WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 955: Các Anh Đã Bị Bắt (1)

Chương 955: Các Anh Đã Bị Bắt (1)




Dịch: lanhdiendiemla.

- Đúng rồi đại nhân, chuyện ngài giả truyền thánh chỉ có thể sẽ gặp phiền phức gì hay không? - Các tùy tòng nhỏ giọng hỏi.

- Ta truyền sao? - Lâm Nhuận nói: - Ngươi lặp lại lời đó cho ta thử xem.

- Đại nhân, ngài xấu thật đấy...

Các tùy tòng triệt để hết chỗ nói rồi.

- Nếu muốn đấu thắng kẻ xấu thì ngươi càng phải xấu hơn người đó. - Lâm Nhuận nghiêm mặt nói: - Đi nhanh đi, chúng ta còn có chính sự phải làm đấy.

- Đi Tiểu Nhạc sơn sao? - Các tùy tòng hỏi.

- Chỉ ba con mèo chúng ta đi thì có ích gì? - Lâm Nhuận lắc đầu nói: - Chúng ta đi tìm viện binh.

Rồi dẫn theo hai người họ biến mất ở trong màn mưa.

Chuyện phân hai đầu. Lại nói Y Vương kia tức giận trở lại trạch tử, liền thấy các mưu sĩ và tướng lĩnh Nghiêm Thế Phiên phái tới cho hắn đều đang đợi ở đó. Hắn đang nghẹn một bụng tức, rốt cuộc tìm được nơi phát tiết, thế là rít lên với những người đó:

- Không có mệnh lệnh của ta, các ngươi dám manh động hả?

- Chúng tôi cũng là ngừa vạn nhất. - Một tên mưu sĩ để lại ba chòm râu dài trấn an hắn: - Xin chỉ thị thì đã không còn kịp rồi.

- Tốt nhất đừng có ý nghĩ gì khác! - Y Vương tàn bạo nói: - Địa bàn của ta ta làm chủ, ai cũng đừng nghĩ bao biện làm thay!

- Vâng...

Mọi người cúi đầu, đợi hắn nguôi giận rồi mới dám nói:

- Vương gia, chúng ta phải nhanh chóng tiến binh thôi.

- Tiến binh gì? - Y Vương tức giận nói.

- Chúng ta đã hẹn trước với tiểu các lão, ngày hôm nay hừng đông sẽ xuất binh mà! - Mưu sĩ không khỏi vội la lên: - Vương gia, hiện tại chúng ta không thể quay đầu lại rồi. Lưỡng lự chỉ có một con đường chết thôi!

- Còn chưa làm rõ tình huống mà mù quáng tiến binh, đó mới là con đường chết đấy! - Y Vương hừ một tiếng: - Đừng tưởng rằng bản vương không biết binh!

Thấy hắn bị người ta vừa lừa dối đã thay đổi chủ ý, đại biểu của Nghiêm Thế Phiên chỉ phải cố nhẫn nhịn khuyên bảo, dùng thời gian cả buổi sáng, vừa đấm vừa xoa, mới làm cho Y Vương đồng ý... Trước tiên phái ra một nhóm binh lực nhỏ xem như thám báo, điều tra thử tình huống của đối phương.

Đương nhiên, bởi vì quân quan dẫn đội là người của Nghiêm Thế Phiên nên không có khả năng thành thật nghe lời làm theo như thế, nói là nhóm nhỏ mà cũng dẫn theo hơn 3000 người... Hầu như có thể mang hết đi những tên nghe lời, hiển nhiên muốn làm chút gì đó.

Từ ngôi làng họ đóng quân cho đến bờ sông cũng chỉ cách bảy tám dặm. Khi đến bờ sông hỗn loạn thì đã không còn thấy một bóng người rồi, trời mưa gây khó khăn cho việc nhìn ra vết tích hành quân. Tên quân quan kia đành phải hạ lệnh phân ra vài đội chia ra tìm, mặc dù nhất thời tìm không được, nhưng hắn cũng không lo lắng, bởi vì đội ngũ nhiều người như vậy mà muốn triệt để mất đi tung tích là điều không thể nào.

