Dựa vào thời gian mà Lộc Liên Tâm tranh thủ, khi thủ hạ của La Long Văn rốt cuộc hủy đi cái cầu nổi kia, thì đã có khoảng bảy thành quan binh dân phu đều đã qua sông, những người còn lại thấy chạy đã vô vọng, nước lại tràn đến eo, đã không nơi có thể chạy rồi, họ đành phải giơ tay đầu hàng.
Nhưng La Long Văn bị Lộc Liên Tâm đùa cợt một màn không nói, còn bị nàng dùng một cái bông tai ngậm trong miệng đâm mù mắt phải, đã hoàn toàn mất đi lý trí. Hắn sai người không tha cho một ai, bắn chết toàn bộ! Vì vậy cho đội tàu dừng lại bên bờ, đồng loạt bắn cung vào các Minh quân, dân phu, còn có một số quan viên đang bị kẹt dưới nước, bắn chết bắn bị thương vô số... Đương nhiên người bị thương cũng không nhận được cứu trị, chỉ có thể bị chết đuối...Tiếng kêu thảm thiết, tiếng gào thét quanh quẩn trên mặt sông, chẳng mấy chốc trôi nổi đầy là tử thi.
Hơn 1 vạn người ở bên kia bờ sông may mắn thoát chết nhìn tình cảnh như địa ngục nhân gian này mà tiếng khóc la òa lên không ngớt... Bởi vì đặc điểm của chế độ quân hộ, dao dịch của Đại Minh, những người bị tàn sát không phải là thân thích thì chính là bằng hữu, thậm chí là phụ tử, huynh đệ của những người này... Lúc nãy khi vội vàng thoát thân còn có thể ai lo phận người nấy, nhưng hiện tại mình đã an toàn rồi, lại tận mắt nhìn thấy người thân bị tàn sát, điều này bảo họ sao có thể tiếp nhận được?
Thẩm Mặc ngồi dựa vào bên một tảng đá lớn, nghe những tiếng khóc khiến người tâm phiền ý loạn, nét mặt y cũng trở nên tái nhợt.
Không có bất kỳ ai triệu tập, số quan viên, tướng lĩnh được cứu thoát đều tự phát tụ tập đến bên người y. Thẩm Mặc rất vui mừng thấy được những gương mặt quen thuộc như Cao Củng, Nghiêm Nột, Trần Dĩ Cần... Mặc dù ai cũng bị thương, nhưng tốt xấu gì cũng còn vẹn toàn.
Trong tràng nguy cơ này, y dùng hành động giành được sự tôn trọng và tín nhiệm của mọi người, mặc dù rất nhiều người quan giai đều cao hơn y, nhưng cũng không biết vì sao mọi người đều yên lặng quây lại quanh y, mọi người đã chịu đủ sợ hãi, và tìm được đường sống trong chỗ chết, hình như có thể từ trên người y tìm được một chút cảm giác an toàn.
Thẩm Mặc đón nhận tình cảm của mọi người, y lại phấn chấn trở lại, đè ngực thấp giọng nói:
- Phản quân xuất hiện đêm nay cũng không phải chủ lực, Y Vương hẳn là suất lĩnh trên vạn binh mã ẩn núp ở một nơi nào đó gần đây, chỉ chờ hừng đông sẽ phát động công kích.
Vừa nghe tin tức xấu này, tất cả mọi người đều sợ ngây người, đây thực sự là "nhà dột còn gặp mưa rào, thuyền thủng còn đi ngược gió", đối mặt với số phận không biết trước, điều mà mọi người vô ý thức nghĩ đến đó là chạy cho nhanh! Nhưng tới cùng chạy hướng nào. Sau khi tranh luận, đông tây bắc ba mặt đều có người ủng hộ.
Thẩm Mặc cũng không kiến nghị chạy trốn, y khuyên bảo mọi người:
- Chúng ta tuyệt đối không thể chạy trốn. Chư vị phải biết rằng, cảnh nội Hà Nam, tận phía bắc sông Hán, cũng không có thành trì nào để chúng ta có thể nương nhờ, gần đây có huyện Tân Dã và huyện Táo Dương thì đều nằm xa hơn 100 dặm, chúng ta lương thảo đã mất hết, sức cùng lực kiệt, mù quáng tìm nơi nương tựa thì chỉ có thể biến thành bia ngắm sống của phản quân.
Chính gọi là, không có uổng phí công phu. Thẩm Mặc cả ngày nhìn địa đồ, chí ít đã nhìn rõ ràng địa hình của vùng này. Có người không tin bèn đi tìm địa đồ xem, rồi không khỏi càng thêm tín phục Thẩm Mặc hơn.
Thẩm Mặc tiếp lời thở dài nói:
- Hơn nữa tình huống của hoàng thượng chúng ta cũng biết đấy, sao có thể chịu nổi bôn ba vất vả...
