Các vị đại nhân trở lại kim điện. Gia Tĩnh đã sớm một bước ngồi ở đó, vẻ mặt như không biết gì hỏi:
- Chư vị ái khanh đã nhìn rõ chưa, đó có phải kỳ lân thật không vậy?
Có người thích nịnh nọt liền tranh ra thi lễ bẩm với Gia Tĩnh:
- Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng, quả thật là kỳ lân hiện thế, bách tính oanh động, tất cả đều kích động hô to vạn tuế, chúc mừng thái bình thịnh thế a!
- Ồ, phải không? - Gia Tĩnh nhìn chúng đại thần nói.
- Quả thật như vậy..." - Viên Vĩ khom người nói: - Thịnh thế xuất kỳ lân, biểu thị thiên hạ thái bình, ngô hoàng vạn thọ vô cương, Đại Minh quốc tộ vĩnh kế, vi thần kích động đến không kềm chế được, đặc biệt làm một bài [Kỳ Lân Phú], cả gan mời hoàng thượng thưởng thức.
- Ồ..." Gia Tĩnh cười nói: - Không ngại đọc lên cho mọi người nghe xem sao.
- Vâng. - Viên Vĩ hắng giọng nói: - Thánh thượng thánh đức, sáng lập thịnh thế, Đức An bảo địa, thực sinh kỳ lân, thân cao hai trượng, thân nai móng ngựa, sừng thịt một cái, sắc màu rực rỡ, kim quang ngời sáng. Chỉ bất tiễn vật, du tất trạch thổ, thư thư từ từ, động tuần củ độ, linh kỳ hòa ô, âm hiệp chung lữ, nhân tai tư thú, khoáng cổ nhất ngộ, chiếu kỳ thần linh, đăng vu thiên phủ...
Dẫn tới mọi người trầm trồ khen ngợi không dứt.
Lúc này, Đại Lý Tự khanh Vạn Thái cũng ra khỏi hàng thêm mắm thêm muối mà nói:
- Thánh thượng, thần cũng có lời muốn nói.
- Khanh nói đi. - Gia Tĩnh gật đầu nói.
- Thời Tam Hoàng Ngũ Đế, mỗi lần thánh đế tức vị liền có kỳ lân xuất hiện, ngày trước Văn vương bên bờ Vị Hà gặp kỳ lân hiến thân tại Mang Đãng sơn, sau đó thiên hạ đại thống, hôm nay kỳ lân hiện thế, cống hiến tại triều, đây là dấu hiệu xã tắc vĩnh cố, cũng là việc vui ngàn năm khó gặp.
Vạn Thái kích động nói:
- Vi thần cho rằng, nên dụ lệnh toàn quốc, khắp chốn mừng vui, đại xá thiên hạ, dĩ hưởng thịnh thế!
Ánh mắt Gia Tĩnh đảo qua từng gương mặt dưới ngự giai, những người này hoặc kích động, hoặc chán nản, hoặc lo lắng, hoặc là cao hứng. Giống như ông ta rõ ràng cảm nhận được một màn tái hiện lúc nãy, tâm tình những người đó cũng đảo lộn, mừng thành bi, buồn thành vui vẻ, khiến ông ta cảm thấy tất cả trước mắt đều không chân thực, hình như mỗi người đều tâm mang ý xấu, đều muốn tính toán mình... Hoàng đế còn chưa có mắt mờ, ông ta đã chú ý, kẻ phụ họa Vạn Thái này đều là vây cánh ngày xưa của Nghiêm Thế Phiên, ý định của hắn có thể nghĩ.
Ánh mắt Gia Tĩnh đảo qua giữa chúng thần, cuối cùng rơi vào trên mặt Thẩm Mặc, bởi vì vẻ mặt tên này rất nghiêm túc, vẫn còn đang không ngừng thở dài, hình như có ý kiến bất đồng.
- Thẩm Mặc, mọi người đều đang chúc mừng thịnh thế, vì sao khanh không nói được một lời? - Hoàng đế đặt câu hỏi.
- Hồi bẩm hoàng thượng, thần đang suy nghĩ một vấn đề. - Thẩm Mặc giả vờ thâm trầm nói.
- Ồ." Trong đại điện an tĩnh lại. Chỉ còn lại thanh âm của hai người hoàng đế và Thẩm Mặc. Liền nghe Gia Tĩnh nói: - Khanh không ngại nói ra nghe thử xem.
