, mà là vì lão bà và hài tử của y, ngày mai sẽ về.

Lúc trời tối, Thiết Trụ sai người tới đưa tin, nói trưa mai thuyền sẽ đến Thông Châu.

Đám hạ nhân đều cho rằng, lão gia trông ngày trông đêm, cuối cùng phu nhân và công tử cũng trở về, cho nên hưng phấn không ngủ được.

Không thể nói là bọn họ sai, nhưng Thẩm Mặc không chỉ hưng phấn mà còn khẩn trương, thậm chí là lo lắng, bởi vì y đánh thuốc mê mới đưa được Nhược Hạm về Tô Châu, Nhược Hạm vô cùng tức giận, từng tuyên bố trong thư cho y biết tay, làm y không biết phải đối diện với nàng thế nào.

"Hơn nữa thời gian dài không gặp bọn nhỏ, liệu bọn chúng còn nhận ra mình không?" Thẩm Mặc càng nghĩ càng lo, cuối cùng không sao ngủ nổi, liền thức dậy, chỉ huy hạ nhân quét dọn từ trong ra ngoài một lượt nữa.

- Trước kia các ngươi lười biếng cũng được.

Thẩm Mặc giáo huấn hạ nhân:

- Nhưng hiện giờ phu nhân phu nhân trở về rồi, các ngươi phải biết phu nhân là nhân vật rất đáng sợ, nếu vì chỗ nào đó có bụi, chỗ nào đó lau rửa không sạch, bị phạt, thậm chí là bị đuổi, ta không nói giúp được các ngươi đâu.

Đám hạ nhân thầm nghĩ:" Có ai lại đi nói lão bà của mình như vậy? Chẳng nhẽ phu nhân là hổ à?" Nhưng ai cũng hoảng sợ, vội xua tan cơn buồn ngủ, xách nước lấy khăn, cầm chối quét dọn, làm việc vô cùng tử tế.

Thẩm An cũng cầm chổi chui vào gầm giường trong thư phòng của Thẩm Mặc, lôi ra một đống xương gà, xương cá, vỏ hạt dưa v..v..v...

Thấy ánh mắt Thẩm An nhìn mình bất thường, Thẩm Mặc thở dài bất lực, y là người sạch sẽ, nhưng lại vì Từ Vị gánh cái tội danh bẩn thỉu bừa bộn.

Thẩm Mặc tức giận hỏi:

- Tên gia hỏa đó đâu rồi?

- Còn đang ngủ, Từ đại nhân ngủ giỏi lắm, bên ngoài có sấm nổ cũng chẳng nghe thấy.

- Hắn quen rồi mà, sấm nổ cũng chẳng bằng tiếng ngày của hắn.

Thẩm Mặc hầm hừ:

- Việc ở đây ngươi giao cho người khác, ngươi gọi hắn dậy đi, sau đó dẫn mấy nha đầu sửa soạn cho hắn... Dựa theo tiêu chuẩn tân lang nhé.

Thẩm Mặc thắc mắc:

- Làm gì ạ.

- Ngươi quản nhiều vậy làm gì?

Thẩm Mặc lườm hắn.

- Không phải, nếu tiểu nhân không có lý do, với tính cách của Từ đại nhân, thế nào cũng đuổi tiểu nhân ra ngoài.

- Đúng vậy...

Thẩm Mặc gật gù, nghĩ một lúc rồi nói:

- Ngươi đọc cho hắn hai câu thơ.

- Câu gì?

- Thải tụ ân cần phủng ngọc chung, ca tẫn đào hoa phiến ảnh phong... Nhớ kỹ chưa?

*

Nói chung tả cảnh hai người bao năm chia cách gặp lại, cứ ngỡ như trong mơ.

- Vâng nhớ rồi.

Thẩm An gật đầu, đi thật nhanh, sợ trì hoãn một lúc là quên mất. Dọc đường còn nhẩm đi nhẩm lại. Tới ngoài gian phòng Từ Vị gõ cửa, nói với Từ đại tài tử mắt nhắm mắt mở:

- Thái du ngân cần bằng hữu chủng, cát tẫn đào hoa phiến ngạnh phong.

*

Rau cần dầu cải như bằng hữu, cắt hết hoa đào đón gió đông.

- Cái quỷ quái gì đấy hả?

Từ Vì tức tới xì khói, đuổi hắn ra ngoài.

Thẩm an vội nói:

- Là thơ của lão gia nhà tiểu nhân.

Từ Vị ngẩn ra, nhưng vẫn nói:

- Vậy thì đi mà tham khảo với lão gia nhà ngươi, đừng quấy rầy ta ngủ.

Nói xong đóng cửa đánh rầm, làm cánh cửa đập vào mũi Thẩm An.

Thẩm An ôm mũi, nước mắt chảy ra, ủy khuất nói:

- Đã bảo mà, thế nào cũng bị đuổi ra, đọc thơ có tác dụng gì, phải đọc chú...

Nhưng cũng không thể cứ thế trở về, đang định gõ cửa thì cửa bật mở, tên béo xông ra xô ngã Thẩm An gầy còm.

- Có phải ngươi nói: "thải tụ ân cần phủng ngọc chung, ca tẫn đào hoa phiến ảnh phong?"

Từ Vị hét ầm lên.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch