WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 855: Đế Vương Tâm (1)

Chương 855: Đế Vương Tâm (1)




Dịch: lanhdiendiemla.

Chỉ nghe Đồ Lập nói:

- Ba ngày qua bản quan kiểm tra sổ sách cũng không có tra ra vấn đề gì.

Thoáng dừng lại mới nói:

- Xem ra nghiêm bộ đường là bị vu cáo rồi.

Thẩm Mặc lòng trầm xuống, thầm nghĩ: "Nghiêm đảng nhanh xìu xuống thế nhỉ, muốn lui một bước sống chết mặc bây." dựa theo phương hướng trước kia của Nghiêm đảng là muốn sự việc trở nên ầm ĩ, từ đó mới thực hiện chuyển bại thành thắng, nhưng hiện tại Đồ Lập muốn dàn xếp ổn thoả, hiển nhiên là lui cầu bất thắng bất bại rồi.

Nếu như Thẩm Mặc là một chính khách thuần túy thì tiếp thu cục diện này cũng chả có gì, nhưng dù sao lương tri của y vẫn chưa vất cho chó ăn, đâu thể nào mắt thấy Nghiêm đảng tiếp tục làm hại quốc gia? Bất kể như thế nào cũng phải kéo Nghiêm gia phụ tử xuống đài, đây là điểm mấu chốt của y, cho nên ngay khi chưa thông tri cho Từ Giai mà y đã có thể nghĩa vô phản cố tiếp nhận công việc vất vả mà không có kết quả tốt này.

Người không thể cứ mãi ích kỷ, có đôi khi ngu một chút thì mới là chân quân tử.

Chỉ nghe Thẩm Mặc giận tái mặt nói:

- Đồ đại nhân, ông muốn cứu Nghiêm Đông Lâu ta không ý kiến, nhưng cũng không thể kéo cả ba chúng ta vào được!

- Cái này..." - Đồ Lập kinh ngạc nói: - Ý Thẩm đại nhân là sao?

- Nếu như Nghiêm Thế Phiên không có vấn đề, đại nhân giải thích thế nào về 150 vạn lượng bạc công trình không cánh mà bay đó? - Thẩm Mặc trầm giọng nói: - Chẳng lẽ là bị ba chúng ta tham ô hả?

Đồ Lập và Chu Hoài An nghe vậy biến sắc:

- Thẩm đại nhân, nói cũng không thể nói lung tung!

Thẩm Mặc gặng hỏi:

- Vậy khi hoàng thượng hỏi thì chúng ta giải thích thế nào?

- Việc này thì Thẩm đại nhân có điều không biết rồi.

Đồ Lập thản nhiên cười nói:

- Cấm nội hoàng cung dùng nguyên liệu cực kỳ cầu kỳ. Khác không nói, chỉ nói đến số gỗ lim tơ vàng, gỗ tử đàn, gỗ lê vàng, tại Trung Nguyên đã tìm không được rồi, phải lấy từ Vân Nam, Hải Nam, sau đó đường dài vận chuyển vào kinh.

Rồi xoa xoa tay nói:

- Lúc đó thế đạo không yên ổn, không dám vận chuyển bằng đường bộ, nên đặc biệt chế tạo 30 chiếc thuyền lớn, 10 chiếc vận chuyển gỗ, 20 chiếc làm quân hạm hộ tống, chỉ hạng mục này thôi đã tiêu hao gần 80 vạn lượng bạc rồi.

- Vậy vì sao trên sổ sách Công bộ không tra ra được những thuyền này? - Thẩm Mặc hỏi: - Cũng chưa từng có người nào nhắc tới chuyện này.

- Chế tạo thuyền là Bố chính sử ti và Đô chỉ huy sử ti của Quảng Đông phụ trách, tiền thì trực tiếp cấp cho địa phương.

Đồ Lập chậm rãi nói:

- Việc này là hoàn toàn xác thực.

Rồi nói với Thẩm Mặc:

- Ta vì việc này đã đặc biệt hỏi qua người của Công bộ, họ nói hiện tại công trình đã hoàn thành, 30 chiếc thuyền có thể đều đã giao cho Binh bộ sử dụng, khoản chi 80 vạn lượng đó cũng có thể danh chính ngôn thuận mà ghi vào sổ sách Binh bộ rồi.