- Thần đang suy nghĩ. - Thẩm Mặc chậm rãi nói: - Cái gì là thái bình thịnh thế, tiêu chuẩn của thái bình thịnh thế là gì?
- Ngươi muốn nói cái gì, đừng có mà úp úp mở mở nữa. - Viên Vĩ lấy uy phong chỉ Đại học sĩ mới có, cư cao lâm hạ mà nói.
- Ha ha, hồi Viên các lão. - Thẩm Mặc chắp tay nói: - Hạ quan nghe thánh nhân nói, cái đạo của trí thịnh thế là tại lễ ưu hiền lương, mà không ở tinh hoa của điềm lành.
- Ngươi nói là, hoàng thượng không lễ ưu hiền lương? - Viên Vĩ gặng hỏi.
- Hạ quan không dám. - Thẩm Mặc cúi đầu nói.
- Nghĩ ngươi cũng không dám. - Viên Vĩ hừ một tiếng nói: - Chính bởi vì hoàng thượng lễ ưu hiền lương nên mới có kỳ lân này hiện thế.
Rồi hắn hướng về Gia Tĩnh chắp tay nói:
- Thánh thượng thánh đức, trạch bị tứ phương, lê dân an cư, hoàng ân tỏa khắp, kỳ lân là vật tinh thiên hoa, tập hợp dân tâm mới tạo thành! Cho nên mới nói thịnh thế hiện kỳ lân, có kỳ lân liền có thịnh thế, ngươi phải minh bạch!
- Hừ..." Thẩm Mặc hiển nhiên không quá đồng ý, chọc cho Viên Vĩ trừng mắt nói: - Ngươi hừ cái gì?
- Bệ hạ, chư vị đại nhân.
Thẩm Mặc đề cao giọng nói:
- Từ xưa sử gia đã có công luận, có thể xưng thịnh thế giả, phải đạt được sáu điều, một là quốc thái, hai dân an, ba quốc phú, bốn dân sung túc, năm quốc cường, sáu văn xương(văn hóa hưng thịnh). Sáu điều này mới là tiêu chuẩn để phán định thịnh thế hay không.
Thoáng dừng lại, đoạn gằn từng chữ:
- Mà không phải bởi vì xuất hiện một thứ có vẻ giống kỳ lân thì đi nói là thịnh thế!
- "To gan!" "Lớn mật!" "To gan lớn mật!"
Thẩm Mặc vừa dứt lời liền nghe được vài người đồng thời quát to. Hồ Thực nhảy ra nói:
- Vạn tuế, thần buộc tội Thẩm Mặc rắp tâm bất lương, dám cả gan nói xấu thánh thượng!
Y nói vậy quả thật to gan, ngay cả Gia Tĩnh cũng hơi biến sắc, bọn Cao Củng, Trương Cư Chính thì vuốt mồ hôi thay y, vừa muốn lên tiếng tương trợ, lại nghe Thẩm Mặc phản bác những người đó:
- Chỉ toàn nói vớ nói vẩn!
~~
Thẩm Mặc sớm quyết định thay đổi phong cách không nóng vội như ngày xưa, bọn Hồ Thực đã đụng vào họng súng rồi, Thẩm Mặc sao có thể tùy ý bọn họ vu oan? Y trợn mắt nhìn nói:
- Ta nói qua như vậy khi nào?
- Vừa rồi ngươi nói, không thể bởi vì kỳ lân hiện thế mà nói hiện nay là thịnh thế!
Hà Tân cũng quyết không khoan nhượng:
- Ý chính là hiện nay không phải là thịnh thế!
Chỉ trích, đây là chỉ trích người!
- Hà đại nhân, công danh năm đó của ngài là bằng bản lĩnh của mình mà giành được đúng không?
Thẩm Mặc cười lạnh nói. Giờ khắc này, y phong mang tất lộ, như một thanh lợi kiếm khai nhận, công kích địch nhân thẳng tiến không lùi.
- Đương nhiên! - Hà Tân cả giận nói: - Ý ngươi là gì?
Hắn mặc dù dựa vào Nghiêm Tung đi lên, nhưng công danh vẫn do mình thi.
- Thế sao ngay cả một câu đơn giản như vậy cũng không hiểu?
Thẩm Mặc mỉm cười nói:
- Ta nói tiêu chuẩn nhận định thịnh thế là xem có thỏa mãn sau điều kiện kia hay không, mà không phải chỉ nhìn vào một thứ điềm lành gì đó...
