WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 996: Tâm Sự Bên Bếp Lửa (1)

Chương 996: Tâm Sự Bên Bếp Lửa (1)




Dịch: lanhdiendiemla.

Tới cửa Tây Uyển, thấy cấm quân đang tập kết, kiệu vừa tới gần, tức thì có đội nhân mã tới tra hỏi, giáo úy dẫn đội là thân binh của Tiêu Anh, Thẩm Mặc liền nói:

- Bản quan là Thẩm Mặc.

Giáo úy đó tất nhiên nhận ra y, vội xuống ngựa thi lễ:

- Bái kiến Thẩm đại nhân.

- Mở cửa ra, bản quan muốn tiến cung.

Thẩm Mặc không khách sáo với hắn.

- Chuyện này... Cửa cung đã đóng, bên trên có lệnh, không có lời của hầu gia, không ai được mở cửa.

Giáo úy khó xử nói.

- Ngươi chuyển lời cho hầu gia, mở cửa hay không là chuyện của ông ấy.

- Vâng.

Giáo úy không dám nói nhiều, vội lên ngựa đi bẩm báo, không lâu sau trở về, quát người tránh đường:

- Mời đại nhân vào cung.

Kiệu Thẩm Mặc đi thẳng vào, nhìn thấy bóng dáng Tiêu Anh trong cửa, liền hỏi nhỏ:

- Cấm quân ở cửa đông tây hiện giờ do ai thống lĩnh?

Tiêu Anh là thống lĩnh cấm quân, đáng lý phải ở cùng đại quân, chứ không phải đi gác cung cấm.

- Ài, Từ các lão nói, canh gác hoàng cung là trọng trách lớn, lệnh cho bản hầu không được dời một tấc. Còn ngoài cung không cần lo, liền lấy binh phủ của ta đi.

Tiêu Anh mặt mày ủ rũ:

- Lão Thẩm, Từ tướng làm thế có phải là tước binh quyền của ta không?

- Đừng cả nghĩ.

Thẩm Mặc lắc đầu:

- Từ tướng không phải dạng người đó, chắc là sợ ông thả binh hành hung gây họa, cho nên mới đổi quan văn thống lĩnh cấm quân dẹp loạn.

- Ra thế...

Sắc mặt Tiêu Anh dễ coi hơn, cười nói:

- Không thẹn là học sinh của Từ tướng, chỉ biết nói tốt cho ông ta.

- Ta có sao nói vậy thôi.

Thẩm Mặc ngoài mỉm cười, trong lòng kêu khổ không thôi, người đời hâm mộ y có sư phụ là thủ phụ, nhưng y có khổ chỉ mình mới biết.

Chia tay Tiêu Anh, Thẩm Mặc không tới thẳng cung Thánh Thọ, mà tới Vô Dật điện, đợi khi biết Từ các lão tới chỗ hoàng đế mới tới cung Thánh thọ.

Bên trong cần thân tinh xá, quần thần ngồi cách nhau rèm châu.

Sức khỏe Gia Tĩnh mối ngày một kém rồi, ông ta ngồi dựa trên giường, dù bên cạnh có đốt lò, nhưng vẫn đắp chăn gấm, cố lấy tinh thần nói chuyện:

- Tình hình bên ngài ra sao rồi.

Từ Giai bẩm báo:

- Có nạo loạn nhỏ, có điều tất cả vẫn trong tầm kiểm soát.

- Đám tông nhân đó vô sĩ cực độ.

Gia Tĩnh đế tức giận:

- Đám hoàng thân chó má với sào chẳng tới, lại hận không thể hút hết máu của Đại Minh...

Nghỉ một lúc ông ta mới nói tiếp được:

- Hiện giờ trẫm chẳng qua chỉ muốn bọn chúng ăn ít một chút, không phải là hoàn toàn không cho, lại phản ứng lớn như thế, muốn đốt kinh thành của trẫm à?

Nếu là mấy năm trước, câu cuối cùng nhất định ông ta sẽ rống lên, nhưng hiện giờ không còn sức nữa.

- Hoàng thượng bớt giận, chuyện đã tới nước này mặc dù là chuyện xấu, nhưng lại thời cơ tốt chỉnh trị tông phiên.

- Phải trị thật nghiêm, không được nương tay.

Gia Tĩnh đế ác cảm với tông thất từ lâu, thêm vào Y vương làm loạn ngay trước mắt, càng làm mối hận ông ta không thể san lấp.

Lúc này Hoàng Cẩm vào báo, có Thẩm Mặc cầu kiến.

Nghe thấy tên Thẩm Mặc, Gia Tĩnh đế hoàn hoãn hơn, nói:

- Cập Thời Vũ của trẫm tới rồi.

Từ Giai chỉ cười không nói.

Thái giám truyền Thẩm Mặc vào, y mang lá cờ dầy vào trong tinh xá, dùng đại lễ tham bái hoàng đế.

Tình trạng của Gia Tĩnh hiện nay, không muốn quần thần nhìn thấy, cho nên một mình ở sau rèm châu, nhưng không nói chính sự lại trêu:

- Khanh thời gian rồi chưa tới đấy, có phải chê lão già này khó hầu hạ.

Thẩm Mặc nhìn Từ Giai một cái, vội trả lời:

- Hoàng thượng nói gì thế, vừa rồi thần bị chuyện tông nhân phủ quấn lấy, toàn thân mỏi mệt, xui xẻo vô cùng, nên không dám tiến cung.

- Xem ra có chuyện mới ôm chân phật đây.

Gia Tĩnh đế cười.

- Thần đúng là có chuyện muốn bẩm báo.