Lại ngẩng đầu lên, y đề cao giọng hơn:
- Còn nữa, vì để viện quân tìm được chúng ta, cũng không thể quá xa được.
- Cái gì, còn có viện quân à? - Mọi người thoáng cái tinh thần lên không ít.
- Ừm, - Thẩm Mặc gật đầu nói: - Không sai, đã có quân đội của Nam trực, Giang Chiết đang hoả tốc đến đây cứu giá, lâu thì ba ngày, chậm thì một ngày là có thể chạy tới rồi.
Tin tức này đối với mọi người đang chán nản đến cực điểm thì quả thật như "nắng hạn lâu ngày gặp trời mưa, ế vợ cưới tân nương", rốt cuộc họ thoát khỏi từ trong trạng thái tuyệt vọng, cảm thấy đã có điểm hy vọng rồi.
Nhưng đúng lúc này, một thanh âm không hài hòa vang lên:
- Cô vương không đồng ý.
Thì ra là Cảnh Vương điện hạ, không biết chui ra từ đâu, hắn bễ nghễ nói với Thẩm Mặc đang ngồi dưới đất:
- Ngươi muốn ngồi đây chờ chết, thì cũng đừng kéo cả mọi người chôn cùng!
Lúc này phía sau Cảnh Vương đang sóng vai đứng Viên Vĩ và Trần Hồng, lúc nãy hai nhóm người còn đánh đến ngươi chết ta sống, thế mà lúc này đã thành một phe.
Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói:
- Vậy theo ý của vương gia thì nên làm thế nào?
- Đương nhiên là chạy càng xa càng tốt rồi! - Cảnh Vương nói: - Giao phụ hoàng ra đây. Hoàng thượng ở chỗ các ngươi ta rất lo lắng, ta muốn nhanh chóng đưa hoàng thượng tới nơi an toàn.
Thẩm Mặc biết người như thế không thể nói lý, y thản nhiên nói:
- Xin lỗi, vương gia, ta cho rằng vào lúc này thì an toàn của hoàng thượng càng nên do chúng tôi tới bảo đảm!
- Lẽ nào kẻ làm con như ta, - Cảnh Vương buồn cười nói: - Còn không bằng một cẩu nô tài như ngươi!
Thẩm Mặc hết sức khó chịu với cái cảm giác bị từ trên cao nhìn xuống, y ra hiệu cho thị vệ nâng mình dậy, sắc mặt tái nhợt đứng ở trước mặt Cảnh Vương, nói năng rất thỏa đáng:
- Thứ nhất, ta không phải là nô tài, ta là quan viên Đại Minh triều.
Rồi thấp giọng nói:
- Thứ hai, đối với hoàng thượng, những quan viên vô hại như chúng tôi càng an toàn hơn, lão nhân gia hắn không muốn ở cùng với ngài đâu!
Lời này lập tức cảnh tỉnh toàn bộ những người có nhãn minh tâm lượng, Cảnh Vương gia muốn làm hoàng đế cũng không phải là một ngày hai ngày rồi, nếu như để cho hoàng thượng trong cơn hôn mê rơi vào trong tay hắn, chưa biết sẽ xảy ra việc gì đâu!
- Ý ngươi là gì? - Cảnh Vương nghe vậy lớn tiếng quát: - Dám nói rõ không hả?
Có một số lời tuy mọi người đều biết nhưng không thể đặt thẳng lên mặt bàn mà nói chuyện được. Tuy nhiên điều này không làm khó được trạng nguyên công với tài hùng biện vô đối. Thẩm Mặc mỉm cười, nói ra một câu:
- Nhị long bất tương kiến.
Nó lập tức đánh bật trở lại dáng vẻ kiêu căng của Cảnh Vương, hắn có kiêu mấy cũng không đỡ nổi lời tiên tri đầu tiên của Gia Tĩnh triều.
Thấy Cảnh Vương bị đánh lui, Trần Hồng bèn xuất mã:
- Thẩm học sĩ, ta là thiếp thân tổng quản của hoàng thượng, ngài giao hoàng thượng cho ta, chắc là có thể chứ!
- Không được. - Thẩm Mặc lắc đầu nói: - Hoàng thượng hôn mê thời gian dài như vậy mà ngươi lại giấu diếm không báo, bảo người ta làm sao tin tưởng ngươi.
Trần Hồng nguỵ biện:
- Ta không phải là sợ gây ra sai lầm sao? Huống chi ta không làm chậm trễ ngự y coi bệnh cho hoàng thượng, huống hồ, huống hồ...
- Trước tiên ta đã nói cho Viên các lão rồi, là các lão không cho ta nói!
Công phu trốn tránh trách nhiệm của hắn cũng thật là thiên hạ nhất lưu.
