Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 919: Về Quê (2)

Chương 919: Về Quê (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Đã có giao hẹn an toàn đều phải nghe thị vệ trưởng, Thẩm Mặc không kiên trì ý mình nữa, nghe theo Tam Xích. Vì thế Tam Xích tới thương thuyết với chủ xe, xem có thể bỏ cá xuống rửa sạch xe, chấp nhận lấy giá cao mua chỗ cá này.

Nhưng nói mãi chủ xe vẫn kiên quyết không đồng ý, hắn nói cá của mình được đặt trước rồi, nếu không mang về mấy quán cơm hàng cá thiếu hàng, hắn sao có thể vì lợi ích bản thân, bất chấp lợi ích khách hàng?

Tam Xích nghe thấy người ta nói có lý, vả lại cũng là đồng hương của đại nhân, không tiện nói nặng, thành ra khó xử.

Thẩm Mặc lên tiếng:

- Không sao, dù sao chớp mắt một cái là tới, chịu một tí vậy, lên cả đi.

- Đại nhân lên trước đi.

Tam Xích nhường.

- Ta không vào khoang xe, ta ngồi phía trước.

Thẩm Mặc đã tính trước rồi, hỏi chủ xe:

- Không ảnh hưởng tới huynh đệ lái xe chứ?

- Không ảnh hưởng.

Chủ xe vội nói:

- Nhưng ngài phải ngồi cho vững, có lúc lắc lư dữ lắm đấy.

- Không thành vấn đề, ngồi thuyền mãi quen rồi.

Thẩm Mặc nói xong leo lên xe ngồi cùng chủ xe, nói:

- Xuất phát thôi.

Tam Xích ngửi thấy mùi cá nhức mũi trong khoang xe, bịt miệng nói:

- Tiểu nhân, tiểu nhân đi bộ vậy.

Xe ngựa thong thả đi dọc bờ sông, không biết vì sao, Thẩm Mặc nhớ lại năm xưa mình tới tỉnh thành thi tú tài, kết quả gặp phải giặc Oa cướp thuyền, sống chết chưa rõ, phụ thân đánh xe rời thành, dọc theo con đường này vừa khóc vừa gọi tên mình, nhớ lại cảnh đó, mắt Thẩm Mặc ươn ướt...

Y phảng phất như nhìn thấy ở trong Thẩm gia đại viện, hai cha con nương nhờ người ta, vì trị bệnh cho y, phụ thân hạ mình cầu y, lại phải đi thỉnh cầu tông tộc từ lâu không qua lại, đem tất cả tiền bốc thuốc, bản thân chỉ có mấy hạt đậu lót dạ...

Y lại nhìn thấy phụ thân vứt bỏ tôn nghiêm, bày bàn viết chữ ở miếu Thành Hoàng, kết quả bị tiểu nhân ghi hận, đánh cho thương tích đầy mình. Y vẫn nhớ cái hộp nhỏ cất giữ phấn đầu cả đời của mình, đó là để con trai được an tâm đọc sách, vươn mình lên.

Tất cả hi sinh của phụ thân đều là vì y.

Quá khứ trào dâng trong lòng, làm trái tim sắt đá trải qua không biết bao nhiêu sóng gió mềm xuống, không kiềm chế được cảm xúc, nước mắt chầm chậm rơi xuống.

Chủ xe ở bên cạnh nhận ra, vừa điều khiển xe vừa hỏi:

- Lâu rồi chưa về nhà à?

- Đúng vậy...

Thẩm Mặc hít sâu một hơi gật đầu:

- Năm sáu năm rồi chưa về.

- Vậy là lâu lắm rồi, nhìn tuổi của ngài, phụ mẫu hẳn là còn khỏe mạnh.

- Mẫu thân đã mất, chỉ còn một mình gia phụ thôi.

Thẩm Mặc thở dài:

- Sức khỏe cũng không phải tốt lắm.

Chủ xe cười:

- Nhìn thấy ngài tiền hô hậu ủng, hẳn ở bên ngài cũng làm nên một phen sự nghiệp hả?

- Ha ha, có đáng là gì đâu.

Thẩm Mặc đáp cho có lệ:

- Miễn cưỡng sống qua ngày thôi.

- Vậy ta phải nói vài câu, các cụ bảo, cha mẹ còn không được đi xa, sự nghiệp của ngài không có điểm cuối, nhưng tuổi thọ cha mẹ có hạn. Đợi tương lai ngài thấy cuộc sống tốt lên rồi, phải tận hiếu, nhưng cha mẹ chưa chắc đã đợi được tới ngày đó, khi ấy đi đâu mua cho được thối hối hận...

Chủ xe ngượng ngùng nói thêm:

- Con người ta mồm miệng ăn mắm ăn muối, ngài đừng để trong lòng.

- Huynh đệ nói đều là chí lý, ta còn phân biệt được đúng sai mà.

- Đúng vậy, ngài còn hiểu lý đấy.

Chủ xe đắc ý:

- Bà nương nhà ta thì không hiểu chuyện, chê ta lắm mồm đắc tội với người khác, bà ta đâu có biết thế nào là lời nói thực khó nghe...

Thế là bắt đầu khoe khoang, Thẩm Mặc chẳng hề thấy khó chịu, nghe được khẩu âm quê hương, lại thấy thân thiết vô cùng.

Chủ xe tự khen mình nửa ngày trời mới nhớ tới Thẩm Mặc:

- Nhất thời cao hứng quên mất ngài rồi. À phải, chúng ta nói tới đâu ấy nhỉ?

- Huynh đệ nói phải hiếu kính với cha mẹ từ sớm.

- Đúng đúng đúng.

