WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 850: Trình Độ Của Diễn Viên (2)

Chương 850: Trình Độ Của Diễn Viên (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

- Có tiến bộ là tốt rồi.

Từ Giai nhìn các vì tinh tú khắp bầu trời, buồn bã nói:

- Ta đã nhìn ra, Nghiêm Tung đã không còn là Nghiêm các lão trước kia nữa rồi, lão ta thật sự muốn rút lui.

Trương Cư Chính gật đầu, nhẹ giọng hỏi:

- Vậy lão sư định bỏ qua cho ông ta hay sao?

Đây cũng là vấn đề cả đêm nay hắn luôn muốn hỏi.

- Tất cả đã quá muộn rồi.

Từ Giai chậm rãi lắc đầu nói:

- Ngươi phải biết rằng, chính trị không phải là một trò chơi, mà là chiến tranh là chân chính, tiểu binh phía dưới có thể bỏ quyền, có thể đầu hàng, điều này cũng không có gì đáng kể. Nhưng thống soái thì không có tư cách đó!

Nét mặt ông trở nên dữ tợn nói:

- Thẩm Mặc có câu, ta rất thích... Đi ra kiếm ăn, sớm muộn gì cũng phải trả về! Nghiêm gia phụ tử làm ác đã vài chục năm, hại chết bao nhiêu người, làm khổ Đại Minh triều đang tốt lành trong ngoài đều khốn đốn, hiện thấy kiếm ăn không được, lại định phủi mông bỏ đi! Thực sự là si tâm vọng tưởng!

Rồi nặng nề vung tay lên nói:

- Cứ trả hết nợ rồi hãy tính!

~~

Chuyện phân hai đầu. Lại nói Nghiêm gia phụ tử thấy cỗ kiệu đã đi xa liền quay lại phòng. Dằn vặt cả thời gian dài Nghiêm các lão đã sớm không gắng gượng được nữa rồi, nằm lên giường liền ngủ mê mệt. Nghiêm Thế Phiên gọi lão vài tiếng, thấy không trả lời liền lắc đầu ra ngoài.

Trở lại thư phòng của mình, mấy người tâm phúc Hồ Thực, Hà Tân đang đợi từ lâu ở đó...Giống như Trương Cư Chính đã nói, Nghiêm đảng không phải là Nghiêm gia phụ tử, mà là một đám phe cánh có cộng đồng lợi ích, bọn họ cấu kết lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau, tương đối châm biếm chính là, bọn họ còn đoàn kết hơn nhiều so với Thanh Lưu "ý hợp tâm đầu".

Nghe nói tiểu các lão gặp nạn, mọi người vội vàng qua đây họp lại, cũng không phải là có cảm tình sâu đậm với hắn, mà là bởi vì Nghiêm Thế Phiên là lá cờ đầu của Nghiêm đảng, là kẻ đa mưu túc trí, đáng tin cậy, nếu như hắn mà có sơ xuất, cuộc sống sau này của mọi người cũng không dễ dàng gì.

Nghiêm Thế Phiên nói lại với họ tình huống Từ Giai đến đây thăm, rồi khó hiểu nói:

- Từ lão đầu cũng không có thâm giao gì với nhà chúng ta, không biết vì sao lần này ra sức như vậy, ta đang hoài nghi không biết có phải lão ta trời sinh đã là đồ hèn hay không?

Đám người Hồ Thực cười nói:

- Nghiêm các lão vẫn còn hùng phong, tiểu các lão hùng tư đang lớn mạnh, Từ lão đầu hắn biết không thể thủ thắng, cho nên mới đến lấy lòng thế.

Đây cũng là lời giải thích hợp lý nhất rồi, Nghiêm Thế Phiên chậm rãi gật đầu nói:

- Đúng vậy, cái lão già Tùng Giang này rất nhiều quỷ kế, biết hoàng thượng không muốn kẻ khác hãm hại phụ tử ta nên mới tính bán một nhân tình, ai cũng không đắc tội, việc tốt thế sao lão ta lại không làm. Muốn chúng ta đem lão trở thành hoạn nạn tri kỷ, để mà ngày sau lại từ từ lên kế hoạch cũng nói không chừng.

Mọi người thương nghị một lúc rồi Hà Tân nói:

- Việc ngày sau thì cứ để ngày sau nói, quan trọng là hiện tại nên làm thế nào?

Mặc dù Từ Giai nói hoàng đế không muốn xử phạt Nghiêm Thế Phiên, nhưng chuyện không chính mắt thấy tai nghe thì sao có thể dễ dàng tin được? Bất kể như thế nào, nhất định phải bảo đảm tiểu các lão bình yên vô sự mới được.