Lúc này đều là châu chấu đậu trên một sợi dây thừng, bất kể như thế nào Viên Vĩ cũng không thể nói lung tung, hắn xem như là cam chịu thôi.
- Giao hoàng thượng ra đây đi! - Trần Hồng vội vàng rèn sắt khi còn nóng: - Một tiểu quan tứ phẩm như ngươi có gánh được phần trách nhiệm này không?
- Vậy ta và Thẩm học sĩ cùng nhau gánh chịu. - Cao Củng đứng đến bên trái Thẩm Mặc: - Cộng thêm một Lại bộ thượng thư chắc cũng được rồi chứ?
- Còn có ta, - Người hiền lành như Nghiêm Nột cũng xuất hiện ở bên phải Thẩm Mặc: - Lại gia tăng một Lễ bộ thượng thư, phân lượng chắc được rồi chứ?
- Còn có ta...
- Còn có ta...
Bọn Trần Dĩ Cần chẳng phân văn võ, tất cả đều đứng ra phía sau ba người, thoáng cái đã thành cục diện lấy nhiều đối ít...Đây cũng là điều tất nhiên, bách quan cũng không phải kẻ mù, Trần Hồng làm điều ngang ngược, ỷ thế hiếp người lại xuất hiện trong đầu họ, còn có kẻ Viên Vĩ cũng vẽ đường cho hươu chạy, dám giúp đỡ hắn giấu diếm tình hình thực tế hoàng đế bị bệnh, từng bước từng bước đưa mọi người vào miệng hổ, rơi xuống tình cảnh như lúc này -- hoàng thượng sinh tử không rõ, bao nhiêu đồng liêu chết oan chết uổng, Vệ quân tinh nhuệ cũng tan rã một cách hồ đồ, hiện tại đã đến tình trạng này, không ngờ còn dám tác uy tác phúc, vênh mặt hất hàm sai khiến!
Đủ rồi, vậy là đủ rồi! Không thể nhẫn nhục chịu đựng nữa! Không thể chịu được ức hiếp vô sỉ nữa!
Cảm nhận được sự căm thù không chút che giấu của văn võ quan viên, Trần Hồng đã triệt để luống cuống, hắn kéo Viên Vĩ đến trước người nói:
- Viên các lão, ngài là thủ tướng đại thần khâm mệnh theo hộ tống, mau đi quản bọn vô pháp vô thiên này đi.
Viên Vĩ trong lòng vô lực nghĩ: "Lúc này nhớ tới ta là thủ tướng rồi à...", nhưng hắn biết chúng nộ nan phạm, căn bản không cần thiết đi gây chuyện, vì vậy chán nản nói:
- Các người muốn làm gì thì làm đi, sức khỏe của ta sắp chịu đựng không nổi rồi, chỉ có thể nhượng lại cho người tài thôi.
Rồi hắn nhìn Nghiêm Nột nói:
- Nghiêm bộ đường, ngài tạm quyền đi.
- Ngươi làm cái gì vậy? - Cảnh Vương và Trần Hồng khó có thể tin.
- Nếu không muốn chết, - Viên Vĩ thấp giọng nói: - Thì nghe ta đi!
Cảnh Vương đã sớm sợ đến vỡ mật, nghe vậy im thin thít, Trần Hồng cũng chỉ đành phải ngậm miệng lại.
~~
Nghiêm Nột đúng thật là người hiền lành, nhưng hết sức biết đại thể, việc đáng làm thì phải làm hắn không do dự nhận lấy đại quyền thủ tướng, quay đầu liền ủy nhiệm cho Thẩm Mặc:
- Thẩm học sĩ, ngươi coi như tổng chỉ huy của chúng ta đi, bao gồm cả ta, tất cả mọi người đều nghe lời ngươi!
Thẩm Mặc biết giờ không phải là thời khắc khiêm tốn, y gật đầu nói:
- Hạ quan mạn phép rồi!
- Ài, chỉ cần có thể bảo vệ hoàng thượng bình an vô sự, - Cao Củng ở bên cạnh cười nói: - Dù ngươi bảo chúng ta đi xông pha chiến đấu thì cũng tuyệt nghiêm túc!
- Xông pha chiến đấu thì không cần, - Thẩm Mặc cười nói: - Chúng ta phải lập tức đổi vị trí!
- Không phải nói không đi sao? - Mọi người ngạc nhiên nói.
- Nơi cách ba dặm về hướng Đông Bắc có một ngọn núi Tiểu Nhạc. - Thẩm Mặc nói: - Tất cả chúng ta cứ di chuyển hết lên núi, cũng bí mật hơn, chung quy tốt hơn nhiều so với bị kẻ khác thấy rõ mồn một hư thực của chúng ta, lại nói từ trên cao nhìn xuống, thời gian kiên trì cũng dài hơn.