Sau khi hạ triều, mấy người Từ Vị kéo Thẩm Mặc lại, không khỏi phân trần đã kéo y lên ngay xe ngựa, bắt đầu mồm năm miệng mười ép hỏi y.
Thẩm Mặc bị bọn họ làm cho đầu óc choáng váng, bất đắc dĩ đầu hàng nói:
- Dừng... các ngươi từng người hỏi? Ta bảo đảm hỏi gì đáp đó!
- Được rồi, ta hỏi trước. - Từ Vị nói: - Ta chỉ hỏi một câu, tại sao lão già Từ Giai thoạt nhìn còn vội hơn các ngươi, lấy phong phạm ngày xưa của ông ta thì nếu như chỉ là vì chèn ép Viên Vĩ, sẽ không thể liều xuất đầu thế được.
- Cái này ngươi nói rất đúng. - Thẩm Mặc mỉm cười nói: - Dù là Viên Vĩ cũng chưa lọt vào pháp nhãn của Từ các lão được, phóng nhãn triều đình, cũng không ai có thể uy hiếp được ông ta.
- Ngươi là nói, cái người không cầm quyền...
Từ Vị thông minh cỡ nào, tự nhiên nhìn thấu ngay.
- Không sai, cha con Nghiêm Tung mặc dù đi rồi, nhưng Nghiêm đảng còn chưa đổ, khắp trong triều còn rất nhiều đồng đảng cũ của họ. Nghiêm Thế Phiên vẫn đang dã tâm bừng bừng muốn phục vị.
Thẩm Mặc thở dài nói:
- Nếu như lúc này mà cảm thấy thiên hạ thái bình, có thể an hưởng vinh quang của thủ phụ, vậy ông ta cũng sẽ không đi cho tới hôm nay, đã sớm bị Nghiêm Thế Phiên đánh cho tan tác rồi.
- Đúng vậy, ta thấy ngày hôm nay không ít quan lớn bộ đường còn đang cổ động đại xá thiên hạ nữa mà. - Đào Đại Lâm nói xen vào: - Tám phần mười là muốn cho Nghiêm Thế Phiên khởi phục.
- Không sai. - Thẩm Mặc thản nhiên nói: - Thậm chí ta hoài nghi, tiết mục vừa này là xuất phát từ kế hoạch của Nghiêm đảng.
- Hả? - Mọi người giật mình nói: - Dựa vào đâu nói vậy?
- Dị thú đó tên là tê giác một sừng, nó đã tuyệt tích tại Trung Nguyên cả ngàn năm rồi, chỉ tại Giao Chỉ phía nam mới có thể nhìn thấy, nơi đó không phải là quốc gia của chúng ta, muốn tìm được những thứ quý hiếm, lại lặng lẽ vận chuyển trở về, đây không phải là việc Cảnh Vương và Viên Vĩ có thể làm được.
Thẩm Mặc dửng dưng nói:
- Hơn nữa chớ quên Đức An là ở đâu, là ở Giang Tây, cách Nam Xương và Phân Nghi chưa tới 100 dặm, nhìn từ khoảng cách thời gian đến năng lực, Nghiêm Thế Phiên đều có đầy đủ khả năng ở phía sau màn thao túng chuyện này.
- Quả nhiên không hổ là Nghiêm Thế Phiên a... - Tôn Đĩnh cảm thán không ngớt: - Vì để cho mình thoát tội, lại làm ra động tĩnh lớn đến vậy.
- Thoát khỏi tội danh vẫn là thứ yếu. - Thẩm Mặc lại nói: - Mục đích cuối cùng của hắn là bảo toàn cho cả Nghiêm đảng!
- Sao có thể làm được? - Mọi người cùng đồng thanh nói.
- Có thể làm được! - Lúc này Từ Vị nói xen vào: - Nếu như cái thứ gọi là kỳ lân kia được hoàng đế tán thành, cũng định nghĩa hiện nay là thịnh thế, như vậy thịnh thế này là ai sáng lập đây? Lão già Từ Giai còn chưa có ngồi nóng cái mông, da mặt có dày cũng không thể ôm công, cho nên vẫn là công lao của Nghiêm Tung.
Hắn nói như vậy thì mọi người đã hiểu, đều hít một hơi khí lạnh:
- Thì ra là thế! Nếu như lần này để cho chúng thực hiện được. Vậy Từ các lão sẽ không thể đả kích đồng đảng cũ của hai cha con họ nữa, Nghiêm đảng có thể bảo tồn nguyên khí, và có thể chờ mong Đông Sơn tái khởi!