Chủ xe gật đầu lia lịa:

- Ta nói ngài trẻ như vậy, không cần vội lo cho sự nghiệp, bỏ thêm thời gian bên cạnh cha mẹ mới được. Nếu không thể, thì phải đón cha già tới cả nhà đoàn tụ với nhau, cái đó tốt hơn tất cả mọi điều.

- Có lý lắm, có điều chúng ta ta phải nhanh lên một chút, nếu không sẽ bị nhốt bên ngoài đấy.

Thẩm Mặc nhắc.

- Được, ngài ngồi vững nhé.

Chủ xe quất rôi lên mông ngựa:

- Đi nào.

Cuối cùng cũng kịp vào thành trước khi đóng cửa, nhìn đường phố vô số lần xuất hiện trong mơ, Thẩm Mặc nói với chủ xe:

- Huynh đệ bỏ ta ở bên đường là được, mau về đưa hàng đi, nếu không lỡ việc mất.

Chủ xe lại dứt khoát muốn đưa y về nhà:

- Nhà ngài ở đâu, dù sao chẳng tốn thời gian lắm.

Thẩm Mặc chối từ không được, đành nói:

- Ta ở phường Vĩnh Xương, gần cầu Ngân Tỏa.

- Ha ha ha, đúng là ngài lâu lắm rồi không về nhà, hiện giờ chẳng còn phường Vĩnh Xương, cũng chẳng còn cầu Ngâm Tỏa nữa.

Chủ xe cười lớn.

- Cái gì?

Thẩm Mặc cả kinh:

- Chẳng lẽ bị di dời rồi?

- Không phải, không phải. Phường vẫn là phường đó, cầu vẫn là cầu đó. Có điều đổi tên thành phường Trạng Nguyên và cầu Lục Nguyên rồi. Ngài chắc phải biết Thẩm lục thủ chứ?

- Cũng nghe nói qua...

Thẩm Mặc hơi đỏ mặt.

Chủ xe mặt đầy hâm mộ nói:

- Phải nói chỗ ngài ở là vùng phong thủy tốt đấy, hiện giờ đám nhỏ trước khi đi thi đều qua cầu Lục Nguyên một chuyến, ngài thì ngày nào cũng qua cầu, trúng cử nhân chẳng phải dễ như trở bản tay.

Thẩm Mặc chỉ biết cười gượng.

Đoạn đường tiếp đó, chủ xe không ngừng khen ngợi Thẩm trạng nguyên, tâng bốc lên tận mây xanh, làm Thẩm Mặc mặt đỏ bừng, hận không thể nhảy xe bỏ chạy. Cố chịu tới đầu đường nhà mình, xuống xe nhìn thấy một tầm bia trong tiểu lâu bốn cột ba tầng dựng ngay trước mặt, khắc hàng chữ lớn "quê hương lục nguyên".

- Thế nào? Chấn động chứ hả?

Chủ xe kiêu hãnh nói:

- Tấm bia này là độc nhất thiên hạ đó.

Thẩm Mặc xấu hổ:

- Huynh đệ, ta ngửi thấy tôm cá của ngươi hình như bốc mùi rồi.

- Thế à?

Chủ xe hít hít mấy cái, lầm bẩm:

- Hình như đúng rồi.

Thế là trở nên khẩn trương, quay về xe, quất roi thúc ngựa.

- Tiền, còn chưa trả tiền xe.

Lúc này đám Tam Xích còn chưa theo kịp, trên người Thẩm Mặc không có xu nào:

- Huynh đệ đợi đã, ta về nhà lấy tiền trả ngươi.

- Tiền nong cái gì chứ?

Chủ xe cười:

- Trả tiền là coi thường đồng hương đấy, hôm khác chúng ta nói chuyện nhé, ta đi đưa hàng đây.

Liền thúc ngựa đi.

- Nhà thứ ba phía đông là nhà ta nhé.

Thẩm Mặc ở đằng xa gọi theo:

- Huynh đệ đưa hàng xong tới lấy tiền...

Xe ngựa đã đi xa, nhưng chủ xe vẫn nghe thấy lời y, cảm giác địa chỉ đó hơi quen tai, nhẩm lại hai lần, đột nhiên hiểu ra:

- Đó là nhà y sao? Trời ạ, không ngờ ta được chở Thẩm lục thủ một quãng đường.

Thế là không đi đưa hàng nữa, về thẳng nhà, hắn muốn con mình ăn chỗ tôm cá được nhuốm linh khí của Thẩm lục thủ, mai sau còn mình kiếm lấy cái cử nhân chơi.

Đám tôm cá đó có tiên khí của Thẩm Mặc hay không thì không biết, nhưng trên người Thẩm Mặc đã đầy "tanh khí" rồi.

Đứng ở cửa nhà, y phát hiện ra toàn thân bốc mùi, cứ vậy về nhà thì thật mất mặt, nhưng không thể không về, đành gõ cánh cửa đóng chặt.

Một lúc sau trong sân vang lên giọng nói bực bội:

- Ai mà tới muộn thế.

- Lão Lưu là ta đây.

Thẩm Mặc nhận ra giọng nói của quản gia Lưu Lão Lục, liền nói:

- Ta là thiếu gia của ngươi đây.

Lưu Lão Lúc nghe thấy tức thì như mèo bị dẫm phải đuôi, hét lên một tiếng, nhào bổ ra cửa, mở cửa nhìn, đúng là thiếu gia rồi, nhưng chăng kịp tỏ vẻ vui mừng, lại hét một tiếng nữa:

- Thiếu gia đợi đã, tiểu nhân đi bẩm báo lão gia.

Rồi chạy như bay vào bên trong.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch