Chu Hạo không thể nào bình tĩnh lại được. Hắn là một người rất lý trí, luôn luôn không tin những chuyện này. Nhưng mà bây giờ nghe Triệu Nham nói cây hoa loa kèn ăn thịt chim, rồi cả con rắn lúc lúc sáng nữa, mặc dù hắn chỉ nghĩ mọi chuyện là trùng hợp nhưng trong lòng vẫn cứ có cảm giác là lạ.
Một lúc lâu sau Chu Hạo mới có thể đè nén được suy nghĩ trong lòng.
“Nghĩ mấy chuyện này cũng chẳng có tác dụng gì, mục tiêu hiện tại của mình là cố gắng học tập thật tốt để có thể đỗ được một trường đại học ổn ổn.” Chu Hạo tiếp tục học thuộc từ mới tiếng Anh.
...
Mấy ngày sau đó đều không có hiện tượng kỳ lạ nào xảy ra cả, Chu Hạo cũng không còn nghĩ đến chuyện con rắn lục kia nữa.
Trong phòng học của lớp 8, giáo viên môn sinh học đang giảng bài.
“Các em học sinh, sinh học là môn thuộc về lĩnh vực học phần tự do. Tổng bài thi là 300 điểm, mặc dù sinh học chỉ chiếm 80 điểm, nhưng thầy muốn các em phải ghi nhớ tất cả mọi kiến thức. Các em làm bài thi sinh học tốt thì chắc chắn điểm thi tổng hợp của các em cũng sẽ cao. Tất cả các môn thi đều quan trọng như nhau, lúc thi đại học, có khi chỉ một điểm cũng có thể thay đổi cả vận mệnh của các em.” Giáo viên dạy sinh học là một người đàn ông gần năm mươi tuổi, tên là Trương Hoài Nam. Tóc ông ta hơi hói, ăn mặc lúc này cũng lịch sự, vừa nhìn là biết là một vị giáo viên vô cùng nghiêm túc và tận tâm.
Lúc này Trương Hoài Nam đang đứng trên bục giảng, nhìn xuống phía nhóm học sinh bên dưới, căn dặn.
Bắt đầu từ học kỳ hai của năm cuối, cứ mỗi thứ bảy hàng tuần là các lớp sẽ được làm bài kiểm tra toàn diện, kiểm tra Toán và kiểm tra Sinh học để các học sinh biết được trình độ của mình.
Còn môn Ngữ văn và tiếng Anh chủ yếu là chú trọng vào nền tảng, rất khó có được điểm cao nên nhà trường không tổ chức kiểm tra.
“Đây là bài kiểm tra đầu tiên từ sau khi các em nghỉ đông. Điểm trung bình môn Sinh của học sinh lớp chúng ta đứng thứ ba toàn khối, nhưng là thứ ba từ dưới đếm lên. Các em cam chịu thua lớp những khác à?” Trương Hoài Nam nhìn học sinh của mình, nói tiếp: “Bây giờ thầy bắt đầu chữa bài từ đầu đến cuối, các em cố gắng nhìn một chút, xem mình sai chỗ nào.”
Trong lớp gần như không còn bất cứ âm thanh nào nữa, chỉ còn tiếng của Trương Hoài Nam không ngừng giảng giải.
Chu Hạo ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm bài kiểm tra trước mặt, hai tay siết chặt lại.
Thành tích của hắn lần này là 49 điểm, tổng điểm các môn là 178. Thành tích như thế này còn dưới cả mức trung bình.
Sau một kỳ nghỉ đông mà thành tích của hắn đã thụt lùi so với trước như thế này, nếu như đây là kỳ thi đại học thì dựa vào thành tích như thế này thì hắn có khi còn chẳng thi đỗ nổi cao đẳng.
Thành tích của Triệu Nham ngồi cùng bàn hắn là 170, còn thấp hơn cả hắn, nhưng mà Triệu Nham lại chẳng thèm quan tâm.
Chu Hạo biết gia đình Triệu Nham rất giàu, trong nhà còn mở mấy cửa hàng. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì sau khi Triệu Nham tốt nghiệp sẽ thừa kế công việc kinh doanh của cha mình. Thế nên thành tích đối với cậu ta mà nói cũng không quá quan trọng.
Nhưng gia đình Chu Hạo không được như thế. Hắn chỉ có thể cố gắng hết sức để thi đỗ đại học. Mặc dù thi đỗ đại học cũng chỉ là bước đầu tiên thôi, nhưng nếu không vượt qua được bước đầu tiên này thì cuộc sống sau này của gia đình hắn sẽ càng khó khăn hơn.
“Leng keng!”
Tiếng chuông tan học lại vang lên, Trương Hoài Nam cố nói thêm mấy phút nữa rồi mới rời đi, toàn bộ học sinh lớp 8 lại bắt đầu náo loạn.
Chu Hạo vẫn ngồi yên tại chỗ, lặng lẽ ghi nhớ những phần làm sai mà giáo viên vừa giảng lại. Hắn cầm bút nghiêm túc ghi chép, còn Triệu Nham thì nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nhưng mà chưa đến hai phút sau thì Triệu Nham đã hớt hải chạy về.
“Chu Hạo, mau đi theo tôi.” Triệu Nham lôi kéo Chu Hạo, vội vàng nói, trong mắt còn lộ ra vẻ kích động.
