WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 950: Trả Giá (2)

Chương 950: Trả Giá (2)




Dịch: lanhdiendiemla.

Rồi y thúc ngựa đi tới bờ sông, muốn đuổi nó xuống nước, bất đắc dĩ con ngựa đó chưa biết kỹ năng này, chỉ sợ hãi bốn vó như đóng đinh trên mặt đất, đuổi thế nào cũng không động đậy.

"Mẹ nó, lẽ nào muốn mình cõng ông ấy qua sông à?" Thẩm Mặc thấy không thể trông mong gì vào con ngựa này được rồi, y sinh ra trong vùng sông nước, cho dù cõng người bơi qua bờ bên kia tự nhiên không thành vấn đề, nhưng thân thể hoàng đế này mà để cho nước sông ngấm vào, chắc mình bị đánh vãi phân tại chỗ mất.

Đương lúc do dự, y thấy một cái bè từ trên sông đang chèo qua, phía trên là Tiêu Anh, bè đang bơi thẳng qua chỗ mình. Thẩm Mặc không khỏi đại hỉ, thầm nghĩ, thực sự là trời không tuyệt đường người. Y định ôm hoàng đế xuống ngựa, đợi Tiêu Anh qua đây tiếp giá.

Nhưng đám loạn binh cũng thấy cái bè đó, hầu như là trong nháy mắt đã lao qua trên dưới trăm người, thoáng chốc chèn cho y rớt lại phía sau. Tiêu Anh thấy thế sợ quá bảo người chèo trở lại, đang muốn cho y vẻ mặt lực bất tòng tâm thì đã thấy Thẩm Mặc chỉ chỉ hạ du, sau đó thúc ngựa chạy xuống hạ du.

Ý đồ này của y đã quá rõ ràng, đám loạn binh nhìn cũng hiểu ngay, họ liền điên cuồng chạy theo phía sau. Thẩm Mặc bất đắc dĩ thở dài, liều mạng quất vào mông ngựa. Con đại thanh mã đau đớn không thôi, nó điên cuồng hí dài chạy men theo bờ sông. Bốn chân chung quy nhanh hơn hai cái đùi, dần dần cũng kéo dài khoảng cách.

Mà bè của Tiêu Anh mượn thế nước căn bản không khó để đuổi theo Thẩm Mặc, thấy cự ly cũng khá xa rồi, hắn kêu to bảo y dừng lại. Thẩm Mặc đè cương ngựa, con đại thanh mã quỵ hai đầu gối, miệng sùi bọt mép quỳ rạp xuống đất, thì ra đã thoát lực rồi. Giờ thì khổ cho Thẩm Mặc, y thoáng cái bị hất văng đi, ngã dụi vào vũng nước bùn bờ sông, sau đó kêu lên một tiếng đau đớn, đã bị hoàng đế đè cả lên người, rồi hôn mê bất tỉnh luôn.

~~

Chờ khi y tỉnh lại thì đã được Tiêu Anh đưa đến bờ bên kia. Y cật lực mở mắt ra, thấy tình cảnh trên sông vẫn còn đang rất hỗn loạn, đang tính hỏi một câu kinh điển: "ta mê man thời gian bao lâu rồi?", nhưng còn chưa mở miệng, mới hít thở một hơi đã khiến ngực đau nhói, tức thì đầu đầy mồ hôi, không biết mình bị thương ở đâu.

Người bên cạnh chăm sóc y là Từ Côn, vừa thấy Thẩm Mặc tỉnh dậy hắn liền nói:

- Đại nhân không nên cử động, vừa rồi ta đã kiểm tra qua, đại nhân bị gãy hai cái sương sườn rồi.

Thoáng dừng lại mới nói:

- Nhưng cũng đừng lo, lúc đại nhân hôn mê ta đã bó xương cho đại nhân rồi, an tâm tĩnh dưỡng là không việc gì đâu.

Rồi lại rất kích động nói:

- Lão Thiên phù hộ, hoàng thượng không bị tổn thương gì, thật có thần linh hộ thể a.

Thẩm Mặc đã nhớ lại tình cảnh trước khi mình hôn mê, y buồn bực trợn trắng mắt, thầm nghĩ, là ta làm đệm thịt thì không tốt được sao?

Đương nhiên, đây không phải là lúc tính toán, thấy y chống tay muốn đứng dậy, Từ Côn vội vàng đè lại:

- Không được, đại nhân bị thương, không thể lộn xộn.

