WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 983: Trả Thù (1)

Chương 983: Trả Thù (1)




Dịch: lanhdiendiemla.

Rời khỏi rất xa pháp trường, rời xa cái mùi máu tươi như có như không đó, tâm tình Thẩm Mặc cũng tốt hơn, y từ trong tay vệ sĩ tiếp nhận xe đẩy của Thôi Duyên, đẩy ông ta đi chầm chậm trong con hẻm yên tĩnh.

Thôi Duyên là vị thái y đánh bạc tính mệnh đi cứu hoàng đế, ông ta bị Trần Hồ chém đứt cột sống, nửa cuộc đời còn lại chỉ có thể làm bạn với xe đẩy. Một vị anh hùng trung tâm cứu chủ như vậy trong mắt Thẩm Mặc ca ngợi thế nào cũng không quá đáng, nhưng khiến người chạnh lòng đó là Gia Tĩnh hoàng đế cực độ ích kỷ không muốn nhắc tới đoạn chi tiết này nữa, công tích của ông ta tự nhiên cũng không thể nào được ghi nhận.

Cuối cùng, Thôi Duyên chỉ phải đến Thái Y viện chung thân cung phụng, con cái được đãi ngộ thương cảm làm bách hộ Cẩm Y Vệ, so sánh với nỗ lực của hắn, quả thật như trăng sáng cùng đom đóm, mà Kim thái y vẫn luôn làm trợ thủ cho ông ta, thời khắc nguy nan cũng không dám xuất đầu lại được thăng làm Thái Y viện chính, thế thì sao không khiến Thôi Duyên chạnh lòng?

Vì thế Thẩm Mặc cảm thấy không cam lòng, đặc biệt tìm hoàng đế tỏ bất bình, lúc này mới tranh được cho ông ta được ngự ban đề từ "trung liệt", cùng là Thái Y viện chính với Kim thái y, cũng chung thân hưởng thụ đãi ngộ của quan viên tam phẩm... Mặc dù Thẩm Mặc cho rằng vẫn còn chưa đủ, nhưng cũng chỉ có thể như vậy thôi.

- Hôm nay xem như là một kết thúc rồi. - Thẩm Mặc nhẹ giọng nói với Thôi Duyên: - Ngày mai chúng ta bắt đầu lại từ đầu.

Thôi Duyên lắc đầu nói:

- Đại nhân có thể tiếp tục con đường của mình, còn tiểu nhân lại phải đi thôi.

- Chẳng lẽ không thể suy nghĩ lại xem sao? - Thẩm Mặc thành khẩn nói: - Cho dù không muốn ở lại Thái Y viện, cũng có thể làm chút việc khác, dù ông muốn làm gì cũng được.

- Ta muốn đứng lên. - Thôi Duyên dửng dưng nói: - Đại nhân có thể giúp ta không?

- Không thể...

Thẩm Mặc chán nản nói:

- Trừ điều đó ra thì đều có thể được...

- Nhưng không đứng dậy được, cái gì cũng không còn ý nghĩa...

Thôi Duyên lộ vẻ sầu thảm nói:

- Ai cần dùng một người tàn phế, kết quả của tàn cũng chỉ là phế.

- Đừng nghĩ như vậy. - Thẩm Mặc trầm giọng nói: - Ông là đại phu, không phải là binh sĩ, đứng hành y cùng ngồi hành y có khác gì nhau đâu?

- Ngươi thấy qua thái y ngồi xe đẩy chưa? - Thôi Duyên ngẩng đầu nhìn y nói: - Thẩm đại nhân, ta biết ngài muốn giúp ta, nhưng ta không muốn để người khác chê cười, ta chỉ muốn tìm một nơi không ai biết, an tĩnh sống nốt quãng đời còn lại!

Khi nói chuyện ông ta đã nước mắt lưng tròng, vội vàng đưa tay che mặt:

- Ta cảm ơn hảo ý của đại nhân, nhưng thực sự không cần đâu... chỉ cần đại nhân có thể chiếu cố Thôi Đức và Thôi Lỗ thì ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi!

Đó là hai người con trai của ông ta.

Thẩm Mặc hít thở sâu, ánh mắt nhìn về phương xa, cố kìm nén nước mắt muốn chảy xuống, nhỏ nhẹ nói:

- Việc này thì ông yên tâm, sau khi hai đứa nó học tập tại Quốc Tử Giám, ta sẽ đưa chúng đến Tô Châu đào tạo thêm, còn đường sĩ đồ về sau Thôi huynh có thể yên tâm.

- Thế là đã đủ rồi...

Thôi Duyên gượng cười nói:

- Đại nhân, sau này ngài cũng đừng làm chuyện điên rồ nữa. Bất kể là lúc nào, bảo trụ bản thân mới là quan trọng nhất, đừng có như ta, sính dũng nhất thời, mà bị thương chung thân.

Thẩm Mặc biết, tâm của ông ta đã nguội lạnh rồi, y lặng lẽ gật đầu nói:

- Ta nhớ kỹ.

- Ài..

Thôi Duyên ngửa đầu nhìn bầu trời:

- Con người, bình thường tức là trân quý, ngươi càng cảm thấy thứ gì quen thuộc, kỳ thật đó mới càng trân quý... Tuy nhiên đạo lý này, thường chỉ có sau khi mất đi, người ta mới có thể hiểu được.