Thấy đối phương đưa ra lời giải thích thình lình như vậy, Thẩm Mặc biết là họ đã chuẩn bị trước tiên là tự mình chối bỏ rồi, sau đó lấy 80 vạn lượng đó làm áp chế, nếu như ngươi không tiếp nhận thuyết pháp này vậy thì chúng ta cứ tiếp tục điều tra đi, bỏ đi bộ phận chúng ta có thể nói rõ, lại tra tiếp phần còn lại đã chảy đi đâu rồi? cũng muốn nhìn coi ai dám tiếp tục tra tiếp!

"Đúng là lưu manh thật!" Bị phản kích một đòn Thẩm Mặc không khỏi nhíu mày, y từng nắm ti Thị bạc, nên rất quen thuộc phí tổn chế tạo thuyền. Ba mươi chiếc thuyền lớn, trong đó còn có 10 chiếc thuyền vận tải, dù cho dùng cách thức cao nhất thì tối đa 20 vạn lượng bạc đủ rồi, làm gì mà dùng tới 80 vạn lượng?

Hơn nữa Thẩm Mặc biết, những năm gần đây, vận tải đường thuỷ của Đại Minh đã hết sức phát triển, từ Thiên Tân đến Sơn Đông, từ Giang Chiết đến Phúc Kiến, từ Phúc Kiến đến Lưỡng Quảng, từ Lưỡng Quảng đến Nam Dương, đều có đội tàu cỡ lớn quai lại như thoi đưa, chỉ cần trả một khoản phí chuyên chở khả quan thì có thể vận chuyển gỗ từ Đông Nam đến Bắc Kinh rồi, đâu cần phải chế tạo thuyền riêng biệt làm gì?

Nhưng quan niệm của con người luôn luôn lạc hậu so với thời đại, các đại nhân trong kinh nhất là các hoàng đế tại Tử Cấm thành, ý thức của họ vẫn còn dừng ở vài chục năm trước. Thời gian còn bế quan toả cảng, đường biển từ Hải Nam đưa đến Thiên Tân coi là việc không dám làm, nếu như không tự mình trải qua thì sẽ khó mà thay đổi được.

Nếu như Thẩm Mặc nắm lấy việc này không tha, tối đa triều đình chỉ phái người điều tra việc này, Quảng Đông nằm đầu cuối phía Nam của Đại Minh triều, vừa đi vừa về hết cả mấy tháng, khi đó thuyền hiện tại Nghiêm đảng tạo cũng kịp rồi, quả thật không có cách nào nói rõ.

Thẩm Mặc từ trước đến nay luôn có cách, nhưng thoáng cái cũng bó tay rồi, y đành phải tạm thời tiếp nhận thuyết pháp của Đồ Lập, vì vậy Đồ Lập nói, ngày hôm sau sẽ diện thánh nói rõ tình huống... Thẩm Mặc thân là hạ quan cũng không thể ngăn cản, nên đành phải thuận theo hắn.

Kỳ thật Thẩm Mặc không sợ Đồ Lập thượng báo, y sớm thông qua nội tuyến và biết được thái độ của Gia Tĩnh hoàng đế, lần này bất kể như thế nào cũng phải bắt Nghiêm Thế Phiên, cho nên y thống khoái nhận lấy việc này, cũng trông chờ có thể lập thêm công lao cho mình, để tương lai càng có thể nắm chắc hơn.

Mà nếu như đợi đến khi Gia Tĩnh bác bỏ ý kiến của Đồ Lập thì đó không phải là ghi điểm cho mình nữa, mà là trừ điểm, hơn nữa càng nghiêm trọng hơn, một khi Nghiêm Thế Phiên bị hoàng đế bức cho nôn nóng, sẽ dùng 80 vạn lượng bạc đó để làm áp chế, nếu khiến Gia Tĩnh Đế bị kẹp ở giữa phát bực, mình nhất định sẽ trở thành nơi trút giận. Nếu như thật đến bước đường đó thì khó tránh khỏi đắc tội với cả các bên mất.