- Không sai. - Thẩm Mặc gật đầu nói: - Thừa nhận kỳ lân, không chỉ xác lập thịnh thế, cũng sẽ xác lập vị trí không thể dao động của Nghiêm các lão, khiến Từ các lão tình hà dĩ kham? Lại làm sao buông tay cải cách chứ?
- Thì ra là thế. - Mọi người cười nói: - Chuyết Ngôn huynh, Từ các lão phải mời huynh ăn cơm rồi đấy.
- Ăn cơm không dám nghĩ. - Thẩm Mặc nhún vai nói: - Không cho ta ăn thiệt thòi nữa đã cảm ơn trời đất rồi.
- Nguyên nhân Từ các lão không thích kỳ lân tính ra chúng ta đã hiểu. - Tôn Đĩnh lại nói: - Nhưng sao hoàng thượng cũng không thích nhỉ, không phải là hoàng thượng thích nhất điềm lành sao?
- Nếu là điềm lành thông thường thì hoàng đế đương nhiên thích rồi. - Từ Vị cười nói: - Nhưng dạng như kỳ lân có quan hệ quá lớn, một khi nhận định thì hậu quả rất nhiều, vả lại rất khó đoán trước...
Rồi cười lạnh một tiếng nói:
- Hoàng đế hạ bệ Nghiêm Tung phụ tử, để cho Từ các lão lên đài, chính là vì thu thập cái tàn cục loạn trong giặc ngoài, nếu như thế đạo như vậy mà còn gọi "Thịnh thế", vậy chẳng khác nào mở to mắt mà nói dối.
- Văn Trường huynh nói không sai. - Thẩm Mặc gật đầu nói: - Hoàng đế hạ quyết tâm rất lớn, mới hạ bệ được Nghiêm gia phụ tử, chuyện quan hệ đến cục diện chính trị ổn định, thì sao lại đơn giản thay đàn đổi dây được?
Rồi cười khà khà nói với Từ Vị:
- Hơn nữa ngươi vừa nói. Phải tam khấu cửu bái, ngày đêm cung phụng cái thứ kia, hoàng đế sẽ không cam tâm tình nguyện đâu, thiên tử hơn 40 năm, duy ngã độc tôn đã đến tận xương tủy, sao lại coi một con dã thú thành tổ tông được, tự tìm phiền phức cho mình à?
- Thì ra là thế! - Mọi người vỡ lẽ: - Vẫn cho rằng Văn Trường huynh sao lại hồ đồ đi nói giúp Cảnh Vương, quậy hết nửa ngày, thì ra là vì bổng sát đối phương a, đúng là âm hiểm thật đấy!
- Đây cũng không phải là chủ ý của ta. - Từ Vị trợn trắng mắt nói: - Là tên nào đó bảo ta nói đấy.
Không cần nói, mọi người cũng biết tên nào đó mà hắn nói là ai, chỉ nghe Tôn Đĩnh cười nói:
- Còn tưởng rằng Chuyết Ngôn huynh đổi tính rồi chứ, thì ra vẫn giảo hoạt như gì, chỉ là không biết...
Hắn thoáng dừng lại, Ngô Đoái nói tiếp:
- Vì sao khi khuyên can hoàng đế lại... liều lĩnh như vậy?
- Ha ha.
Thẩm Mặc mỉm cười nói:
- Mặc dù đã bước lên quan trường thì không thể làm người tốt, nhưng trong vô vàn quyền mưu, cũng phải có một chút thật lòng. Cổ nhân nói "trực ngu giả cửu"
, nếu như không có điểm chân thành ấy, quyền mưu có khéo kéo cũng không bền lâu được.(
kẻ khiêm tốn chính trực mới bền lâu)
Nghe xong lời y nói, sắc mặt cả đám huynh đệ trẻ tuổi đều lộ vẻ trầm tư...
~~
Việc điềm lành dường như đã kết thúc trong yên ả, nhưng ảnh hưởng của nó đặc biệt xâu xa, nhất là đã thay đổi tình cảnh của hai vị hoàng tử.