Trong đó một đội nhân mã đi về hướng đông bắc không lâu sau đã đến Tiểu Nhạc sơn, xa xa liền thấy được doanh trại dựng trên núi, mơ hồ có thể thấy được cờ hiệu, đao thương san sát, hằng hà quan binh đang nghiêm trận đợi địch. Điều này làm sợ hãi hơn 100 người đến, chúng chưa thấy rõ tình huống đã quay đầu bỏ chạy.

~~

Nếu như họ có thể đi tới phụ cận thì sẽ thấy được ngoại trừ số ít quan binh trong tay là đao thật thương thật, đại bộ phận trong tay đều là thương gỗ gậy gỗ vót từ tre trúc, chỉ đứng ở đó phô trương thanh thế thôi. Thấy được chiêu này có hiệu quả, Tiêu Anh vui vẻ hoa tay múa chân nói:

- Thẩm đại nhân thần kỳ thật, rất giống như Gia Cát Lượng xướng không thành kế.

- Đừng vui vẻ.

Thẩm Mặc ăn vào đan dược của Lộc Liên Tâm cho đã cảm thấy đỡ đau, nhưng vẫn không dám lộn xộn, chỉ sợ lưu lại di chứng gì, cho nên y ngồi ở tảng đá nói:

- Đã kiểm kê chưa? Còn có bao nhiêu lực khả chiến?

Hai tên tội nhân Chu Hiển, Trịnh Ngọc, một người hôn mê bất tỉnh, một người khác giống như bị kích thích, luôm mồm la "nước, nước, nước", cho nên Tiêu Anh đã thành thống lĩnh của quân đội... Đương nhiên dựa theo truyền thống của Đại Minh triều lấy văn ngự võ, hắn phải nghe theo Thẩm Mặc chỉ huy.

- Sau khi nghĩ ngơi và hồi phục thì vẫn khôi phục chút sĩ khí, - Tiêu Anh nói: - Vừa rồi triệu tập một chút, người nguyện ý xuất chiến có hơn 1000 người, nhưng vấn đề là khôi giáp vũ khí rất thiếu thốn.

Rồi gãi gãi đầu nói:

- Gom góp lại cũng có được gần 1000 đao thương, 500 bộ giáp trụ, mũ giáp thì có rất nhiều.

- Lựa chọn 500 hùng tráng bưu hãn mặc vào toàn thân khôi giáp, đi ở trước mặt. - Thẩm Mặc nói: - Còn lại 500 người thì mang mũ giáp, toàn thân đắp bùn lên rồi đi thep phía sau. Lập tức xuất phát!

- Họ còn chưa qua chỉnh biên mà, tùy tiện xuất chiến sợ rằng sẽ..." - Tiêu Anh nói: - Dữ nhiều lành ít.

- Vốn cũng không trông chờ vào họ giết địch. - Thẩm Mặc thản nhiên nói: - Cũng chỉ đi cầm cự hình thức thôi.

- Được, đều nghe lời ngươi.

Sự tín nhiệm của Tiêu Anh đối với Thẩm Mặc đã có chút mù quáng, hắn liền đáp ứng đi xuống truyền lệnh.

Thẩm Mặc lại thấy Tam Xích đang ôm tay đi qua, trong ánh mắt toát ra vẻ thân thiết nói:

- Thế nào?

Tam Xích giơ lên bàn tay phải bị thương:

- Không có ngón út không ảnh hưởng gì.

- Ài...

Nghĩ đến Thôi thái y hôn mê bất tỉnh, Lộc Liên Tâm sinh tử chưa biết, còn có hơn 4000 quan binh, dân phu, quan viên bị chết oan chết uổng, ngực Thẩm Mặc đau âm ỷ:

- Trả giá quá nặng nề...

Rồi dẹp chuyện tình cảm lại nói tiếp:

- Huynh đệ, nhưng chúng ta vẫn chưa được nghỉ, ngươi phải lập tức lĩnh quân xuất chiến!

- Hoàn toàn nghe nhân phân phó! - Tam Xích ưỡn thẳng người nói.

Thẩm Mặc gật đầu, trầm giọng nói:

- Thám báo báo lại, lần này đến đây tiến công tổng cộng có hơn 3000 tên, nhóm quân địch nhỏ lúc nãy hiển nhiên là phân đội nhỏ, nhất định sẽ dẫn chủ lực quay lại, nếu như chủ lực của chúng mà tới, khẳng định khi tới gần sẽ phát hiện chúng ta là phô trương thanh thế, toàn lực tiến công thì chúng ta khó mà cầm cự.