“Có chuyện gì thế?” Chu Hạo nghi hoặc hỏi.
“Bên trên một tảng đá ở trong trường mọc lên một cây cỏ màu tím.” Triệu Nham hưng phấn nói.
Chu Hạo sững sờ, trong lòng không khỏi nhớ đến những chuyện xảy ra mấy hôm trước.
Hắn ngẫm nghĩ một chút, sau đó nhanh chân đi theo Triệu Nham ra khỏi sân trường.
Lối vào trước cổng trường cấp ba Nhất Trung có rất nhiều tảng đá, lúc này, ở trên tảng đá thực sự có một cây cỏ mọc lên, trông rất kỳ dị.
Có rất nhiều học sinh đang đứng quây lấy tảng đá này, ai cũng tò mò nhìn về phía cây cỏ kia.
“Tụ tập hết một chỗ như thế làm gì hả? Sắp vào lớp rồi mà còn đứng đấy à?” Chu Hạo vừa mới tới nơi thì mấy giáo viên đã nhìn thấy tình hình nơi này, lập tức xụ mặt đi tới. Nhóm học sinh nhanh chóng giải tán.
Chu Hạo đứng chỗ này cũng thấy được tảng đá kia, và còn cả cây cỏ màu tím mọc trên nó nữa. Không biết là do ánh nắng chiếu rọi hay là do ảo giác mà Chu Hạo lại nhìn thấy cây cỏ tím đó nhẹ nhàng lắc lư, trông vô cùng yêu dị.
“Tôi nói này, gần đây có nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra như vậy. Chúng ta ở nơi này phát hiện ra một vài điều kỳ lạ, chắc chắn ở những khu vực khác cũng có chuyện gì đó xảy ra.” Triệu Nham nói, vẻ mặt vô cùng đắc ý. Cậu ta lại thần bí thì thầm với Chu Hạo: “Tôi cảm thấy thực sự có người ngoài hành tinh tới.”
Chu Hạo lắc đầu: “Cho dù người ngoài hành tinh tới thật thì cũng không cần quan tâm, chuyện chúng ta nên quan tâm lúc này là học hành cẩn thận để chuẩn bị cho kỳ thi đại học sắp tới.”
Hai người đi về phía giảng đường, nhưng mà tâm tình tĩnh lặng của Chu Hạo lại bắt đầu gợn sóng.
Lúc trước hắn đã từng nhìn mấy tảng đá ở khuôn viên trường rồi, trên đó không có đất đai, căn bản không có khả năng có thực vật tồn tại. Đây cũng chính là lý do khiến cho các học sinh cảm thấy kỳ lạ.
Hai người về chỗ ngồi, Trương Di và Vương Mộng Mộng tò mò hỏi: “Chu Hạo, Triệu Nham, bên ngoài xảy ra chuyện gì thế? Chúng tôi ở trên lầu nhìn thấy rất nhiều học sinh chạy đến tụ tập ở một chỗ.”
Chu Hạo nhìn về phía Trương Di, trong mắt lóe lên một gợn sóng, sau đó lại nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.
Ánh mắt của Trương Di vô cùng bình tĩnh, giác quan của con gái cũng rất nhạy cảm. Mấy lần Chu Hạo len lén nhìn cô, cô đều có thể cảm nhận được, cô cũng mơ hồ đoán được Chu Hạo thích mình. Nhưng mà trong lòng Trương Di chỉ coi Chu Hạo là bạn bè thôi, Chu Hạo cũng không phải mẫu người mà cô thích.
“Tôi nói với các cậu chuyện này...” Triệu Nham lập tức hưng phấn kể lại mọi chuyện một lần.
So với Triệu Nham thì Chu Hạo yên tĩnh hơn rất nhiều.
...
Một ngày trôi qua rất nhanh, tiếng chuông vang lên, các học sinh nhanh chóng đeo cặp sách chuẩn bị về nhà.
“Nhìn kìa... Đó là sao băng sao?”
“Hình như vậy!”
“Sao bây giờ lại có sao băng?”
...
Bỗng nhiên, từng tiếng hô vang lên.
Lúc này Chu Hạo cũng vừa mới đi xuống đến cầu thang. Nghe thấy mấy tiếng hô hào, hắn vô thức ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, trong mắt lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ.
Bầu trời lúc này nhìn vẫn giống như ngày thường, nhưng lại có những tia sáng màu đỏ kỳ dị vụt qua, hướng về khắp các nơi. Những tia sáng này nhìn giống như trống rỗng.
Toàn bộ quá trình kéo dài hơn một phút đồng hồ, sau đó tất cả tia sáng đều biết mất.
Chu Hạo đứng trong nhóm người, khẽ nhíu mày. Ngay khi những tia sáng đỏ đó xuất hiện thì trong đầu hắn bỗng nhói lên. Nhưng mà khi chúng biến mất thì cảm giác nhói đó cũng biến mất.
“Vừa rồi là chuyện gì thế?” Chu Hạo nghi hoặc: “Những tia sáng màu đỏ đó thì có liên quan gì đến mình?”
Hắn suy nghĩ một chút mà không có bất cứ đầu mối nào. Chu Hạo đành phải tạm gác chuyện này sang một bên.