WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 943: Mưu Phản (2)

Chương 943: Mưu Phản (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Nhưng sợ uy của hắn, mọi người phải trái lòng khen Trần công công anh vũ bất phàm, biết rõ là lời tâng bốc, Trần Hồng vẫn rất khoái chí. Hắn nghiêm mặt đợi các tướng tới đông đủ mới hắng giọng nói:

- Các vị, ta triệu tập mọi người tới đây là vì có công lao lớn muốn tặng mọi người.

Các tướng tò mò:

- Nguyện nghe kỹ hơn.

- Căn cứ vào tình báo đáng tin cậy.

Trần Hồng phất tay lên, tấm rèm đằng sau chầm chậm kéo lên, lộ ra bản đồ Hà Nam Hồ Quảng, chỉ một chỗ trên đó, giọng nam tính chưa từng có:

- Y Vương Chu Điển Anh chiêu binh mãi mã, tự tạo khí giáp, ý đồ làm loạn. Đã tụ tập mấy nghìn binh mã mai phục ở Bác Vọng Pha, chuẩn bị tấn công xa giá của hoàng thượng.

Ánh mắt hắn liếc qua các tướng lĩnh, thấy bọn họ có vẻ đang cười, liền tức tối:

- Các ngươi có nghe không đấy.

Liền có người nói nhỏ:

- Công công chỗ ngài chỉ không phải là Tân Dã mà là Vũ Hán.

Trần Hồng nhìn lại, quả nhiên là nhầm chỗ, mặt đỏ lên:

- Các ngươi biết là được rồi... Hoàng thượng có chỉ, các tướng nghe lệnh.

- Có.

Các tướng liền đồng loạt quỳ một chân xuống.

- Lệnh Thành quốc công Chu Hiển làm chủ tướng, Tây An hầu Trịnh Ngọc, Đông Ninh bá Tiêu Anh làm phó tướng, điểm binh, xuất kỳ bất ý, công kỵ bất bị, bắt tên phạm vương kia lại gặp trẫm! Khâm thử!

Trần Hồng chỉ vào vương bài trên bàn:

- Thành quốc công, mời nhận lệnh bài.

Chu Hiển là hậu nhân của Chu Phụ, đại tướng số một của Chu Lệ trong chiến dịch Tĩnh Nạn năm xưa, thân phận hết sức tôn quý, nhưng gặp thánh chỉ cũng phải cúi đầu nhận lệnh, cùng hai vị phó tướng cầm lệnh bài, suất lĩnh các tướng đi thương lượng việc xuất quân.

Nhìn các tướng lĩnh nối nhau đi ra, trong lòng Trần Hồng tràn ngập hào khí, lần đầu tiên hắn cảm nhận được máu nam nhân sôi sục trong lòng, rút bảo kiếm ra quay lại nhìn tấm bản đồ lớn, muốn tìm Tân Dã trong truyền thuyết, nhưng tìm mãi không thấy, tức giận múa kiếm loạn lên, rạch tan nát bản đổ, rồi tra kiếm vào vỏ, ngửa cổ đi tới hậu trướng.

Trong hậu trướng toàn là người Đông Xưởng, thấy hắn vào đồng loạt thi lễ:

- Xưởng đốc.

Trần Hồng gật đầu, ngồi xuống ghế da hổ, nheo mắt hỏi:

- Người đâu?

- Trong rương ạ.

Thủ hạ cười lấy lòng:

- Trói như heo, đảm bảo không có tiếng động nào.

- Mở ra.

Hai tên phiên tử mở rương, bên trong có tên nam tử bị trói chéo tay, mắt buộc vải đen, đầu tóc bù xù, trông rất quái dị.

Khi vải đen bị cởi ra, không ngờ là tên đầu sỏ xúi bẩy hoàng đế nam hạ, Hùng Hiển, Hùng Tử Kỳ.

Trần Hồng bảo tất cả lui xuống, đồng thời lệnh bọn chúng canh ngoài ba trượng, không cho kẻ nào tới gần.

Đợi xác định xong không ai nghe được hai bọn chúng nói chuyện, Trần Hồng mới cười híp mắt nói:

- Tử Kỳ huynh không ngờ hả?

Hùng Hiền phát ra tiếng ú ớ, dường như đang chất vấn hắn vì sao đối đãi với mình như thế.

- Bởi vì ta đổi ý rồi, không muốn chơi với Nghiêm Thế Phiên nữa.

Trần Hồng cười ha hả:

- Hiện giờ vệ xưởng nghe lệnh ta, Cẩm vệ chịu chỉ huy của ta, quần thần sợ ta như hổ, ta mới là người quyền thế nhất Đại Minh, vì sao còn phải nghe Nghiêm Đông Lâu sắp xếp?

Hùng Hiền vẫn ú ớ, lần này Trần Hồng không hiểu hắn muốn nói gì, đành rút vải nhét miệng hắn ra, Hùng Hiển thở hổn hển nói:

- Tiểu nhân cũng thấy công công mới là người lợi hại nhất Đại Minh, tin rằng công công cũng cần tiểu nhân giúp khống chế cục diện trong cung, xin tiếp nhận sự quy thuận của tiểu nhân.

- Không cần.

Trần Hồng cười lạnh, rút bảo kiếm ra đâm vào yết hầu Hùng Hiển, động tác nhanh gọn mau lẹ, thì ra hắn là một cao thủ. Sau khi lau sạch máu trên kiếm, Trần Hồng hừ một tiếng:

- Kỳ thực ta rất cẩn ngươi, nhưng cái tên của ngươi quá xui xẻo, Hùng Hiển - Hung hiểm, mạnh mẽ như hoàng thượng cũng bị ngươi nguyền cho ngã gục, ta sao dám dùng ngươi...