- Ừm, - Tam Xích gật đầu nói: - Mời đại nhân phân phó đi!

- Nhiệm vụ của các ngươi là...

Thẩm Mặc chậm rãi nói:

- Giả trang thành thám báo quân ta, nửa đường phục kích, phải tiêu diệt uy phong của chúng nó!

Rồi sắc mặt ngưng trọng nói với Tam Xích:

- Ngươi là huynh đệ tri tâm của ta, nên biết rằng, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, ta sẽ không phái các ngươi đi mạo hiểm.

- Đại nhân, ngài không cần nhiều lời, - Tam Xích cười nói: - Chúng ta đều đã quá hiểu ngài mà.

Thẩm Mặc gật đầu, đắng cay cười nói:

- Ta cũng không nói cái gì kiến công lập nghiệp với ngươi hết, chỉ bảo đảm an toàn cho ngươi... Mặc dù là 1 so với 100, nhưng hy vọng ngươi động não nhiều hơn, khi trở về phải 31 huynh đệ, một người cũng không thể thiếu.

Tam Xích nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng tinh, cười nói:

- Nói như vậy, trời mưa vẫn chưa phải là việc xấu.

Trời mưa nên cung tiễn, hỏa súng không thể dùng, đã giảm rất lớn độ nguy hiểm, bằng không thì hắn cũng không dám nhận lời...Đương nhiên, còn phải khẩn cầu đối phương không có nỗ. Uy lực của nỗ mặc dù trong mưa cũng sẽ suy giảm, nhưng chung quy mạnh hơn tiễn rất nhiều.

Tam Xích dẫn theo các hậu vệ cưỡi lên chiến mã rất khó mới gom lại được, liền đi đầu xuất phát, sau đó Tiêu Anh cũng tập hợp bộ đội, chuẩn bị đi theo đuôi, nhưng lại thấy Thẩm Mặc cưỡi ngựa đi qua.

- Đại nhân, ngài muốn nói lời gì sao? - Tiêu Anh vội vàng lên nghênh đón.

- Không phải, ta và mọi người cùng xuất phát. - Thẩm Mặc thản nhiên cười nói.

- Cái này...đại nhân đâu cần phải tự mình ra trận? - Tiêu Anh liên tục khuyên can: - Huống chi đại nhân còn bị thương nữa.

- Chuyện này không có gì, - Thẩm Mặc nói: - Chúng ta đi thôi.

Nói đoạn kẹp lấy bụng ngựa xuất phát trước.

Hiện tại y là lão đại y lớn nhất. Tiêu Anh cũng đành chịu, đành phải vung tay lên nói:

- Đuổi theo!

Sau đó cưỡi ngựa đến bên người Thẩm Mặc, nhỏ giọng nói:

- Đại nhân thực sự không cần thiết đi...

- Ta lo lắng...

Thẩm Mặc lắc đầu nói:

- Sĩ khí của chúng ta đang rất thấp, tâm tư của bọn quan binh rất khó đoán.

Y còn nửa đoạn sau chưa nói -- tính mệnh của các huynh đệ giao phó cho ai ta cũng lo lắng! Vạn nhất những người này do dự không tiến, vậy chúng huynh đệ của y sẽ bị thảm, đây là điều Thẩm Mặc tuyệt đối không muốn thấy.

~~

Thẩm Mặc sở liệu không sai, đến buổi trưa thì bọn Tam Xích liền đụng độ với quân địch với số lượng đông gấp 10 lần ở phía trước một sườn núi, sau đó nhanh chóng vứt bỏ ngựa rồi lui đến sườn núi để nghiêm trận đợi địch.

Thủ lĩnh của Y Vương quân thấy nhánh thám báo Minh quân này không ngờ không lùi, phản ứng đầu tiên là, có thể có mai phục hay không? Lo lắng lọt vào tập kích chúng không dám tùy tiện đi tới, chỉ dừng lại phía tây bắc sườn núi, bồi hồi do dự, chần chờ không tiến.

Bọn Tam Xích cũng không vội, trầm mặc giống như một đống pho tượng.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.