Mặc dù Gia Tĩnh đã đem hai điềm lành mà hai nhi tử tiến hiến phân biệt ban thưởng lại, nhìn như hợp lý, không hề bất thiên vị. Nhưng hai thứ đồ vật này, một đã được hoàng đế nhận định, một cái khác thì chưa nhận định, trên ý nghĩa đã kém quá xa. -- "Phi hỏa lưu tinh" mà Dụ Vương nhận được chẳng khác nào nhận được tám chữ thiên thư "Hoàng thiên hậu thổ, nhật nguyệt vĩnh chiếu", tuyệt đối khiến người mơ màng, mà Cảnh Vương nhận được "Hư hư thực thực kỳ lân" đó lại chỉ có thể trở thành một sủng vật để nuôi, không thể có được tác dụng gì.
Việc này thì ngay cả các đại thần chậm chạp nhất cũng hiểu tâm của hoàng đế nghiêng về bên nào rồi. Vốn dĩ, trưởng ấu hữu tự, huynh trưởng bài danh trước, hơn nữa Dụ Vương nhân hậu hiển nhiên là nhân tuyển thái tử tốt hơn so với Cảnh Vương khắt khe tình cảm. Trong lúc nhất thời, nhân vọng của triều dã đại biến, những người tụ lại bên người Cảnh Vương đảng dần dần tán đi, mà người bên cạnh mấy vị lão sư của Dụ Vương thì lại dần dần nhiều lên.
Nhất là sau khi Trần Dĩ Cần phát biểu một bài luận kinh thế...
Trần Dĩ Cần thân là học giả có danh vọng, đã nhận được thiệp mời dự họp Tam công hòe biện luận. Nói đến Tam công hòe biện luận thì vẫn là do Thẩm Mặc đề xướng, đến nay đã hơn nửa năm rồi. Hiện tại "Tam công hòe biện luận" do Từ Vị chủ trì tổ chức. Đối với việc này hắn biểu hiện phi thường nhiệt tình, không còn là bộ dạng chán nản như thường ngày. Bởi vì việc này rất hợp khẩu vị của hắn.
Kỳ thật loại hình thức này cũng không mới mẻ độc đáo, bởi vì "ngồi mà nói suông" là tiết mục vĩnh hằng của các sĩ phu, Đại Minh triều hai kinh mười ba tỉnh không biết có bao nhiêu văn xã, học viện, hội sở, tại định kỳ hoặc không định kỳ tổ chức cái biện luận này. Nhưng Tam công hòe biện luận lại không giống như bình thường, bởi vì thiên hạ toàn bộ biện luận hay là giao lưu thì đều luôn câu nệ tại nội bộ đồng nhất học phái, nhiều nhất cũng chỉ là tranh chấp lưu phái, nhưng trên gốc rễ vẫn là đồng nguyên đồng tông. Cho nên trình độ biện luận của ngươi có cao tới đâu thì cũng là bế môn tạo xa, không một chút ảnh hưởng.
Nhưng Tam công hòe biện luận lại bất đồng, nó là sự va đụng giữa bất đồng học phái, bất đồng tư tưởng, không quản ngươi là môn nhân Lý học hay là môn nhân Tâm học, hay là đệ tử pháp gia, hay là tín đồ đạo gia, hay là kẻ mất trí vô tín ngưỡng Lý Chí, chỉ cần danh khí của ngươi đủ lớn, học vấn đủ sâu, lá gan đủ to, có thể lên đài tranh cao thấp với học phái khác! Suy nghĩ lớn mật này vừa đề xuất, lập tức tạo được phản ứng nhiệt liệt, muốn lên đài đã nhiều, người xem náo nhiệt càng nhiều hơn. Tam công hòe biện luận một tuần mở một lần đã biến thành tiêu điểm cho người đọc sách kinh thành, người có thể giành thắng lợi trong biện luận, thậm chí chỉ là biểu hiện đặc sắc, đều sẽ lập tức danh mãn kinh thành, tiếp đó dương danh thiên hạ.
Đương nhiên, vì tránh biện luận biến thành tranh cãi không ý nghĩa, khi thành lập Tam công hòe biện luận Thẩm Mặc đã lập ra ba nguyên tắc. Một, bất kể vốn có thân phận gì, sau khi lên đài sẽ chỉ là người biện luận bình đẳng, Hai, không cho phép nhân thân công kích, cũng không cho phép phiếm đạo đức luận, không cho phép quỷ biện. Trước khi mọi người lên đài phải ký vào phần hiệp nghị này, bằng không sẽ không đạt được tư cách lên thi đấu.