Nhưng thấy Thẩm Mặc hung tợn trừng mắt với mình, hắn nuốt nước bọt nói:

- Được thôi, được thôi, nếu như để xương đâm vào nội tạng thì cũng đừng trách ta đấy.

"

*

" Thẩm Mặc khàn giọng nói: - Đỡ ta đến bờ sông.

Từ Côn tuy còn đang lải nhải, nhưng vẫn theo lời giúp dìu y qua đó. Thẩm Mặc nhìn thấy sợi dây thừng đầu tiên cuối cùng bị chém đứt rồi,.. Đương nhiên, còn có sợi thứ hai, cho nên địch nhân nhất thời vẫn chưa áp sát tới được. Nhưng hiện tại trên cầu đã càng chen chúc, càng lắc lư hơn, tốc độ di chuyển người cũng không nhanh. Cho nên muốn qua hết trước khi đối phương đột phá đạo phòng tuyến thứ hai thì không thể được.

- Mau suy đoán đối sách đi Thẩm đại nhân, ngài nhất định có biện pháp mà!

Từ Côn đã từng tận mắt thấy sự chỉ huy đúng đắn của Thẩm Mặc đêm nay, biết nếu như không có y, đêm nay một người cũng không qua bên kia sông được.

Thẩm Mặc cũng không phải thần tiên, bên này mặc dù đã qua tới hai ba nghìn người, nhưng thứ nhất còn chưa hết kinh hồn, thứ hai tay không tấc sắt... Toàn bộ đồ quân nhu đều ném hết ở bờ bên kia rồi, lấy cái gì đi đối phó với vũ trang hạng nặng, còn cả địch nhân ở trên thuyền?

Lúc này bờ bên kia sông còn có hơn 10.000 người còn chưa có qua, nếu như đợi đến lúc cầu đứt thì hoàn toàn không có hy vọng rồi, mắt thấy nhiều người sắp phải gặp tai ương ngập đầu, tâm tình Thẩm Mặc áp lực cực kỳ, giống như vết thương càng thêm đau đớn hơn.

- Ngài nhất định có biện pháp, đúng không? - Từ Côn thấy y thật lâu không nói, trong lòng cũng không kiên định rồi.

Thẩm Mặc gian nan mở miệng nói:

- Không có..." - Rồi ho sặc sụa.

Từ Côn lại không tin lắc đầu nói:

- Ngài rất thích nói đùa mà, lời này chắc lại nói giỡn rồi, nhanh nói ra kế sách đi nào?

- Nào...

Thẩm Mặc cười khổ, lại khẽ động vết thương nên ho khan tiếp, mấy từ "có kế sách gì đâu?" bị nghẹn trở lại.

Từ Côn lại nghe thành "đó", hắn liền nháo nhác nhìn quanh:

- Đâu? ở đâu?

- Không...

Thẩm Mặc triệt để bất đắc dĩ rồi, lần này biết khôn hơn, thẳng thắn chỉ nói một chữ.

- Mỹ nữ a? - Từ Côn trừng to mắt: - Quả nhiên là mỹ nữ! Đại nhân muốn dùng mỹ nhân kế sao?

~~

Thẩm Mặc nhìn theo ánh mắt của hắn, lại thực sự thấy được một nữ tử bạch y thướt tha không biết khi nào xuất hiện ở bên cạnh họ, chỉ thấy làn da nàng như mỡ đông, mái tóc đen óng như thác, chân không dính chút bụi, tựa như nữ thần từ trong sông Lạc Hà đi ra.

- Chẳng lẽ là Lạc thần... "- Từ Côn há hốc miệng.

Thẩm Mặc lại nhận ra nàng, chính là Lộc Liên Tâm đã lâu không gặp, chỉ là ngực đau quá nên không dám lên tiếng nữa.

Lộc Liên Tâm đi tới bên cạnh Thẩm Mặc, dịu dàng hỏi:

- Đại nhân, sư huynh ta đâu?

- Bờ bên kia sông. - Thẩm Mặc cật lực nói.

- Ngài bị thương ư? - Lộc Liên Tâm nói.

- Gãy xương, gãy xương sườn. - Từ Côn ở bên cạnh nói chen vào: - Ta đã nối lại rồi.

Lộc Liên Tâm mỉm cười gật đầu, từ trong tay áo lấy ra một cái bình nhỏ:

- Đây là thuốc trị thương tổ truyền nhà ta, có kỳ hiệu giảm đau.