Rồi đăm đăm nhìn Hà Tân nói:
- Chưa từng đánh giá qua câu này hả?
- Cái này...
Hà Tân nhất thời nghẹn lời. Hồ Thực vội vàng phụ hoạ:
- Mặc dù ngươi chưa nói, nhưng trong lòng đã nghĩ vậy rồi!
- Vậy thì hạ quan muốn hỏi. - Thẩm Mặc đưa ánh mắt trêu ngươi nhìn hắn: - Hồ đại nhân có biết lúc này trong lòng hạ quan đang suy nghĩ cái gì không?
- Nếu hiện tại ngài không biết. - Thẩm Mặc ngả hai tay nói: - Lúc nãy sao có thể biết được chứ?
Quả nhiên bắt bẻ cho Hồ Thực á khẩu không trả lời được.
Từ khi xuất đạo đến nay, Thẩm Mặc đấu võ mồm vẫn chưa biết thua là gì.
- Được rồi được rồi. - Gia Tĩnh lên tiếng ngăn cản: - Đừng có tranh cãi nữa.
Song phương đành phải ngưng chiến, liền nghe hoàng đế hỏi Thẩm Mặc:
- Thẩm Mặc, ý của khanh trẫm hiểu rồi, nói đến cùng thì khanh vẫn còn chưa tiếp thu con kỳ lân, có đúng không?
- Hoàng thượng thánh minh. - Thẩm Mặc lấy lòng cười nói: - Chút ý nghĩ đó của vi thần căn bản trốn không thoát long mục của ngài.
Rồi vẻ mặt không xác định nói:
- Vi thần cảm thấy, con dị thú kia mặc dù các đặc thù có thể đối chiếu với kỳ lân, nhưng nếu gộp lại tất cả các đặc thù thì không có được thần thái của thụy thú kỳ lân nên có, ngược lại có vẻ xấu xí ngốc ngếch... Hình như, có lẽ, đại khái, có thể là một loài tê giác một sừng, mà không phải là kỳ lân.
Gia Tĩnh bị những lời nói không xác định liên tiếp của y làm cho bật cười, qua một hồi mới nghiêm mặt nói:
- Thẩm Mặc, lúc nãy khanh cũng ở trong đoàn người đi ra ngoài phân biệt, có dị nghị thì nên tại chỗ đề xuất, tại sao lúc này mới nói chứ? Lẽ nào muốn thấy trò cười của trẫm và chư vị đại nhân?
- Hoàng thượng oan uổng thần rồi.
Thẩm Mặc vội vàng kêu oan:
- Chính là vì vi thần nhất thời không nghĩ tới chứng cứ để thuyết phục người khác.
Thẩm Mặc bất đắc dĩ nói:
- Cho nên đang ngẫm nghĩ tìm đối sách, cũng chưa kịp nói.
- Vậy đã tìm được chưa?
Bọn Viên Vĩ đã nôn nóng đến không chịu được, vài lần muốn xem mồm nhưng đều bị Gia Tĩnh lơ đãng bỏ qua, chỉ thấy hoàng đế vẫn không chút hoang mang hỏi:
- Viên đại nhân người ta nói có sách, mách có chứng, chứng minh đó là kỳ lân rồi, ngươi muốn nói không phải, là tê giác, vậy có chứng cứ gì không?
Thông qua thần sắc của hoàng đế khi nói, Thẩm Mặc có thể đoán ra vài phần thánh tâm, y liền bạo gan nói:
- Chứng cứ không nghĩ tới, nhưng nhớ tới một số cố sự, hình như có phần tương tự như chuyện ngày hôm nay.
- Cố sự gì? - Gia Tĩnh hỏi.
- Thần nhớ trên [Đông Trai Ký Sự] của Phạm Trấn thời Tống triều có ghi lại: "Tháng 6 năm Gia Hựu thứ hai, Giao Chỉ cống nhị thú, hình dạng như trâu nước, thân phủ giáp thịt, chóp mũi có sừng, ăn cỏ và trái cây, nhất định sẽ lấy gậy đánh trước sau đó mới ăn. Khi đó cho rằng là lân.
Thẩm Mặc liền trầm giọng đáp lại:
- Ở trong [Mộng Khê Bút Đàm] của Thẩm Quát cũng là người Tống có ghi lại "Trong năm Chí Hòa, Giao Chỉ hiến lân. Mình to như trâu, toàn thân đều là lân, đầu có một sừng...