- Có thể nói cho ta biết, ông chuẩn bị đi đâu không? - Trầm mặc chốc lát, Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói: - Ta có không ít đồng niên ở các nơi làm quan, có thể giúp đỡ chiếu ứng một số chuyện.

- Ừm,

Thôi Duyên suy nghĩ một chút, rồi vẫn nói ra mục đích:

- Trong lúc trị thương ta có tiếp xúc qua với Hà đại hiệp, hắn mời ta đến thôn của hắn, đến đó làm một số sự tình.

- Ờ!

Thẩm Mặc chậm rãi gật đầu nói, như vậy thì ta cũng an tâm.

~~

Bởi vì phải cắt liền ba ngày nên làm cho rất nhiều người ngay hôm đó không theo kịp hành hình còn có cơ hội bù đắp tiếc nuối. Cho nên trên pháp trường Tây Thị, mỗi ngày đều người ta tấp nập, chen vai thích cánh, rất nhiều người thậm chí tự mang theo lương khô, từ vùng Thông Châu, Đại Hưng tới đây, chỉ vì có thể nhìn hình dạng xong đời của Nghiêm Thế Phiên.

Nghiêm Thế Phiên tại thành Bắc Kinh này hơn 20 năm, làm ác thật sự rất nhiều, cô nương chà đạp qua vô số kể, gia đình bị tai họa qua cũng đến vài nghìn...Đương nhiên cũng có rất nhiều là gia nô nhà hắn gây nên, nhưng ghi tạc trên người hắn cũng không sai.

Thịt cắt ra từ trên người hắn chỉ nhoằng một cái đã bị mua hết, để đem đi lễ tế những người bị hắn hại chết. Người mua từ phú thương đại hộ, cho tới bách tính nghèo khó, phạm vi rộng, nhân số nhiều, cho dù là đại yêm tặc Lưu Cẩn năm đó cũng không nhiều kẻ thù như hắn...

Hầu như không ai biết, cái đầu của Nghiêm Thế Phiên cuối cùng đi đến đâu, bởi vì sau khi cắt hết, trên người là một bộ bạch cốt, nhưng đầu vẫn hoàn chỉnh... Muốn treo ba ngày tại Tây Thị mới cho phép gia nhân tẩm liệm.

Nhưng sáng sớm hôm sau mọi người liền kinh ngạc phát hiện, cái đầu của Nghiêm Thế Phiên đã không thấy đâu, là ai có thể dưới sự trông coi trùng trùng của quan binh đánh cắp nó chứ? Trong nhất thời phố phường xôn xao mọi cách nói, cái gì truyền kỳ quỷ quái, võ hiệp ngôn tình, đủ loại suy đoán, nhưng ai cũng đoán không được. Thật ra, cái đầu đó hiện tại đang ở trong tướng phủ.

Tướng phủ này không phải là tướng phủ đó, không phải là Nghiêm phủ mà là Từ phủ, là Từ Giai muốn cái đầu này.

Thủ tướng cao quý của Đại Minh muốn, cho nên ông ta có, trải qua chuyển tay tầng tầng, cuối cùng cái hộp đựng đầu này đã đặt trước mặt Từ Giai.

Chỉ là Từ các lão từ trước đến nay nho nhã khép mình muốn cái thứ máu chảy đầm đìa này làm gì? Trương Cư Chính, người đưa hộp tới cho ông ta trong lòng nghĩ thầm.

- Ngươi trở về đi. - Từ Giai nói với Trương Cư Chính: - Chuyện này đừng nhắc với bất kỳ ai.

- Học sinh hiểu. - Trương Cư Chính đứng dậy thi lễ nói: - Vậy lão sư sớm nghỉ ngơi.

- Ừm,

Từ Giai gật đầu nói:

- Qua năm sau lão phu sẽ đưa ngươi đến Lại bộ, ngươi phải sớm làm chuẩn bị.

Rốt cuộc sắp kết thúc nỗi đợi chờ dài dằng dẵng rồi sao? Tim Trương Cư Chính nhịn không được nhảy lên thình thịch. Hắn nặng nề gật đầu nói:

- Học sinh đã hiểu...

- Rất tốt.

Từ Giai gật đầu, rồi bắt đầu chui vào trong mớ tấu chương.

Trương Cư Chính nhìn cái bàn Từ các lão làm việc, phía trên một bên đặt cái hộp đựng đầu người, một bên là tấu chương dày cộp, mà Từ Giai an vị ở chính giữa bận rộn, không khác chút nào so với thường ngày. Cảm nhận được ánh mắt của Trương Cư Chính, Từ Giai thản nhiên nói:

- Thân là tướng quốc, phía sau mỗi một bản tấu chương phê duyệt sẽ liên lụy đến sinh tử của ngàn vạn người, từ lâu đã luyện tâm như sắt đá rồi.

Rồi cười một tiếng:

- Chỉ là một cái đầu người cũng làm ngươi tâm thần không yên, xem ra quả nhiên ngươi còn phải đợi thành thục thôi.

- Học sinh ghi nhớ. - Trương Cư Chính khom người nói: - Học sinh xin cáo lui.

- Đi đi.

Từ Giai gật đầu, lại tiếp tục lu bù với công việc, Trương Cư Chính đi rồi, ông ta cũng không ngẩng đầu nhìn một cái.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.