Thẩm Mặc biết nhà họ vốn là y dược thế gia, vậy "Bách hoa tiên tửu" dẫn tới nhiều thị phi không phải cũng là của nhà họ đó sao.

Thấy Thẩm Mặc gật đầu, Lộc Liên Tâm cũng không tị hiềm, nàng nhét bình vào trong lòng hắn, ghé vào lỗ tai hắn khẽ nói:

- Ta đã thông báo vị trí của đại nhân cho Hối liên hào gần đây rồi, tin tưởng chỉ cần có viện quân, họ nhất định sẽ nhận được tin tức này trước tiên.

Thì ra nàng là đi làm việc này.

Thẩm Mặc còn chưa trả lời thì nàng đột nhiên tười cươi như hoa nói:

- Con người sư huynh ta tính tình quá ngay thẳng, không nhìn nổi những việc gai mắt, lại không chịu thỏa hiệp, tương lai nhất định sẽ rước lấy phiền phức, nếu như thật có ngày đó, xin đại nhân nói giúp với hoàng thượng, nể mặt mũi của ta tha cho hắn một con đường sống.

Nghe xong lời này, trong lòng Thẩm Mặc mọc lên một dự cảm bất tường, y cũng quên đi đau đớn nói:

- Cô muốn làm gì?

- Ngài đừng để ý.

Lộc Liên Tâm thản nhiên cười, rồi nàng xoay người đi về hướng bờ sông, khinh công của nàng tốt cỡ nào, sao Thẩm Mặc có thể cản được?

- Đừng có mà chỉ biết nhìn, - Khàn giọng nói: - Mau, đỡ ta qua!

Từ Côn vội vàng dìu Thẩm Mặc, làm bộ cật lực đi qua bên đó, hắn lại không quen biết với Lộc Liên Tâm, đương nhiên hy vọng cho nàng chút thời gian, để xem có sáng tạo ra kỳ tích gì hay không.

Đúng lúc này, Lộc Liên Tâm đã đến bờ sông, từ bên hông nàng gỡ xuống một cây sáo, rồi đặt ở bên môi bắt đầu thổi.

Tiếng nhạc tuyệt vời mặc dù thanh âm không lớn, nhưng hòa tan đi không ít không khí giết chóc tại đương trường, thậm chí ngay cả bọn quan binh đang điên cuồng chen chúc dường như đã hết hoảng loạn, mặt cầu cũng trở nên thông thoáng hơn nhiều.

Động tác của đám người trên thuyền cũng theo đó mà chậm lại, cũng không phải cảm thấy tiếng nhạc êm tai bao nhiêu, mà là bị bạch y mỹ nhân đột nhiên xuất hiện này hấp dẫn, thầm nghĩ lẽ nào có Lạc thần thật? Chỉ có một mình La Long Văn sau khi nghe khúc nhạc này, khuôn mặt tuấn tú của hắn trở nên dữ tợn, toàn thân tràn ngập lệ khí, hắn dùng thanh âm như muốn nghiền nát hàm răng mà gằn từng chữ:

- Bình, sa, lạc, nhạn...

Hắn đương nhiên quen thuộc từ khúc này, năm đó thân mật cùng Vương Thúy Kiều, biết nàng thích nhất diễn tấu từ khúc, đó là bài "Bình sa Lạc Nhạn" này, đương nhiên cũng biết muội muội của nàng biết dùng sáo thổi hòa theo...

Hiện tại, nghe được âm thanh quen thuộc này, ba chữ "Lộc, liên, tâm" như nhảy ra khỏi nội tâm, cừu hận trong sát na chiếm hết toàn thân, hắn vĩnh viễn vĩnh viễn sẽ không quên, là xú nữ nhân này đã điểm huyệt mình, làm mình mất đi năng lực của nam nhân, sau đó mới tự sa ngã, chìm đắm làm luyến đồng(gay) của một người lại một người quan nhân. Hắn kiên trì cho rằng nỗi bất hạnh của mình hoàn toàn là do nữ nhân này tạo thành!

- Lộc Liên Tâm, ngươi tới vừa lúc lắm! - La Long Văn nghiến răng nghiến lợi nói: - Ngày hôm nay ta muốn ngươi chết không toàn thây!

Giống như nghe được lời hắn nói, tiếng sáo cũng ngừng hẳn, Lộc Liên Tâm thản nhiên cười và nói với hắn:

- Kỳ thật, ta có thể giải huyệt cho ngươi...

Sắc mặt La Long Văn thoáng cái đông cứng lại.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.