Hùng Hiển mở to đôi mắt kinh hoàng có giật trong vũng máu, tới chết hắn cũng không hiểu vì sao hôm qua Trần Hồng còn xưng huynh gọi đệ với mình, nói chúng ta là người chung một con thuyền.v..v.. Chớp mắt một cái đã giết đồng bọn.

Trần Hồng cứ như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh nhìn thủ hạ dọn xác Hùng Hiển, theo hắn nghĩ, chết sớm siêu sinh sớm là kết cục tốt nhân cho con sâu bọ đáng thương rơi nhầm vào trò chơi của người khổng lồ.

Trần Hồ xuất hiện trước mặt Trần Hồng cẩn thận hỏi:

- Xưởng đốc, sao ngài lại thay đổi chủ ý?

Là kẻ phụ trách thực tế của Đông Xưởng, hắn nắm rõ chuyện của Nghiêm Thế Phiên.

- Sao nào? Ngươi còn luyến tiếc tên độc giác long đó?? Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra kế hoạch ban đầu là cái lò lửa giết người a?

Trần Hồ im lặng không nói, theo kế hoạch ban đầu của Nghiêm Thế Phiên, Y Vương dẫn một vạn binh mã mai phục ở Phượng Hoàng sơn, Nghiêm Thế Phiên xuất lĩnh 2000 tên vọng mạng chiếm lĩnh Tân Dã, cất giấu đồ dễ cháy trong thành, sau đó giả dạng quan viên địa phương nghênh tiếp...

Có Trần Hồng phối hợp, lừa gạt qua ải không khó, sau đó nửa đêm phóng hỏa khắp nơi, để lại cửa bắc cho quân đội bỏ chạy, đợi tới Phượng Hoàng Sơn, gặp phải quân Y Vương dàn sẵn thế trận, không muốn bị giết tại chỗ chỉ còn nước đầu hàng.

Với trình độ quân sự của huynh đệ họ Trần, khi nhận kế hoạch của Nghiêm Thế Phiên, còn tán thưởng, cho rằng hắn quả nhiên danh bất hư truyền, thêm vào hai bên cùng làm chuyện xấu quá nhiều, nếu Nghiêm Thế Phiên bị bại vong, khẳng định sẽ lôi Trần Hồng vào.

Cho nên dù không muốn, Trần Hồng vẫn phải làm theo Nghiêm Thế Phiên.

Nhưng tất cả xảy ra biến hóa như kịch vì hoàng đế đột nhiên ngã bệnh hôn mê. Trần Hồng nghiễm nhiên thành người quyền lực nhất, đối với kẻ tàn tật, tâm lý không bình thường mà nói, thái độ thường thay đổi theo địa vị, khi hắn phát hiện vị trí của mình cao hơn Nghiêm Thế Phiên, tâm tư bắt đầu dao động, hắn không cam tâm nghe lệnh Nghiêm Thế Phiên nữa, vì không chỉ tốn công vô ích, mà còn có nguy hiểm bị "mượn cối xay giết lừa"

Hống hồ Trần Hồng cũng không phải kẻ ngu, hắn ý thức được vào mùa mưa này, cái kế "lửa thiêu Tân Dã" tám phần là tan tành rồi.

Nhưng Nghiêm Thế Phiên và Y Vương dẫn hơn một vạn người đã quá gây chú ý, giấy không gói được lửa, dù hiện giờ lui quân cũng vẫn bị ngự sử đàn hặc.

Nếu như là người đầu óc tỉnh táo, lúc này sẽ ý thức được tình hình vô cùng nguy hiểm, sáng suốt nhất là thay phe đổi cánh, nghĩ cách tránh xa nguy hiểm, có thể luồn cúi sống qua ngày đã là cám ơn trời đất rồi.

Nhưng có kẻ sinh lý khác người thường, phương thức tư duy của thái giám người thường không sao hiểu nổi, Trần Hồng chẳng những không muốn lui, hắn còn muốn tiến..

Ta đã dưới một người trên vạn vạn người rồi, huống hồ người kia chỉ còn là cái xác, vì sao phải nghe lệnh Nghiêm Thế Phiên ngươi? Chỉ cần ta tương kế tựu kế tiêu diệt các ngươi, chẳng phải mọi thứ sẽ nắm trong tay ta?

Cho dù là hoàng đế ta cũng muốn đổi là đổi, ta chính là thái thượng hoàng của Đại Minh.

Tên thái giám bắt đầu cuồng rồi, hắn muốn lấy đồng bọn ra để hoàn thành đại nghiệp nắm chắc quyền bình.

Trần Hồ ban đầu còn có đôi chút lo lắng, nhưng nghĩ tới một chuyện, cũng cuồng theo, vì thế quỳ xuống trước mặt đại ca, tung hô:

- Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế..

Trần Hồng nghe thế giật bắn mình, sau đó lại âm trầm nói:

- Lời này về sau không được nói nữa, đời này của ta hết hi vọng rồi, nếu ngươi muốn nghe thì bản thân tự phải nỗ lực...

Trần Hồ rời khỏi đại trướng, quây về nghiền ngẫm lời của huynh trưởng, mới hiểu rõ hàm nghĩa trong đó, vì thế hắn hỏi câu có trình độ nhất trong đời:

- Từ xưa tới nay có con cháu hoạn quan làm hoàng đế không?

Thủ hạ vì lấy lòng hòng, vắt óc suy nghĩ, cuối cùng nghĩ ra một người, đáp:

- Tào Tháo...

Đáp áp này làm Trần Hồ như vớ được chí bảo, hai mắt sáng lên, đấu chí dâng trào:

- Vậy thì làm..

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.