Hồ Thực cũng hỏi:

- Kế hoạch thiết lập lúc đầu còn định dùng nữa không?

- Dùng, vì sao không dùng!

Nghiêm Thế Phiên cười lạnh nói:

- Lão tử đã đào lỗ, vẫn phải chờ có kẻ nhảy vào mà.

Rồi chỉ tay vào mấy người Hồ Thực:

- Hiện tại đã biết rồi chứ, lúc trước an bài các ngươi bài tại Tam pháp ti mà không phải là nơi khác, chính là vì ngày hôm nay đấy!

- Tiểu các lão anh minh. - Mọi người liền khen.

- Các ngươi cứ lo điều tra đi.

Nghiêm Thế Phiên cười lạnh nói:

- Ta cũng muốn nhìn xem, tra đến cuối cùng thì sẽ thành thế nào.

- Tiểu các lão, thuộc hạ có một lời, không biết có nên nói hay không. - Lúc này Hồ Thực lên tiếng.

- Đã lúc nào rồi mà còn có cái gì không thể nói. - Nghiêm Thế Phiên buồn bực: - Có chuyện mau nói, có rắm mau phóng!

- Chuyện này, đừng nên kéo cả Cảnh Vương vào trong.

Hồ Thực nhỏ nhẹ nói:

- Cảnh Vương gia bản tính khinh suất, Viên Vĩ kiêu ngạo tự phụ, đám người này chỉ thành sự không đủ bại sự có thừa...

- Không được!

Nghiêm Thế Phiên kiên quyết cự tuyệt:

- Ta đã ước hẹn với Cảnh Vương rồi, thừa dịp cha ta còn chưa lui sẽ giúp hắn nắm chặt vị trí thái tử, như vậy cho dù tình huống có xấu nhất...khi cha con ta nhất thời thất thế, thì tương lai cũng có cơ hội gỡ vốn, ai cũng không dám khi dễ các ngươi.

- Tiểu các lão anh minh.

Mọi người biết hắn chủ ý đã quyết nên cũng không khuyên bảo gì nữa.

- Cứ vậy đi, các ngươi phân công nhau mà hành sự. - Nghiêm Thế Phiên hung tợn vung nắm tay: - Chỉ cần làm tốt hai sự kiện này thì chúng ta có thể tiêu dao 20 năm!

- Sao dám không dốc hết sức! - Mọi người cùng đồng thanh đáp.

~~

Việc Gia Tĩnh Đế triệu kiến Từ các lão, Từ các lão ngay đêm đến thăm Nghiêm Tung phủ tự nhiên không thể gạt được Thẩm Mặc vốn mật thiết quan tâm đến các phương, rất nhanh, tình huống tường tận có liên quan đã được đặt lên bàn của y.

- Ha ha ha ha...

Từ Vị mới từ ngoài thành trở về thấy được tình hình Từ Giai gặp gỡ Nghiêm Tung liền cười to không ngừng:

- Từ lão nhi này cũng quá khi dễ người rồi, sau lưng mới vừa đâm người ta một dao, xoay người liền đi vui vẻ an ủi cho người ta, rõ ràng là coi Nghiêm gia phụ tử như kẻ ngốc mà.

- Không quan tâm đến những thứ đó, chiêu số hữu dụng là được rồi.

Thẩm Mặc cười nói:

- Mê hồn đạn này dùng đích thật cao minh, làm cho Nghiêm đảng lập tức tiêu tan quyết tâm muốn liều một trận, cũng sẽ không có phần thắng cuối cùng.

Rồi đứng dậy nói:

- Kết cục đã định, có vùng vẫy cũng chỉ là phí công, tối đa có thể làm cho Nghiêm gia phụ tử nhảy nhót thêm hai ngày mà thôi.

- Vở tuồng đảo Nghiêm chắc sắp kết thúc rồi.

Từ Vị nhìn Thẩm Mặc nói:

- Thẩm đại nhân ngươi đã từng là vai chính, hiện tại lại rơi xuống làm khán giả dưới đài, trong lòng có phải đang rất khó chịu?

Rồi giảo hoạt cười nói:

- Khó chịu thì ta cứ nói đi, ta sẽ an ủi cho.

- Ta đang cầu còn không được đây này.

Thẩm Mặc cười nói:

- Cổ nhân đã từng nói, kẻ xuất sĩ làm quan, trước khi tiến thủ thì phải nghĩ đến an nguy trước, trước khi đắc ý thì nghĩ đến đường lui trước, trước khi thủ thành thì nghĩ đến biến hoá trước -- sáu chữ "tư nguy tư thối tư biến" này chính là châm ngôn làm quan vô cùng quý giá! Hôm nay ta có thể lui ra, trốn ở nơi người khác nhìn không được, nhìn người khác liều mạng ngươi chết ta sống, đây là phúc phận đã tu luyện cả kiếp trước đấy, hiểu chưa?

- Ngươi thật nghĩ như vậy ư? - Từ Vị quan sát y: - Ta còn bất bình thay ngươi đây này, làm uổng công ta quan tâm hết nửa ngày.

- Ta quả thật là nghĩ vậy. - Thẩm Mặc gật đầu cười nói: - Chúng ta cứ rửa mắt mà xem kịch thôi.

Thẩm Mặc quả thật chỉ nghĩ đến xem kịch, bất đắc dĩ cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, y không muốn trêu chọc phiền phức, phiền phức cũng sẽ đặc biệt đến tìm y!

Rất nhanh, cuộc điều tra của Tam pháp ti cấp tốc được triển khai... Trắc trở vượt qua bất cứ một lần hợp tác nào trước đây giữa các bộ môn. Lần này Đô Sát viện, Hình bộ cùng Đại Lý tự phối hợp có được hiệu suất đặc biệt cao, rất nhanh liền phân biệt điều đi lực lượng có tinh nhuệ, thành lập án kiện chuyên ti, bắt đầu triển khai điều tra từ tấu chương buộc tội của Trâu Ứng Long.

Cùng lúc đó, bản sao tấu chương của Trâu Ứng Long cũng rơi xuống bàn Thẩm Mặc, Thẩm Chuyết Ngôn vốn đang tràn đầy tự tin, sau khi nhìn hết bản sớ đó thì không khỏi sa sầm mặt mày:

- Đám người tự cho là thông minh, không nên gây thêm rắc rối!

Mặc dù nói không ra có cái gì không thích đáng, nhưng nhiều năm tắm trong âm mưu quỷ kế đã khiến y đã luyện được trực giác không như bình thường, trong lòng thầm bắt đầu khẩn trương.

Nhưng việc càng làm y khẩn trương hơn còn đang ở phía sau, ngay khi án kiện đang điều tra đâu vào đấy thì một tình báo cũng không bình thường truyền tới chỗ Thẩm Mặc -- đám kinh quan của Nghiêm đảng và Cảnh Vương đảng nhất hệ đang âm thầm xâu chuỗi, có người nói muốn đồng loạt thượng tấu thỉnh cầu lập thái tử.

Chuyện này thì tuyệt không đùa được, lập tức khiến Thẩm Mặc cảnh giác, y phỏng chừng chuyện này cũng không phải xảy ra một cách cô lập, nhất định là Nghiêm đảng thừa dịp còn đang trên đài, muốn đưa Cảnh Vương thượng vị, như vậy bất kể lập tức thắng hay thua thì tương lai lai đều thắng định rồi!

"Xem ra Nghiêm đảng cũng không phải dễ chọc!" Y đang tỉ mỉ suy nghĩ việc này thì được Tam Xích thông báo rằng, Phùng công công của Dụ Vương phủ tới rồi.

"Xem ra cũng biết rồi..." một nơi lớn như kinh thành, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay là có thể kinh động đến toàn bộ thỏ. Thẩm Mặc để Phùng Bảo vội vàng vào đây. Phùng Bảo cung kính hành lễ với y:

- Hôm nay là tiết hàn thực, vương gia đã chuẩn bị sẵn yến hội, mời Thẩm sư phó qua phủ ăn cỗ.

- Toàn bộ giảng quan đi hết sao? - Thẩm Mặc nhẹ giọng hỏi.

- Trần sư phó, Ân sư phụ, Trương sư phó đều đi. - Phùng Bảo nói: - Ngay cả Cao sư phó cũng sẽ trở về.

Thẩm Mặc thầm nghĩ: "Xem ra đã đến lúc không hợp tay lại là không được rồi." y liền gật đầu nói:

- Ngươi đi thông tri nhà khác đi, ta sẽ qua ngay.

Phùng Bảo cười nói:

- Nô tài chỉ thông tri cho một mình đại nhân, các sư phó còn lại đều có người khác thông tri rồi.

- Ha ha, xem ra mặt mũi ta không nhỏ a. - Thẩm Mặc cười nói: - Được thôi, chúng ta đi.

- Đại nhân, có chuyện quan trọng. - Phùng Bảo đột nhiên sắc mặt trầm xuống, thấp giọng nói: - Hôm qua lão tổ tông bí mật truyền lời đến kinh thành, muốn ta cần phải dặn dò cho đại nhân.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.