Thẩm Mặc càng lo lắng chính là từ khi mình xuất đạo tới nay, hình tượng vẫn anh minh thần võ sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Đó chính là vũ khí quan trọng luôn gắn bó với tiểu đoàn thể mỏng manh của mình, tuyệt đối không thể có sai lầm. Y đâu phải là người dễ từ bỏ ý đồ? nên bảo Thiết Trụ đóng gói hết hồ sơ lại, mang về nhà tiếp tục suy nghĩ.

~~

Về đến nhà y liền lao vào thư phòng, bắt đầu tỉ mỉ nghiên cứu sổ sách của Công bộ, muốn tra ra chút sơ hở. Nhưng tại thời khắc cuối cùng thì y bi ai phát hiện, mình quả thật rối tinh rối mù đối với sổ sách, nhìn mà choáng đầu nhức óc, nhưng vẫn chưa nắm được mấu chốt.

Y nghĩ đến mình tràn đầy tự tin tiếp nhận việc là vì muốn hoàn thành bố cục có lợi nhất cho mình, ai ngờ lại vấp phải trắc trở, ngược lại còn để cho Nghiêm đảng bày ra con đường này, thực sự là trộm gà không được còn mất luôn nắm gạo a! Thẩm Mặc không khỏi bực tức, hung dữ đối với nha hoàn tới mời ăn cơm, làm nha hoàn sợ quá chạy mất dép.

Thẩm Mặc cúi đầu chuẩn bị tiếp tục nghiên cứu, nhưng phát hiện trời tối thấy không rõ đường, không khỏi hét lớn:

- Thắp đèn! thắp đèn!

Đợi một lát vẫn không hề có động tĩnh, Thẩm Mặc cả giận nói:

- Mọi người chết đâu cả rồi!

Lời còn chưa dứt thì bên ngoài có tia sáng, sau đó thấy Nhược Hạm bưng một giá nến đi vào.

Thẩm Mặc không khỏi lúng túng:

- Phu nhân, không phải là bảo nàng...

Nhược Hạm lườm y một cái rồi dùng giá nến thắp lên mấy ngọn đèn trong phòng, thư phòng liền trở nên sáng sủa. Lúc này nàng mới nói với Thẩm Mặc:

- Lão gia là chủ tử, đương nhiên muốn mắng ai cũng được rồi, chỉ là vạn nhất dạy hư bọn trẻ thì không tốt đâu.

Thẩm Mặc ngượng ngùng nói:

- Ta cũng chỉ gấp quá nên nói không lựa lời thôi.

Rồi cười nói:

- Nàng tới vừa lúc, ta có chuyện thỉnh giáo đây.

- Nô tỳ sợ hãi. - Nhược Hạm giả vờ giả vịt nói: - Nguyện phân ưu cho đại lão gia.

Thẩm Mặc liền hỏi:

- Nàng mở chi nhánh ở các tỉnh, nhưng chưa bao giờ đích thân tới thị sát, thế làm sao phòng bị mấy chưởng quỹ ấy ở giữa kiếm lợi riêng?

- Nước quá trong ắt không có cá. - Nhược Hạm nói: - Bọn họ kiếm chút đỉnh mà không ảnh hưởng đến toàn cục thì thiếp cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, phàm chuyện gì cũng nên có mức độ, nếu như ầm ĩ quá thì thiếp sẽ đập bể bát ăn cơm của họ!

- Ta biết nàng lợi hại rồi. - Thẩm Mặc kéo tay nàng nói: - Ta là hỏi nàng làm thế nào?

- Kiểm tra sổ sách. - Nhược Hạm nói: - Mỗi tháng đều có sổ sách đưa đến tay thiếp, thiếp thông qua kiểm tra sổ sách có thể phát hiện ra dị thường trong thu chi, thường thì những kẻ gian lận sẽ tồn tại những chỗ dị thường.

Phía sau những lời nói tưởng chừng đơn giản đó lại không biết tích tụ bao nhiêu mồ hôi và tâm huyết, chỉ là nàng không nói mà thôi.

- Vậy...nàng có thể giúp ta chỉnh lý số sổ sách này cái được không?

Thẩm Mặc chỉ vào đống sổ sách có liên quan đến vụ án trên bàn, nói với Nhược Hạm:

- Ta biết nó hơi nhiều...

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.