Thẩm Mặc liền đem chuyện xảy ra ở lễ bộ kể ra, Gia Tĩnh đế vốn rất tức giận, nghe nói tới đám tông nhân kia dám vây công nha môn lục bộ, lửa giận càng bốc lên tận trời:

- Phản rồi, phản rồi, bọn chúng cho rằng dựa hơi tổ tiên là có thể không coi ai ra gì nữa sao?

Từ Giai bình tĩnh hỏi:

- Lá cờ ngươi thu được chính là thứ trong tay sao?

- Vâng.

Thẩm Mặc gật đầu.

- Mở ra xem nào.

Từ Giai bào:

Thẩm Mặc mời Hoàng Cẩm giúp đỡ, hai người hợp lực mở lá cờ "trừ gian nịnh, diệt xiểm thần" ra cho hoàng đế xem.

- Điên rồi, điên rồi...

Gia Tĩnh đế dù là hổ già không phát uy, nhưng không chịu nổi sáu chữ này kích thích, nghiến răng rít lên:

- Thì ra bọn chúng muốn làm phản.

Vương thất các đời muốn làm phản đều thích dùng sáu chữ này, xa có loạn thất vương, gần có Yến vương tạo phản, những cuộc phản loạn nổi danh trên lịch sử xưa nay không dừng từ khác, chẳng có chút sáng tạo nào.

Từ Giai vội rời đôn, cùng Thẩm Mặc quỳ ngoài rèm châu, nghe hoàng đế phấn nộ cực điểm nói:

- Bọn chúng ép trấm đại khai sát giới đây.

Mặc dù trong phòng ấm áp như xuân, Từ Giai lại không khỏi rùng mình, nhưng không hiểu mình sợ cái gì?

- Từ Giai, Thẩm Mặc nghe lệnh.

Giọng Gia Tĩnh đế trở nên nặng nề.

- Có thần.

Hai người vội thưa.

- Trẫm lệnh hai khanh làm khâm sai dẹp loạn kinh thành.

Gia Tĩnh đế cảm thấy thế lực không đủ nữa, dùng sức lực cuối cùng rống lên:

- Bất chấp mọi giá, lập tức bình định phản loạn, từ quận vương trở xuống có thể tiền trảm hậu tấu.

- Thần tuân chỉ.

- Lui đi.

Gia Tĩnh đế yếu ớt ngã xuống giường, nhìn nóc nhà lẩm bẩm:

- Đó là các ngươi ép trẫm...

Hai người rời khỏi cung Thánh Thọ, có lá cờ kia, Từ Giai lập tức truyền lệnh dẹp loạn, khôi phục trật tự trước khi mặt trời lặn.

Chuyện không cần hai vị quan lớn bận tâm, Từ Giai nói với Thẩm Mặc:

- Tới chỗ ta đợi kết quả đi.

- Học sinh đang thèm trà vũ tiền của sư phụ đây.

Từ Giai cười:

- Xem ngươi kìa, là quan tam phẩm rồi còn như đứa trẻ.

- Trước mặt sư phụ, học sinh mãi mãi là trẻ nhỏ.

Thẩm Mặc bày ra vẻ ngoan ngoãn.

Từ Giai nghe thế trên mặt thoáng hiện vẻ phức tạp, nhanh chóng khôi phục vẻ bình thuờng, nói:

- Đi nào.

Tới viện tử hoàng đế xây cho Nghiêm Tung, hiện giờ thuộc về Từ Giai, Thẩm Mặc thuần thục lấy nước pha đun sôi, mở hộp trà, tất cả tự nhiên như ở nhà mình.

Nhìn bóng lưng y, nét mặt Từ Giai càng thêm phức tạp, đột nhiên nghe Thẩm Mặc hân hoan nói:

- Không ngờ còn nhiều như thế.

Từ Giai nở nụ cười:

- Còn mấy lạng cuối cùng, lão phu không nỡ uống, để lại cho ngươi đấy.

- Sư phụ cứ uống, năm nào chẳng có thanh minh, năm nào cũng có trà vũ tiền, năm sau học sinh lại tặng người là được.

- Ha ha, lão phu không thích uống trà như ngươi.

Từ Giai vẫy tay với y:

- Nào, chúng ta lên giường nói chuyện.

Từ các lão công vụ bận rộn, một tháng rất ít về nhà, quá nửa thời gian ở trong trị lư, nên ở đây đồ dùng đầy đủ, đảm bả thoải mái như ở nhà.

Từ Giai ngồi khoanh chân trên giường, bên trên giường có một bồn lửa đồng, trong đó than không khói đang tỏa mùi đàn hương thoang thoảng.

Không khí này rất phù hợp việc tâm sự, nhưng Từ các lão bận nhường nào? Lại có thời gian tán gẫu với Thẩm Mặc, điều này làm y bất an, nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ, xúc trà xong liền ngồi xuống.

Trong phòng hai người ngồi đối diện với ấm trà, không ngờ lại chẳng biết bắt đầu từ đâu. Không thể làm sư phụ xấu hổ, Thẩm Mặc là học sinh liền lên tiếng trước:

- Không thẹn là trà tiền vũ, ngửi một hơi, chưa uống đã làm người ta thèm rồi.

Mặc dù là nói chuyện trà, nhưng tốt xấu gì cũng mở đầu rồi, Từ Giai nói:

- Chuyết Ngôn, lão phu phải xin lỗi ngươi.

- Sư phụ nói gì thế.

Thẩm Mặc vội đặt chén trà xuống:

- Thiên hạ không có cha mẹ sai, cũng không có sư phụ sai.

-o0o-


















trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.